Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Thời gian đã bước sang cuối tháng mười hai, thành phố S dù chỉ mới vào đông nhưng ban đêm lại vô cùng vắng vẻ và lạnh lẽo, đi trên đường hít một hơi không khí, tưởng chừng đang hít đầy băng tuyết vào buồng phổi, khí lạnh ẩm ướt giống như kim châm, bất tri bất giác chui vào trong từng khớp xương cốt.

Dự báo thời tiết nói ngày 31 sẽ có tuyết đầu mùa, bình thường dự báo luôn không chuẩn ấy thế mà lần này lại thật sự đúng, buổi chiều hôm nay trên bầu trời quả thật nổi lên những bông tuyết li ti rải rác, sau đó càng rơi càng nhiều, cuối cùng giống như ngày xuân phiêu đãng bay bay, từng bông tuyết lớn nhẹ nhàng rơi xuống.

Lâm Mặc và Châu Kha Vũ đến bệnh viện đón Trương Gia Nguyên xuất viện, gió bắc lạnh thấu xương thổi vù vù, tuyết rơi dày đặc trước mắt đan xen thành một màn tuyết trắng mông lung, thành phố bận rộn giống như bị ấn nút tua chậm, có chút thơ mộng.

Lúc Lâm Mặc cầm hộp kem có vị Macadamia bước vào phòng bệnh, vừa vặn nhìn thấy Trương Gia Nguyên thay băng gạc, cậu để trần nửa người nằm sấp trên giường bệnh, mặc cho y tá thay thuốc và băng bó lại.

Trên lưng là bỏng nặng nhất, từ cổ đi xuống thắt lưng cơ hồ đều bỏng đến thấy xương, làn da trắng nõn nhẵn nhụi khảm đầy những vết sẹo màu tím cùng màu đỏ hỏn của da thịt mới hình thành, đặc biệt chói mắt.

Châu Kha Vũ không đành lòng nhìn quay đầu lại, Lâm Mặc yên lặng đứng bên cạnh, giơ tay dụi mắt một chút, Trương Gia Nguyên nhìn vẻ mặt của cậu không thích hợp lắm, vội vàng nói: "Ai, anh đừng khóc! Em không đau chút nào, thật đó."

"Trương Gia Nguyên em tự kỷ quá nhỉ, ai khóc?" Lâm Mặc cười phản bác, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi lưng Trương Gia Nguyên, nhỏ giọng hỏi: "Cái này, có để lại sẹo không?"

Bỏng nặng như vậy nhất định sẽ để lại sẹo, nhìn Lâm Mặc biết rõ nhưng cố hỏi, nhất thời không có ai tiếp lời, Trương Gia Nguyên đã há miệng cũng không biết nên trả lời thế nào.

Mãi đến khi y tá rời đi, Châu Kha Vũ mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Hai người đừng lo, tối nay sau khi vào game để Tiểu Cửu chữa trị cho Gia Nguyên một chút, sẽ không để lại sẹo."

Từ lần trước trải qua kỳ nghỉ kinh hoàng ở đảo Hải Hoa, đội của bọn họ bởi vì thua thiệt mà ăn bao nhiêu là khổ vội vàng lao vào huấn luyện và nghỉ ngơi phục hồi, đã liên tục bỏ qua hai tháng đồng nghĩa với hai lần vào game.

Cho nên hôm nay, vừa hay tất cả khôi phục gần như hoàn hảo, đội bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào màn chơi thông thường của tháng một.

"Thật không?" Ánh mắt vốn mất mát của Lâm Mặc lại sáng lên lần nữa, đuôi mắt hơi nhếch mang theo ý cười nói: "Không nghĩ tới đó, vết sẹo này cũng có thể trị được sao? Có thể trở lại như ban đầu?"

Châu Kha Vũ cũng không quá chắc chắn, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ừ, chắc là vậy."

