Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Bọn họ vốn đang ở tầng một, dục vọng sinh tồn mãnh liệt khiến mỗi người đều sải chân liều mạng chạy ra ngoài cửa lớn.

Đội viên chiến đội Ngự Phong đều được huấn luyện nghiêm khắc, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, giờ phút này bọn họ cũng không quản việc mình đến cứu người, đối tượng cứu viện là Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ bị quăng lại phía sau.

Bá Viễn kéo tay Doãn Hạo Vũ lao như điên ra ngoài, ngay khi bọn họ ra khỏi cửa khách sạn còn chưa xa, quả bom "ầm" một tiếng nổ tung!

Sức công phá từ quả bom cực lớn, Bá Viễn che cho Doãn Hạo Vũ nhào về phía trước, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng hai người cũng bị thương không ít.

Khói bốc lên cuồn cuộn trên bầu trời, ánh lửa phút chốc chiếu sáng cả hải đảo. Hình Chi và Đường Bình đã chạy thật xa mới nhớ tới bọn họ đến để cứu người, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía sau, ngay sau đó sững sờ nhìn nhau.

"Chúng ta đến cứu người, sao cậu lại chạy trước?"

"Nhưng mà, đội trưởng, không phải anh cũng chạy sao?" Đường Bình cảm nhận được sự uy hiếp trong ánh mắt Hình Chi, vội vàng thu hồi lời vừa nói, quay đầu lớn tiếng gọi các anh em khác: "Các người chạy về coi, đây là chuyện gì vậy? Mau cứu người đi, không thấy đội trưởng sắp nổi giận sao?"

Một số người vừa chạy tới nghe vậy nhanh chóng chạy ngược lại, chậm rãi nâng Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ đang bị thương.

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng ồn thật lớn, vừa ngẩng đầu nhìn là Sở Kiêu ngồi trực thăng tới.

"Ai nha, Sở tổng, anh rốt cuộc cũng đến rồi!" Hình Chi nhiệt tình đi lên trước muốn ôm Sở Kiêu một cái, nhưng không nghĩ tới lại bị Sở Kiêu không chút lưu tình đẩy ra, thẳng tắp lảo đảo ngã về phía sau, may mà được Đường Bình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy mới không té ngã.

"Đừng diễn trò trước mặt tôi!" Sở Kiêu bước nhanh đến trước mặt bọn Bá Viễn, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn một lượt, phát hiện đều không phải liền lo lắng hỏi: "Lâm Mặc đâu?"

Hình Chi trong lòng căng thẳng, đừng nói Lâm Mặc còn ở trong khách sạn nha? Nghĩ đến đây, anh ta nhanh chóng hét lên: "Đúng vậy, Lâm Mặc đâu?"

"Không biết..." Những người khác nhao nhao lắc đầu trả lời.

"Lâm Mặc, em ấy vẫn còn bên trong sao?" Cảm xúc Sở Kiêu nháy mắt trở nên kích động, chỉ vào khách sạn đang cháy hừng hực.

Doãn Hạo Vũ ho ra một ngụm máu, gian nan ngẩng đầu trả lời: "Không biết..."

Ánh lửa nhuộm đỏ hơn một nửa bầu trời đêm màu xanh đậm, chiếu ra khuôn mặt mỗi người căng thẳng đến tột cùng.

"Lâm Mặc! Lâm Mặc!"

Thấy Sở Kiêu nóng nảy mất khống chế muốn xông vào bên trong, Kỳ Dương, đội phó thứ hai của Kiêu Long nhanh chóng giữ chặt lấy Sở Kiêu, lớn tiếng khuyên nhủ: "Đội trưởng, bình tĩnh, phải bình tĩnh!"

Kỳ Dương là thành viên đội đặc chiến đã giải nghệ, cao 1m9, dáng người khôi ngô cường tráng, cũng may có anh ta đi theo, nếu là hacker Tô Quyện, lúc này e là không thể ngăn được.

"Ông đây mẹ nó suốt đêm bay ba ngàn km, dâng mất hạng mục hơn ngàn vạn để cứu người, Lâm Mặc, con mẹ nó em không thể chết. Em có nghe tôi nói không? Em, mẹ nó không thể chết!"

"Em không thể chết, Lâm Mặc! A a a..."

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt chiếu ra đôi mắt đỏ ửng của Sở Kiêu, chỉ trễ mấy phút, sao lại đến trễ mấy phút...

"Các người, cái này... đang làm gì vậy?" Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau họ.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Mặc đang đứng giữa đám người Lưu Vũ Cao Khanh Trần, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Kiêu đang có một màn khóc tang kinh khủng mà trợn mắt há hốc mồm.

