#0 - 3
Ngủ không được bao lâu, Lưu Vũ giật mình tỉnh dậy, liền cảm thấy có chút xấu hổ, nhìn ánh mắt vui đùa của Trương Gia Nguyên, anh hơi cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, "Xin lỗi em, anh ngủ quên mất, làm lãng phí thời gian của em rồi."
"Em đã chụp rất nhiều ảnh khi anh ngủ say đó, thật thú vị!" Trương Gia Nguyên giơ điện thoại di động lên, cười giễu cợt, cố ý lắc lắc trước mặt Lưu Vũ.
Cúi đầu xấu hổ, Lưu Vũ thầm nói như vậy là không tốt, nhất thời không biết nên trả lời cậu như thế nào. Anh nâng mặt lên, quay đầu nhìn Trương Gia Nguyên, "Em muốn gì? Tại sao lại chụp ảnh anh?"
"Bởi vì nó đẹp, nên em mới chụp á." Trương Gia Nguyên trả lời một cách bình tĩnh.
Lưu Vũ cau mày, "Giờ em muốn thế nào? Anh biết anh ngủ quên là không đúng, nhưng anh không cố ý mà."
"Thầy ơi, để hôm khác em mời thầy ăn tối nhé. Em sẽ không nói với mẹ đâu. Vừa rồi em đã nói dối đó, em không có ảnh nên chỉ đùa vậy thôi." Trương Gia Nguyên ném chiếc điện thoại thực sự có ảnh sang một bên, mỉm cười vô hại, đối mặt với Lưu Vũ.
Hóa ra là không có ảnh a ~ Lưu Vũ lại cau mày bất lực, "Đừng có đùa anh! Còn nữa, anh xin lỗi, ngủ quên trong giờ học là lỗi của anh, anh sẽ đi xin lỗi dì một chút. Lần sau, em có mời anh đi ăn cơm, mặc kệ nói như thế nào, anh là người lớn, không có lý do gì để em phải mời anh cả."
Lần này đến lượt Trương Gia Nguyên nhíu mày, cậu nhìn chằm chằm Lưu Vũ đang cầm sách bài tập lên đọc lại câu hỏi, "Thầy à, mẹ em không biết chuyện này, chợp mắt cũng đâu phải là chuyện lớn, ai khi mệt cũng cảm thấy buồn ngủ thôi. Mà cũng là ăn cơm, em muốn cám ơn anh nên mới mời anh dùng bữa, tại sao lại nói chuyện trẻ con người lớn ở đây cơ chứ?"
"Nhưng mà, em vẫn còn là một đứa trẻ, tuy rằng giống người lớn, nhưng thực chất em vẫn chưa phải là người lớn đâu." Lưu Vũ nghiêm nghị nói.
Một câu nói khiến cho Trương Gia Nguyên cảm thấy hoang mang. Trời ạ! Đứa trẻ sao? Cậu cho rằng Lưu Vũ mới càng trông giống một đứa trẻ hơn! Tại sao lại là cậu cơ chứ?
Tuổi trẻ bao giờ cũng vậy, lớn hơn một chút là đã cảm thấy mình quen với thế giới rồi, có thể so sánh với người lớn rồi, nhưng thực ra trong máu họ vẫn còn chút bồng bột và trẻ con. Trương Gia Nguyên chính là người như thế.
Đột nhiên, cậu kéo cổ tay Lưu Vũ, hai người cùng ngã xuống giường, Trương Gia Nguyên liền vươn tay kịp thời bảo vệ Lưu Vũ. Cậu nhanh chóng đè lên Lưu Vũ, đẩy Lưu Vũ vừa mới ngồi dậy xuống giường một lần nữa.
"Mẹ kiếp, em làm anh sợ chết đi được, em bị bệnh hả?!!!" Lưu Vũ bị hành động như vậy làm cho hoảng sợ.
"Anh cho rằng em là một đứa trẻ sao? Một đứa trẻ có thể đẩy ngã thầy sao? Thầy giáo?" Trương Gia Nguyên có vẻ thích thú với tư thế này, nở một nụ cười nhìn Lưu Vũ.
Tình huống khó giải thích này khiến Lưu Vũ kinh ngạc, loay hoay một hồi mới nhận ra người con trai này không chỉ cao hơn anh mà còn mạnh mẽ hơn anh. Thật sự không hợp lý a ~ Bọn họ đều là con trai mà, tại sao vậy? Lưu Vũ chật vật một hồi, nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên, "Lớn lên em ăn cái gì mà mạnh như vậy?!"
"Anh gầy quá, ăn nhiều đi, em thấy hơi chột dạ." Trương Gia Nguyên đột nhiên nói.