Trương Gia Nguyên mặc quần áo xong, xoay người thuận tay cầm lấy hộp kem Lâm Mặc đặt trên bàn, vội vàng múc một muỗng nhét vào miệng, lạnh đến không thể khép miệng.

"Ôi chao, không sao đâu! Dù để lại sẹo cũng không sao!" Rõ ràng bình thường nhìn vào gương đều bị dọa giật mình, vậy mà lúc này Trương Gia Nguyên lại tỏ ra không thèm để ý cười tươi an ủi Lâm Mặc: "Một người đàn ông chân chính như em có chút sẹo thì đã sao? Rất tuyệt! Có sẹo càng nam tính khí phách! Anh xem trên người Châu Kha Vũ có rất nhiều vết sẹo đấy, đó là huân chương vinh dự của người ta nha!"

"Cùng lắm, đến lúc đó em xăm hình để che nó lại!" Nói đến đây, Trương Gia Nguyên dường như nổi lên hứng thú, lại gần cười hì hì hỏi: "Đúng rồi, hai người nói xem là con rồng lớn được không? Hay là Quan Công tốt hơn?"

"Trương Gia Nguyên, em xăm một cái đầu heo đi!" Lâm Mặc cười cười quay đầu đi, lén lút lau nước mắt.

"Sao cũng được, tùy em, nếu như... thật sự không thể khôi phục..." Châu Kha Vũ nói xong xách hành lý của Trương Gia Nguyên lên, mở cửa phòng bệnh, sau đó quay đầu lại nói với hai người bọn họ: "Còn sửng sốt đứng đó làm gì nữa, đi thôi! Mọi người vẫn đang chờ chúng ta quay lại ăn tối đấy!"

Lúc đến vừa mới có tuyết rơi, lúc trở về vạn vật đã tích tụ một tầng tuyết trắng, cùng với đường xá lưu thông không ngừng và khung cảnh thành thị phồn hoa, trong ồn ào lại hiện ra vài phần thanh lãnh, rất đẹp mắt.

...

Hành tỏi và ớt đổ vào dầu nóng phát ra một âm thanh vui tai, mùi thơm nháy mắt tràn ngập cả phòng bếp, Bá Viễn đổ hai gói gia vị ăn lẩu vào xào vài cái, đợi nó tan chảy mới cho nước nóng vào đậy nắp lại.

Lưu Chương mở nắp nồi hầm cho một lượng muối và bột ngọt vừa phải, khuấy vài lần nồi canh gà.

Thấy bên bọn họ đã chuẩn bị xong, Lưu Vũ Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ lập tức đẩy nhanh công việc rửa rau thái rau xếp vào khay, Santa Riki và Mika đang dọn dẹp bàn ăn, bày đồ ăn ra.

Cửa chính biệt thự bị đẩy ra từ bên ngoài, ba người Trương Gia Nguyên xoa mặt và hai tay đỏ ửng, phủi bông tuyết dính trên quần áo bước vào biệt thự ấm áp.

Santa thấy bọn họ trở về, vội vàng cùng Mika liếc nhau một cái, lập tức chạy đến sảnh ra vào bắn pháo giấy.

"Đoàng" một tiếng, dải màu rơi xuống khắp nơi, mọi người đồng loạt hô to: "Hoan nghênh bạn học Trương Gia Nguyên của chúng ta về nhà!"

"Wow!"

"Tốt rồi!"

"Ồ~"

Tiếng hoan hô không ngừng vang lên, Trương Gia Nguyên cười ngại ngùng, vì vết thương trên lưng mà chỉ có thể an phận cúi đầu nhẹ nhàng cảm ơn.

"Được rồi, tất cả rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Bá Viễn cho vào nồi canh gà hai quả táo đỏ và kỷ tử, giơ thìa lên cười nói: "Tối nay qua năm mới, lại là tuyết đầu mùa, chúng ta cùng nhau ăn lẩu nào!"

Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, Lưu Vũ vừa mới đi đến bàn ăn điện thoại di động trong túi bỗng rung lên, người gọi đến là Cố Bình Minh, cậu nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Cố Bình Minh: "Vũ đội đang bận sao?"

"Ừm, không có... Sao vậy?" Lưu Vũ nhanh chóng cách xa phòng khách ồn ào, cười cười trả lời.

"Tối nay là tất niên, tôi trước tiên chúc Vũ đội năm mới vui vẻ."

Nghe thấy Cố Bình Minh chúc phúc, Lưu Vũ nhếch khóe miệng lễ phép trả lời: "Cố đội cũng vậy, tết nguyên đán vui vẻ. Thế nhưng, Cố đội gọi điện tới chắc không phải chỉ vì chuyện này chứ?" Lưu Vũ vừa chuyển đề tài, Cố Bình Minh ở đầu dây bên kia cúi đầu cười ra tiếng, hỏi ngược lại: "Vậy nếu như tôi thật sự chỉ vì chuyện này thì sao?"

Lưu Vũ không biết nên nói gì đành phải giữ im lặng, thấy cậu không có phản ứng, Cố Bình Minh mới hắng giọng kéo đề tài quay lại: "Bên tôi có người muốn Vũ đội giúp đỡ để mắt một chút."

"Là ai?" Lưu Vũ có chút nghi hoặc hỏi.

"Người này, Vũ đội cũng biết." Cố Bình Minh tiếp tục nói: "Tề đại thiếu, Tề Hạc Minh."

"Tề Hạc Minh? Cậu ta có chuyện gì?" Lưu Vũ càng thêm mơ hồ, Cố Bình Minh chậm rãi giải thích: "Vũ đội đã lâu không tới Bắc Kinh nên không biết, hai tháng nay Tề gia có thể coi là đã thay đổi!"

Lưu Vũ nhíu mày suy đoán: "Tề gia phá sản?"

"Không phải." Ngữ khí Cố Bình Minh trở nên nghiêm túc: "Vũ đội còn nhớ tôi bảo cậu ít qua lại với Tề nhị thiếu kia không?"

Nghe thấy Lưu Vũ "Ừ" một tiếng, Cố Bình Minh nói tiếp: "Một tháng trước, Tề Chấn Bang, chủ tịch công nghiệp Tề thị ở trên sân thượng xảy ra tranh chấp với người vợ hiện tại là Lạc Băng, sau đó đẩy Lạc Băng đang mang thai năm tháng từ lầu ba xuống, một xác hai mạng. Tề Chấn Bang cũng hốt hoảng trượt chân ngã từ cầu thang xuống, đột quỵ nằm một chỗ. Tề gia trong một đêm đã đổi chủ, Tề nhị thiếu Tề Hạc Thanh nhanh chóng nắm giữ tất cả tài sản Tề gia, hiện giờ hắn đã vững vàng ngồi trên chiếc ghế quyền lực nhất công nghiệp Tề thị."

"Chờ đã, anh nói tôi biết chuyện này để làm gì?" Lưu Vũ nghe ra có gì đó không đúng, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ, vụ án này có ẩn khuất?"

Cố Bình Minh cười cười nói: "Có ẩn khuất hay không tôi không dám nói, bởi vì lúc xảy ra vụ án hai anh em Tề gia đều có chứng cứ ngoại phạm, Tề Hạc Minh hẹn huấn luyện viên đánh quyền, mà Tề Hạc Thanh đang xử lý công việc ở công ty. Sau khi vụ án xảy ra, Tề Chấn Bang được Tề Hạc Thanh lấy lý do chữa bệnh nhanh chóng đưa vào viện dưỡng lão tư nhân, hiện tại ông ta đang ở đâu cũng không ai biết."

Lưu Vũ và Bá Viễn lần trước tham gia vào chút chuyện của Tề gia, đối với người nhà này đã hiểu đến rõ ràng, cậu hôm nay vẫn còn nhớ rõ Tề Hạc Thanh ôm Tề Hạc Minh nói rằng nhất định phải để Lạc Băng trả giá đắt, ánh mắt đó, Lưu Vũ đến bây giờ vẫn khó có thể quên.