"Lâm Mặc!" Sở Kiêu bước nhanh tới, khí thế quanh thân khiến Lưu Vũ và Cao Khanh Trần sợ tới mức chạy sang bên cạnh, hắn một tay ôm Lâm Mặc vào trong ngực, dùng sức đến mức hận không thể hòa tan vào trong xương cốt.

Đầu Lâm Mặc bị vùi ở ngực Sở Kiêu, thiếu chút nữa nghẹt thở, buồn bực đứng tại chỗ ậm ờ: "Không, chờ một chút..."

Lâm Mặc giãy dụa thò đầu ra, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ than thở: "Sở tổng, chúng tôi đang hỏi anh đấy, có chuyện gì mà kích động như vậy?"

"Mọi người đều không sao chứ?" Santa ôm Châu Kha Vũ vì bị thương nặng mà hôn mê đi tới, Mika đi bên cạnh lo lắng hỏi những đồng đội khác.

Tuy rằng ít nhiều đều bị thương một chút, nhưng tốt xấu gì toàn bộ thành viên đều được cứu ra, Hình Chi coi như hoàn thành nhiệm vụ, hắn đứng ra hòa giải cười nói: "Mọi người không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi..."

"Không tốt, đội trưởng, du thuyền chúng ta đậu ở cảng tất cả đều nổ tung!" Hai đội viên Ngự Phong vội vàng hoảng hốt chạy tới, vừa nghe đến đây Hình Chi thiếu chút nữa tắt thở mà đi, hắn phẫn nộ thô tục nói: "Tôi đệt mẹ, vận đen đều đụng phải, thật sự xui xẻo mà."

Đường Bình từ phía sau đỡ lấy anh ta, Hình Chi trợn trắng mắt hữu khí vô lực nói: "Đường Bình à, lần này lỗ vốn rồi..."

Bên này, Lưu Vũ nghĩ đến trên du thuyền, còn có hai đồng đội bị thương nặng mà lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng đi tới thương lượng với Sở Kiêu: "Sở đội trưởng, đội của chúng tôi có người cần được trị liệu lập tức, anh xem..."

"Vị trí trực thăng có hạn, nhiều nhất chỉ có thể mang theo bốn người, để người bị thương nặng đi trước." Sở Kiêu quyết định nói.

Lưu Vũ điểm lại một lượt: "Bốn người bị thương nặng nhất là Châu Kha Vũ, Riki, Trương Gia Nguyên và Lưu Chương."

Thấy Lưu Vũ do dự không quyết định, Hình Chi chỉ vào Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ đề nghị: "Như vậy đi, để người của chúng tôi lái du thuyền đưa hai vị này đi trước. Trực thăng nhanh nhất nhường cho người bị thương nặng hơn, Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ bị thương nhẹ hơn một chút có thể ngồi du thuyền, đây là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa bên phía bệnh viện chúng tôi đã an bài xong rồi."

Hình Chi chỉ huy một cách có trật tự: "Đường Bình, cậu dẫn người đi lái du thuyền đến đưa người bị thương đi trước."

Sau khi Đường Bình mang theo anh em rời đi, trên đảo chỉ còn lại Lưu Vũ, Santa, Mika, Lâm Mặc và Cao Khanh Trần, cùng với Hình Chỉ, Sở Kiêu và Kỳ Dương của chiến đội Kiêu Long.

Trực thăng đón họ sẽ sớm đến, mọi người cũng không vội vàng nữa ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ.

Trời sắp sáng, nước biển màu xanh mực ánh lên từng tia sáng long lanh, trong không khí tràn ngập mùi cháy nổ khó ngửi, vốn là cảnh tượng không liên quan gì đến hai chữ lãng mạn, vô duyên vô cớ bị ánh lửa phủ một lớp lọc nhạt màu mà có chút mờ ảo.

"Tiểu Vũ, cổ em bị sao vậy?" Santa tinh mắt chú ý tới vết bầm trên cổ Lưu Vũ, có chút lo lắng tiến lại gần hỏi.

Lưu Vũ sợ mọi người lo lắng, theo bản năng che cổ cười khẽ giải thích: "Không sao, không việc gì cả, vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."

Trong lòng Santa tự hiểu rõ, Lưu Vũ khẳng định cũng đã trải qua một trận đối đầu tàn khốc, anh không tiếp tục hỏi nữa, mà là yên lặng suy nghĩ làm thế nào mới có thể nhanh chóng nâng cao sức chiến đấu tổng thể của toàn đội...

