8
Oscar đã bị tắc ở Tây Trực Môn cả nửa tiếng, không thể di chuyển đi được chút nào.
- Man, chắc cậu phải tự bắt taxi rồi.
Dáng vẻ Châu Kha Vũ tay xách nách mang đống hành lý thật sự trông khá nhếch nhác. Từ sân bay đến bãi đậu xe phải đi qua một đoạn cầu vượt dài, và thang máy của cầu vượt còn đang bị hỏng.
Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy thân hình cao 1m9 của mình thật vô dụng, anh đứng vất vưởng trên cầu vượt đi bộ với hai vali hành lý và thêm cả một cái túi xách, trông vô cùng thảm hại.
- Xin chào, tôi đã đến bãi xe được mấy phút rồi, ngài còn cách bao xa nữa ạ?
- Sắp đến rồi, phiền anh hãy đợi tôi một chút nữa.
Châu Kha Vũ vừa kẹp điện thoại vào vai để trả lời tài xế, vừa đẩy vali với tốc độ nhanh, không may một trong những chiếc vali trượt khỏi tay anh và va vào chân ai đó.
- Thực lòng xin lỗi, đồ đạc nhiều quá, tôi không giữ kịp. Không làm ngài bị thương chứ.
Châu Kha Vũ rõ ràng đang cảm thấy rất có lỗi, tóc mái cũng vì hoảng sợ mà ướt đẫm mồ hôi, gió thổi qua cầu vượt, làm cho tóc mái anh rối tung, cũng thổi bay vạt áo khoác nâu của người phía trước.
- Đã lâu không gặp
Đây là câu đầu tiên Trương Gia Nguyên nói khi gặp lại Châu Kha Vũ sau hơn nửa năm xa cách.
//
Ngày mồng năm Tết, Bắc Kinh không hề ấm áp, hơi ấm từ điều hòa xe taxi phả ra, nhưng Châu Kha Vũ vẫn thấy vô cùng khó chịu, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Dây rút của áo khoác bị anh vặn thành một nút, anh cố gắng cởi nó ra, nhưng lại khiến nút thắt càng chặt hơn.
Trước khi lên xe, anh đã hỏi Trương Gia Nguyên tại sao lại đến sân bay, Trương Gia Nguyên nói là để đón một người về nhà.
Châu Kha Vũ muốn hỏi cậu đã đón được chưa, nếu chưa thì tại sao cậu lại không tiếp tục đợi nữa? Nhưng anh lại nuốt những lời đó xuống, vì sợ bản thân hy vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng lớn.
- Xin anh chút thời gian được không, cùng em đến quán cà phê ngồi một lúc nha. Hành lý cứ ký gửi ở sân bay đi, em sẽ nhờ quản lý gửi hành lý đến nhà cho anh.
Vẫn là nụ cười toe toét quen thuộc nhưng có thêm chút buồn bã khó tả.
Dù có qua bao lâu đi nữa, Châu Kha Vũ vẫn không thể nào từ chối Trương Gia Nguyên.
- Phía trước đang tắc đường. Tôi dừng xe ở đây được không hai vị? Thực sự rất xin lỗi.
Tài xế có vẻ hối lỗi, chắp tay lại và liên tục nó xin lỗi.
//
Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đều rất cao ráo, điển trai và nổi bật giữa phố xá, khiến người qua đường thường xuyên phải ngoái lại nhìn. Thỉnh thoảng có người nhận ra Trương Gia Nguyên, muốn đi lên xin chữ ký hoặc chụp ảnh, nhưng Trương Gia Nguyên đi quá nhanh, dù họ cố gắng đuổi theo thì cũng không thể đuổi kịp, chỉ đành ngậm ngùi dừng lại nhìn bóng hai người đi khuất.
Dù gì thì chuyện Trương Gia Nguyên đi nhanh lẫn chạy nhanh ai ai cũng đều biết.
- Bạn gái của em đâu? - Châu Kha Vũ cố tình hỏi một cách vu vơ
- Chia tay rồi.
Câu trả lời của Trương Gia Nguyên thẳng thắn hơn những gì Châu Kha Vũ tưởng tượng, anh vô thức ngả người về phía sau, tay đặt lên bàn của quán cà phê.
- Hơn nữa....
- Hơn nữa thế nào?
- Không có gì, nói về chuyện của anh đi, em không có gì để nói cả.
Trương Gia Nguyên thay đổi chủ đề , trốn tránh ánh mắt sáng rực của Châu Kha Vũ.
- Sao đột nhiên lại có ý định đi du lịch? Đừng có nói với em là vì anh nhiều tiền quá không biết làm gì.
- Chỉ là muốn đi ngắm nhìn thế giới.
Châu Kha Vũ không biết tại sao mình lại nghĩ ra một lý do khập khiễng và sếm sẩm như vậy.
- Thật sao?
- Thật...
- Châu Kha Vũ, anh thật sự không giỏi nói dối.
Trương Gia Nguyên dừng lại, như thể đang nhớ lại điều gì đó thú vị, và khẽ mỉm cười.
