Chương 18
Trong lư hương bên cạnh bàn đốt hương liệu trợ giấc ngủ, từng đợt khói trắng bốc lên tràn ngập trong bóng đêm, cuối cùng tiêu tán chìm vào bóng tối nồng đậm chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng.
Gian phòng không lưu lại ngọn đèn nào, yên tĩnh đến đáng sợ, đột nhiên, Tô Bình Hà từ trên giường đứng thẳng người dậy, hét lớn một tiếng: "Không thích hợp!", phá vỡ sự yên tĩnh này.
Hành động này của hắn khiến Mika vốn không hề buồn ngủ nằm cạnh giật thót, thiếu chút nữa theo bản năng triệu hoán vũ khí ra, nhảy dựng lên cho người bên cạnh một mũi tên.
Mấy ngày lo lắng sợ hãi, lúc này Mika sớm đã như chim sợ cành cong, anh kinh hãi từ trên giường đứng bật dậy: "Người anh em, anh làm gì vậy? "
"Suốt đường đi tôi vẫn luôn suy nghĩ, rốt cục hiểu được chỗ nào không thích hợp."
Tô Bình Hà không để ý tới Mika, một phát nhảy khỏi giường, tự mình lẩm bẩm.
Thấy Tô Bình Hà có vẻ không giống như bị quỷ nhập, Mika lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ngồi ở bên giường, con ngươi màu lam đậm lóe lên ánh sáng nghi hoặc trong bóng tối, "Anh làm sao vậy? "
"Ý tôi là Châu Kha Vũ, cậu ấy không thích hợp." Tô Bình Hà một bên mang giày, một bên quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm Mika nói.
Mika do dự một lúc lâu, xác nhận hắn cũng không nói đùa, mới lắc đầu cười khổ: "Làm ơn, người anh em à, tôi đương nhiên biết cậu ấy không thích hợp! "
"Không phải." Tô Bình Hà xua tay phủ nhận xong, tiếp tục nghiêm túc phân tích: "Đối với tôi mà nói, các cậu đều là người xa lạ, tôi cũng không hiểu cách làm người của Châu Kha Vũ, cùng với ân ân oán oán oán trong đội các cậu..."
"Vậy thì, rốt cuộc vì cái gì tiềm thức của tôi luôn cảm thấy việc này không đúng đây?"
Đối mặt với vấn đề của Tô Bình Hà, Mika trầm mặc, anh dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu cẩn thận cân nhắc ý tứ trong lời nói của Tô Bình Hà.
"Trực giác của con người thường rất chính xác, đó là bởi vì bộ não nhớ những chi tiết mà ta không chú ý, do đó sử dụng trực giác để nhắc nhở ta." Tô Bình Hà đi đến gần chiếc bàn, đốt đèn dầu đặt bên cạnh bàn, chiếu sáng trong phòng một chút.
"Trong thế giới game này, có rất nhiều lúc, vẫn cần phải tin tưởng vào trực giác của mình." Nói xong, Tô Bình Hà tiện tay tắt mồi lửa, xoay người lại hướng về phía Mika, trong mắt hắn lóe ra ánh sáng sắc bén, khiến Mika nhìn mà trong lòng phát hoảng.
"Tôi vào game nhiều năm như vậy, cũng không biết đã được thứ gọi là trực giác này cứu bao nhiêu lần." Tô Bình Hà cẩn thận hồi tưởng lại những năm tháng bản thân trải qua vô vàn cuộc phiêu lưu trong game, hắn lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ một chút rồi tiếp tục nói: "Người không thích hợp phải kịp thời rời xa, chỗ không thích hợp phải kịp thời rời đi..."
"Vừa rồi trong đầu tôi, cẩn thận đem tất cả những chuyện phát sinh trong rừng cây đều nghĩ kỹ một lần."
Lúc này Mika từ trên giường ngồi thẳng dậy, nín thở, anh có dự cảm, lời nói tiếp theo của Tô Bình Hà sẽ bao hàm thông tin quan trọng liên quan đến sự khác thường của Châu Kha Vũ.
"Tôi đột nhiên nhớ tới, Châu Kha Vũ hình như quả thật dùng cánh tay giúp tôi đỡ một cú của Huyết Cương." Tô Bình Hà cố sức hồi tưởng lại tình cảnh đầy nguy cơ sinh tử lúc ấy, hắn vốn tưởng rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, khi ngẩng đầu, lại thấy Châu Kha Vũ chắn ở trước mặt hắn.