Sở Kiêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Mặc bên cạnh, sau đó cười thu hồi tầm mắt, Lâm Mặc bị nhìn có chút khó hiểu, chất vấn: "Anh cười cái gì?"

"Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ, em làm sao lại nghĩ đến gọi điện cho tôi để cầu cứu?" Sở Kiêu lại nhìn về phía Lâm Mặc đầy thâm ý.

Có lẽ ánh mắt Sở Kiêu quá nóng cháy, Lâm Mặc rụt cổ lại, dịch ra xa nói: "Ít tự kỷ một chút, còn không phải anh gọi nhỡ rất nhiều cuộc sao, tôi vừa mở máy thấy liền trực tiếp gọi lại!"

"Ồ, phải không?" Sở Kiêu ngửa người ra sau, nhàn nhã nằm trên bãi biển, tiếp tục hỏi: "Vậy sao em có thể chắc chắn, tôi nhất định sẽ đến cứu em?"

"Tôi..." Lâm Mặc bị vấn đề của hắn làm cho sững sờ một chút, đúng nhỉ, cậu lúc ấy làm sao chắc chắn Sở Kiêu nhất định sẽ đến cứu bọn họ chứ? Rõ ràng bọn họ cùng hắn bất quá chỉ cùng nhau vào game một lần kia mà thôi...

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Sở Kiêu, cậu phiền lòng che lại lỗ tai, thuận miệng trả lời: "Ai da, tôi không biết!"

Chân trời truyền đến tiếng ồn ào của cánh quạt trực thăng, vì hải đảo không có vị trí để đỗ nên mấy cái thang dây được thả xuống, mọi người lục tục theo thang dây trèo lên trực thăng.

Đây là trực thăng của Hình Chi, hắn là chủ đương nhiên là người cuối cùng được đi lên, mắt thấy mấy chiếc trực thăng khác đều chứa đầy người đang rời đi, Hình Chi có chút khó hiểu nhìn thoáng qua Cao Khanh Trần đang uốn éo không muốn muốn trèo lên thang.

"Anh bạn, cậu sao vậy?" Hình Chi đến gần Cao Khanh Trần, nghiêng đầu hỏi: "Sợ à?"

"Tôi thực sự có chút sợ độ cao ah!" Cao Khanh Trần kháng cự nhìn thoáng qua thang dây nhỏ giọng trả lời, nhưng bên cạnh không có phiên dịch, Hình Chi một câu cũng nghe không hiểu.

"Cậu lẩm bẩm nói cái gì đấy? Tôi nghe không hiểu câu nào..."

Cao Khanh Trần phản ứng lại khác biệt ngôn ngữ, cố gắng moi ra vốn tiếng Trung ít ỏi để giải thích: "Ý tôi là, có chút đáng sợ..."

Hình Chi thấy không thể tiếp tục phí thời gian nữa, ngẩng đầu làm thủ thế "OK" với phi công đã chờ rất lâu, dứt khoát dùng một tay lưu loát ôm lấy thắt lưng Cao Khanh Trần, bắt đầu bò lên thang dây, không kiên nhẫn nói: "Ai, đừng kéo dài thời gian nữa, đi thôi!"

Cùng lúc đó, trực thăng bắt đầu bay lên, thân thể hai người trèo lên thang dây treo lơ lửng giữa không trung, Hình Chi cười nói với Cao Khanh Trần: "Cậu phải ôm chặt nha."

Nói xong, hắn buông cánh tay ôm thân thể Cao Khanh Trần ra, mang theo cậu nhanh chóng bò lên trên.

"A, thật đáng sợ~" Cao Khanh Trần tận lực thôi miên bản thân đừng nhìn xuống, nhắm chặt mắt dùng tiếng Trung còn chút ngọng nghịu lớn tiếng hét to: "Cuộc sống của tôi đến đây là hết~" (lời thoại này phát ra âm thanh =))))))))))))))))

"Yo, khẩu âm Quảng Tây không sai nha!" Hình Chi vừa nghe khẩu âm kỳ quái nhưng không hiểu sao có chút quen thuộc của cậu, bị chọc cười, nói đùa: "Thanh âm rất đáng yêu, bộ dạng cũng rất đáng yêu."

Phi công thò đầu ra giải thích: "Đội trưởng, anh ấy là người Thái!"

"Cần cậu nói nhảm à, tôi còn không nghe ra sao?" Hình Chi thấy phi công không có mắt như vậy, ngẩng đầu cao giọng răn dạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com