- Đầu mùa đông năm ngoái, Oscar uống say rồi mang gậy bóng chày tới làm loạn trước cửa ký túc xá của Cosmic Sea, nói phải đập cho em một trận.
- Tối đó em vừa mới chia tay với Giang Liêu, uống say không biết trời đất gì, bị Siêu nhi và những người khác đưa từ quán bar về
- Anh ấy thấy em khóc, còn nói em không đủ tư cách rơi nước mắt, nói em là đồ vô lương tâm. Anh ấy nói đồ đại ngốc Châu Kha Vũ thích cậu, cậu không biết sao?
- Nhưng anh ấy không ngờ là em biết, hơn nữa tình yêu của anh không hề đáng khinh, cũng không phải là tình cảm đơn phương, em cũng thích anh.
- Chỉ có điều em phải mất một thời gian rất lâu mới có thể nhận ra.
Ánh mắt đột nhiên Châu Kha Vũ sáng lên, còn có cả chút kinh ngạc, lại có cả chút bất lực khó tả. Anh muốn mở miệng nói, nhưng lại ngẩn người hồi lâu không nói được gì. Anh không dám chớp mắt, con ngươi đảo một vòng khắp quán cà phê. Có vẻ như vậy cũng không ổn lắm, nhưng anh không biết có nên nhìn Trương Gia Nguyên hay không, và nhìn bằng ánh mắt như thế nào.
Người Đông Bắc thật sự rất thẳng thắn.
Sau khi Trương Gia Nguyên nói ra điều này, cậu thở một hơi dài nhẹ nhõm, như thể đã buông bỏ được một tảng đá lớn trong lòng.
- Chỉ là em không muốn thừa nhận, em thực sự sợ hãi.
- Trong những ngày lạnh lẽo tối tăm ấy, em thực sự sợ hãi. Đêm nào em cũng chỉ mơ một giấc mơ, trong mơ có một người đàn ông dính chặt vào người em, em trong mơ cũng không hề phản kháng.
- Vậy nên khi Giang Liêu trở về, em đã tưởng mình có thể tỉnh táo lại. Dù sao thì em cũng luôn nhớ về cô ấy trong suốt nhiều năm như vậy. Nhưng càng ở bên cô ấy, em càng cảm thấy có gì đó không ổn. Kha Vũ, lúc đó em mới nhận ra rằng, hình như em thực sự thích anh rồi.
- Khi cùng cô ấy đốt pháo hoa, em nghĩ về anh.
- Khi cùng cô ấy đi trên đường, em nghĩ về anh.
- Khi cùng cô ấy dạo phố, cùng cô ấy uống trà sữa, em nghĩ về anh.
- Khi em đi lưu diễn, em sẽ vô thức nhìn vào đám đông dưới khán đài để tìm kiếm bóng hình anh, tự hỏi liệu anh có đột ngột trở về để làm em ngạc nhiên không.
- Khi đi xin tài trợ, đối tác rủ em đi uống rượu, lúc cầm ly rượu lên định uống thì chợt nhớ ra anh từng nói em phải chú ý đến dạ dày của mình hơn, tài trợ hôm đó cũng bặt vô âm tín.
- Khi bị rách da em bỗng thấy đau đớn một cách yếu đuối, thầm nghĩ nếu như có anh ở đó, anh sẽ thổi vết thương cho em.
- Chỉ cần nhìn thấy thứ gì có màu xanh sẽ nhớ đến những tia pháo hoa màu xanh vào đêm hôm đó, cùng khuôn mặt đỏ bừng khi say rượu của anh
- Thậm chí việc chia tay Giang Liêu cũng là do em chủ động đề cập đến.
- Trong tim em từ đầu đến cuối, chỉ có duy nhất một người.
- Châu Kha Vũ, em sống cũng không vui vẻ gì.
- Anh quay lưng rời đi, cả thế giới của em đều là hình bóng của anh.
- Nhưng là do em nợ anh, là em đáng đời.
- Kha Vũ, trả nợ cho anh.
Trương Gia Nguyên đột nhiên nghiêng người về phía trước và cẩn thận đặt lên môi Châu Kha Vũ một nụ hôn phớt nhẹ. Trong đôi mắt đẫm lệ của Châu Kha Vũ, ánh đèn trong quán cà phê trở nên mơ hồ. Mọi thứ nhòe đi, chỉ thấy được những đốm sáng bảy màu tựa như cầu vồng.
Châu Kha Vũ ôm lấy eo Trương Gia Nguyên, và hôn lại cậu một cách đầy mãnh liệt.
Mặt trời hôm đó rất ấm áp, như thể đã mọc lên từ biển người mênh mông.
Dưới ánh nắng rực rỡ trải dài trên con phố quen thuộc, Trương Gia Nguyên đột nhiên chạy lên một đoạn dài phía trước, sau đó xoay người dùng sức vẫy vẫy tay về phía Châu Kha Vũ.
- Châu Kha Vũ, mừng anh về nhà!
Nắng giữa trưa chiếu thẳng trên đầu, nhuộm vàng cả con đường rộng thênh thang, in bóng hai con người đang sánh bước bên nhau.
Châu Kha Vũ không cần phải đi tìm Brokeback Mountain nữa.
_____End_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com