Cậu cảm thấy rất khó tin nếu vụ án này không hề liên quan đến Tề Hạc Thanh, chẳng những vậy càng làm Lưu Vũ kinh ngạc chính là Tề Hạc Thanh ngay cả cha đẻ ruột thịt cũng xuống tay, hẳn là nhiều năm qua hắn cũng hận Tề Chấn Bang đến tận xương tủy...

"Vậy còn Tề Hạc Minh là chuyện gì?" Lưu Vũ không tin Tề Hạc Thanh sẽ ra tay với ca ca hắn, dù sao tình cảm của hai huynh đệ bọn họ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra.

Cố Bình Minh dừng lại một chút nói: "Giờ này Tề đại thiếu gia có lẽ sắp tới rồi, cậu vẫn nên tự mình hỏi đi, bên tôi còn có chút việc phải xử lý, cúp trước, gặp lại sau..."

Lưu Vũ còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng chuông, Bá Viễn lập tức đứng dậy bước nhanh qua cao giọng hỏi: "Ai vậy? Chờ một chút."

"Yo!" Bá Viễn không chút đề phòng sau khi mở cửa liền giật mình hoảng sợ, lặng lẽ lui về phía sau nửa bước.

"Hi, có nhớ bổn thiếu gia không?" Người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ cầu kỳ nghiêng người tựa vào khung cửa, đưa tay vuốt lên mái tóc đã được bôi sáp bóng bẩy, nhếch khóe miệng lộ ra hàm răng trắng nõn, tuy rằng trên mắt mang kính râm nhưng Bá Viễn chỉ trong nháy mắt đã nhận ra Tề Hạc Minh.

"Viễn ca, ai vậy?" Doãn Hạo Vũ tò mò hỏi, Bá Viễn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đóng sầm cửa lại, sau đó quay đầu cười nói với những người khác: "Không có ai, không có ai, nghe lầm mà thôi."

Tề Hạc Minh ở bên ngoài đập cửa rầm rầm, lớn tiếng gào: "Đạo trưởng! Bá Viễn đạo trưởng! Anh không nhớ tôi sao? Tôi là Tề Hạc Minh a! Tề Hạc Minh ở Bắc Kinh đó!"

Lưu Vũ buồn cười lắc đầu, nhanh chóng cất di động đi, bước tới mở cửa ra để Tề Hạc Minh vào: "Đã lâu không gặp nha, Tề đại thiếu gia!".

"Cái biệt thự này của anh được đấy! Vị trí cũng không tệ!" Tề Hạc Minh vừa vào liền tháo kính râm xuống, cầm trên tay đi dạo một vòng như đang tuần tra.

"Ấy, mọi người đang ăn lẩu à! Có vẻ như tôi đến đúng lúc rồi!" Tề Hạc Minh tinh mắt nhìn thấy một bàn thức ăn, vô cùng tự nhiên quen thuộc kéo ghế ngồi vào bàn: "Cùng nhau ăn nào!"

Lưu Vũ bất đắc dĩ đóng cửa lại, lắc đầu cười cười.

"Ai ai ai, ai cho cậu ăn chứ? Tôi có đồng ý không?" Bá Viễn vội vàng đứng lên cười nói, Tề Hạc Minh ôm lấy thắt lưng anh, khẩn thiết: "Tôi biết Bá Viễn đạo trưởng đẹp trai như vậy, thiện lương như vậy, hào phóng như vậy, nhất định sẽ mời tôi cùng ăn cơm đúng không?"

"Cậu buông tôi ra!" Bá Viễn giãy dụa không hề hấn bèn thở dài nói, Tề Hạc Minh ngược lại càng ôm chặt hơn: "Tôi không!"

Bá Viễn cười bất lực: "Cậu buông ra, tôi đi lấy chén đũa cho cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com