Khuôn mặt nghiêng tinh xảo của Châu Kha Vũ bị vết máu văng lên loang lổ, da mặt trắng nõn khẽ nhăn lại, có vẻ có chút thống khổ, cánh tay cậu giơ lên cao ngăn trở Huyết Cương, trong không khí an tĩnh gần như đông cứng lại, dường như có máu chậm rãi nhỏ xuống...
Chỉ là bọn họ lúc ấy đều đính đầy máu chó mực, cho nên Tô Bình Hà cùng Mika đều xem nhẹ, kỳ thật ngay từ đầu trên người Châu Kha Vũ cũng không có nhiều máu như vậy...
Ai cũng không nghĩ tới, những thứ đó đều là máu của Châu Kha Vũ.
Tô Bình Hà có chút hối hận thở dài nói: "Chỉ là lúc ấy tình huống quá mức khẩn cấp, tôi cũng không có đủ thời gian nhận ra... Và những chi tiết tôi không nhớ, bộ não của tôi đã giúp tôi ghi nhớ và phản hồi cho tôi bằng trực giác, đó là lý do tại sao tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. "
"Ý anh là... Kha Vũ, cậu ấy bị cương thi cắn sao? "
Mika cảm giác hết thảy chung quanh đều trở nên hư vô, trước mắt chỉ còn lại cái miệng không ngừng nói chuyện của Tô Bình Hà, trong lúc mê mang anh phảng phất nhìn thấy dáng vẻ tỏ ra tuyệt tình vào khoảnh khắc cuối cùng của Châu Kha Vũ, sau đó anh cảm thấy như nổ tung, da đầu tê dại, hô hấp bắt đầu tăng dần, hai tay buông xuống bên cạnh không khống chế được mà phát run.
"Rất có khả năng." Tô Bình Hà hết sức chắc chắn nói: "Tình huống lúc đó luôn ở trong trạng thái khẩn cấp, cho nên cậu ấy vẫn giấu diếm chuyện này, có thể là không muốn để cho chúng ta biết được sau đó rơi vào khủng hoảng, hoặc là do vội vàng đưa chúng ta ra ngoài, còn chưa kịp nói cho chúng ta biết. "
Tiếp theo, hắn lại hỏi: "Tôi hỏi cậu, Châu Kha Vũ ở đội các cậu lâu như vậy, là loại người năng ngôn thiện biện*, xảo thiệt như hoàng** sao? "
*Miệng lưỡi (Thành ngữ)
**Miệng lưỡi trơn tru lanh lợi
Mika cũng dần dần ý thức được có gì đó không đúng, lắc đầu phủ nhận: "Không, không phải, cậu ấy rất ít khi nói chuyện, bình thường muốn cậu ấy nói ra chuyện gì đó, cậu ấy cũng tiếc chữ như vàng, chỉ chọn trọng điểm để nói..."
"Trên đường chúng ta đi ra ngoài, cậu ấy nhất định phát hiện thân thể có gì đó không ổn." Tô Bình Hà ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh, nhưng phối hợp với khí thế cường đại quanh thân hắn, không hiểu sao rất thuyết phục.
"Cho nên, tôi nghĩ, lúc đó cậu ấy đã nghĩ ra những lời kia cốt để làm cậu tức giận."
Mika tự trách lại mang theo vài phần mừng rỡ lẩm bẩm: "Khó trách, tôi đã nói mà, cái hũ nút Châu Kha Vũ đó, sao có thể đột nhiên nói ra một đống lời như vậy? "
Tuy rằng đây chỉ là suy đoán của bọn họ, nhưng điều này mới có thể làm thông suốt vì sao tính tình Châu Kha Vũ bỗng nhiên đại biến, vì sao cậu không tiếc bất cứ giá nào dù là chọc giận Mika cũng nhất quyết phải rời khỏi đội Phong Bạo.
Mika lúc này vừa vui vừa lo vừa sợ, tin tốt là Châu Kha Vũ không thật sự muốn rời đội, tin xấu là cậu bị cương thi cắn, mạng sống như chỉ mành treo chuông, sinh tử chưa biết.
Mika buồn bã ngồi ở bên giường, vừa vui mừng vừa sợ hãi, trong lúc nhất thời không biết nên cười hay nên khóc.
Tô Bình Hà tiếp tục: "Với sự hiểu biết của cậu về cậu ấy, cậu có thể nhận ra sự bất ổn của cậu ấy; Mà với sự hiểu biết của cậu ấy đối với cậu, cậu ấy quá hiểu cái gì có thể làm cho cậu tức giận, mất đi lý trí, xem nhẹ việc cậu ấy không được bình thường. "
"Anh nói đúng, một khi tôi mất đi lý trí, tức giận lấn át, sẽ xem nhẹ chuyện cậu ấy không thích hợp..." Mika liên tục gật đầu, hối hận cùng may mắn cùng lúc chiếm cứ trong lòng anh, thanh âm của anh bất giác kéo cao.