Nghe thấy điều này có chút kì lạ, Lưu Vũ kéo dài biểu tình bất mãn, "Anh muốn em chăm sóc anh, mau thả anh ra, đồ nhóc con, không biết lớn nhỏ!"
"Thầy à, thầy dám gọi em là đồ nhóc sao, không sợ em đánh thầy sao?" Trương Gia Nguyên nói với giọng điệu đe dọa, nụ cười cũng biến mất.
"Haha! Em đang uy hiếp ai vậy? Đứng lên!" Lưu Vũ kích động nói, có chút đỏ mặt, cũng có chút áy náy, dù sao thì chênh lệch tuổi tác cũng quá lớn rồi.
Đột nhiên, Trương Gia Nguyên vươn tay búng lên trán Lưu Vũ, vui vẻ cười nói: "Không đánh mà, thầy của em tốt như vậy, làm sao em có thể đánh thầy cơ chứ!"
Gì? Thật là một thằng trẻ con! Lưu Vũ bị gạ gẫm hai lần, không giữ được mặt mũi, tức giận liếc nhìn cánh tay của Trương Gia Nguyên, đưa lên miệng, trực tiếp cắn xuống, có chút tàn nhẫn. Trương Gia Nguyên mất cảnh giác, cánh tay bị cắn, thực sự rất đau, cậu không dám hét lên, sợ gây chú ý đến mẹ mình, vì vậy, cậu chịu đựng, mặc cho Lưu Vũ cắn, không giãy giụa.
Nhìn thấy Trương Gia Nguyên thờ ơ mà để cho mình cắn, Lưu Vũ không tránh khỏi mềm lòng, thở dài một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt đỏ bừng, tóc mềm rối bù, tóc mái xõa trên trán cũng đã rối tung. "Nếu không học, nếu em cũng không phải là trẻ con, em có bắt nạt anh không?"
"Ai bảo anh cứ khăng khăng cho rằng em là cậu nhóc cơ chứ, em là đàn ông rồi!" Trương Gia Nguyên nghiêm túc nói.
"Được rồi, anh sai rồi, em là đàn ông!" Lưu Vũ nhìn thấy Trương Gia Nguyên không còn dùng lực nữa, liền nhanh chóng đẩy cậu ra, tự mình ngồi dậy, "Mau học bài đi, đừng lãng phí thời gian."
Đương nhiên, Trương Gia Nguyên biết vừa rồi mình đang làm gì, hiện tại cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, sợ Lưu Vũ sẽ phật lòng, liếc mắt nhìn Lưu Vũ, lập tức hỏi, "Thầy ơi, em mời thầy đi ăn nhé?"
"Lần sau tìm thời gian, khi nào chúng ta đều rảnh rỗi, anh sẽ mời em đi ăn tối. Bây giờ ngoan đi." Đương nhiên Lưu Vũ không quan tâm đến trẻ con, cũng không để tâm tới, anh chỉ tự mình cảm thấy thật không dễ dàng, đứa nhỏ này thật quá khó chăm sóc, không kiềm chế được chút nào, không cẩn thận cái sẽ mất tự chủ, suýt nữa anh còn tưởng mình bị đánh rồi...
Có như vậy, hai người mới nhanh chóng trở lại trạng thái học tập, sự việc này xem ra cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Thời gian cũng ngày một trôi qua, bữa cơm kia cũng bị hoãn lại.
Chỉ trong nháy mắt, kì nghỉ lễ Quốc Khánh đã tới rồi.
Kì nghỉ lễ Quốc Khánh đến, mẹ của Trương Gia Nguyên về nhà thăm cha mẹ bà, còn cha cậu thì bận đi công tác, Trương Gia Nguyên trở thành đứa trẻ thơ dại không có người trông nom, nhưng cậu lại rất hạnh phúc. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu đến tiệm cắt tóc mà cậu thường đến và ngồi xuống.
"Tiều Nguyên, cậu có muốn cắt tóc không? Có muốn làm kiểu ngầu không? Gần đây đã xuất hiện một loại thuốc nhuộm tóc màu mới, có thể nhuộm thành màu đỏ rực đó." Thợ cắt tóc nhiệt tình giới thiệu rồi để Trương Gia Nguyên ngồi xuống ghế.
"Trương Gia Nguyên có chút xấu hổ, dừng lại nói: "Vậy ư, nhưng mà nhuộm lại thành màu đen tự nhiên đi, xong cắt ngắn bớt, để tóc ngắn bình thường trông rất sảng khoái mà."
Người thợ cắt tóc sững sờ, tay cầm kéo run lên bần bật, "Cậu vẫn bị ép cắt tóc à?"
"Không, không, anh cắt nhanh đi, trông sẽ đẹp lắm mà, đừng làm nó nghiêm trọng quá." Trương Gia Nguyên nói rồi giục thợ cắt tóc nhanh lên.
Người thợ cắt tóc mỉm cười, quay người bắt đầu lấy thuốc nhuộm tóc và loay hoay với nó. Trương Gia Nguyên đã đến tiệm cắt tóc này suốt, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc với thợ cắt tóc, tất cả đều rất hài lòng, và lần này cũng vậy.
Khi Trương Gia Nguyên nhing thấy người con trai tóc đem đẹp trai lạnh lùng trong gương chính là cậu, cậu hơi sững sờ, đã lâu rồi cậu không thấy mình như thế này, kể từ khi anh họ cậu rời đi.
Quên đi, nó cũng khá phù hợp với cậu, Trương Gia Nguyên nghĩ, tháo khuyên tai ra đưa cho thợ cắt tóc, thanh toán tiền, lại nhìn mình một lần nữa trong gương, nở một nụ cười rạng rỡ, đây chính là cậu.
Chắc chắn là trong những ngày nghỉ lễ, trung tâm thương mại rất đông đúc, Trương Gia Nguyên đang cầm trên tay ly trà sữa nổi tiếng trên Internet và một tách cà phê mới, đứng ở lối vào của trung tâm chờ đọi. Vừa rồi cậu đã kiểm tra địa chỉ thì thấy tiệm Starbucks gần nhất, hơi tiếc nuối, vì có lẽ chọn đến Starbucks thì đúng hơn. Mấy cô gái có vể khá thích đến nơi đó để chụp ảnh.
Ngay sau đó, Trương Gia Nguyên nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn từ trạm xe buýt xuống, mang theo một chiếc túi nhỏ nhắn xinh xắn và mặc bộ quần áo giản dị, khi cười, khóe mắt anh rũ xuống, trông rất đáng yêu.
Giờ phút này, cậu như bị đánh trúng tim, Trương Gia Nguyên tim đập loạn, ngơ ngác nhìn Lưu Vũ đang đi về phía mình, thật chói mắt.
"Hey, Gia Nguyên, để em đợi lâu rồi~ " Lưu Vũ vui vẻ chào hỏi, sau đó hài lòng nhìn Trương Gia Nguyên một hồi lâu, "Không tồi nha! Kiểu tóc của nhóc thật đẹp trai a, rất hợp với em đó, Gia Nguyên a~ "
Trương Gia Nguyên xấu hổ khi được khen ngợi, lập tức hốt hoảng nâng đồ uống trong tay lên, "Anh chọn cà phê hay trà sữa?"
"Trà sữa!' Lưu Vũ cười đáp một tiếng, sau đó cầm lấy cốc trà sữa, "Nói cho anh biết, em muốn đi chơi với anh ở đâu nafo~ "
Nghe được những lời của Lưu Vũ, Trương Gia Nguyên mỉm cười, cậu cảm thấy nó giống như một buổi hẹn hò vậy, rất vui.
Sau đó...
"Trương Gia Nguyên! Anh sẽ không bao giờ chơi trò này nữa! Làm anh sợ chết khiếp rồi! Người đó liên tục đánh anh, anh còn bị anh ta đánh bay nữa!" Lưu Vũ vỗ ngực bất bình, miệng đã dạy cho Trương Gia Nguyên một bài học.
Trương Gia Nguyên nhìn Lưu Vũ hối lỗi, "Không phải em giúp anh dạy hắn một bài học rồi sao, còn đánh bay hắn nữa."
"Vậy là suýt nữa đánh nhau với người đó? Xin em đó, ngoan đi, anh chịu không nổi rồi." Lưu Vũ cảm thấy mình già đi rất nhiều.
"Xin lỗi. Tuy nhiên anh còn trẻ mà, đừng nói nhảm như vậy." Trương Gia Nguyên cảm thấy rất buồn vì đã làm hỏng cuộc hẹn.
Suy cho cùng, cậu vẫn còn trẻ và thiếu hiểu biết, ngay cả một thiếu niên dũng cảm và kiêu ngạo như vậy cũng sẽ trở nên lo lắng và bất an khi gặp người mình thích.
Lưu Vũ nhìn chằm chằm chàng thiếu niên cao lớn bên cạnh, thống khổ đứng nơi đó, cúi đầu không nói gì, không hiểu sao lại thấy giống như một chú chó lớn dễ thương, lại có chút đáng yêu, khiến người ta muốn vỗ đầu an ủi.
Nhón chân, Lưu Vũ sờ sờ đầu của Trương Gia Nguyên, than thở hiện tại chất dinh dưỡng một đứa trẻ nhận được quá cao, sau đó nói: "Không sai, anh mời em ăn kem nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com