"Cậu ấy hẳn là đã sớm biết mình bị cắn, cho nên, đoạn đường chúng ta rời khỏi rừng cây kia, toàn bộ hành trình cậu ấy đều suy nghĩ làm thế nào mới có thể chọc giận tôi, để chúng ta rời đi." Mika nói xong, tâm tình dần dần kích động lên, anh ôm đầu khàn giọng gào thét: "Đáng chết, tôi làm sao có thể ngu ngốc như vậy!"
Rõ ràng điều anh ghét nhất chính là vứt bỏ đồng đội, nhưng cuối cùng anh vẫn làm chuyện tương tự, đây là thực tế khó chấp nhận nhất đối với Mika.
"Diễn xuất của cậu ấy vụng về như vậy, tôi hẳn phải sớm nhìn ra mới đúng..."
Tô Bình Hà vội vàng tiến lên đè lại Mika đang kích động, vỗ vỗ bả vai anh, trấn an: "Có cái gọi là người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thanh tỉnh, con người đều là động vật cảm tính, lúc suy nghĩ khó mà không bị cảm xúc chi phối."
Chuyện đã đến nước này, nắm bắt mấu chốt giải quyết vấn đề mới là quan trọng nhất, vì thế ngay sau đó Tô Bình Hà nói với Mika: "Huống hồ, hiện tại không phải là thời điểm tự trách bản thân, cái chúng ta nên suy nghĩ chính là, làm thế nào để giải độc cương thi trên người cậu ấy. "
Một câu thức tỉnh Mika còn đang chìm trong hỗn loạn, anh mạnh mẽ đứng lên, kích động nói: "Anh nói đúng, chúng ta đi tìm Bá Viễn đạo trưởng, anh ấy khẳng định biết phải đối phó cương thi như thế nào..."
Anh cuống quít chạy ra ngoài phòng, thiếu chút nữa té ngã, may mà Tô Bình Hà nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Vừa chạy hai bước, anh lại không biết nghĩ tới cái gì, vội vàng xoay người lại lôi kéo Tô Bình Hà nói: "Không, chúng ta hẳn là đi tìm Tiểu Cửu mới đúng, cậu ấy đã từng giúp tôi giải virus tang thi, cậu ấy khẳng định có thể cứu Kha Vũ!" Tốc độ nói của Mika rất nhanh, động tác rất dùng sức, cánh tay Tô Bình Hà bị anh bóp đến đau nhức.
Nhưng Tô Bình Hà hoàn toàn có thể lý giải trạng thái hiện tại của anh, vốn là ở trong rừng cây bị tra tấn mấy ngày, tinh thần căng thẳng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thật vất vả mới ra được, có thể thoáng thả lỏng, vậy mà ngay sau đó phải trải qua chuyện anh em "phản đội".
Tuy rằng gặp được đồng đội, nhưng lại không dám đem chuyện này nói với bọn họ, chỉ có thể để trong lòng, cảm xúc bị đè nén một đường, hiện tại thật vất vả mới phóng thích ra, đại não dễ dàng bởi vì quá độ hưng phấn mà đoản mạch. ( =))))))))
Dọc theo đường đi trải qua đại bi đại hỉ, tất cả đều đang khiêu chiến cực hạn trạng thái tinh thần của Mika, nếu đổi lại là người khác, không chừng còn điên cuồng hơn anh.
Trước đây, anh không dám nói với đồng đội, sợ ảnh hưởng đến trạng thái của họ, vì vậy một mình đối đầu với tất cả, nhưng bây giờ anh cuối cùng đã có thể thông báo cho các đồng đội khác.
Lưu Vũ bọn họ đang ở trong phòng kiên nhẫn chờ Bá Viễn cùng Doãn Hạo Vũ trở về, nhìn thấy Mika cùng Tô Bình Hà bước vào, đều cảm giác có chút kỳ quái.
Bởi vì Mika cảm xúc quá mức kích động, cố gắng nói vài lần cũng không nói rõ ràng, Lưu Vũ rót cho anh một ly nước, bảo anh ngồi xuống chậm rãi nói.
Nhưng Mika thiếu chút nữa ngay cả nước cũng cầm không vững, cuối cùng vẫn nhờ sự trợ giúp của Tô Bình Hà thì những người khác mới hoàn toàn hiểu rõ sự tình.
"Ba người chơi chiến đấu các cậu liên thủ cũng không đối phó được, xem ra cũng không phải cương thi bình thường." Santa tựa vào bên cạnh giá đỡ cổ, trầm mặc nghe xong, sắc mặt khó coi lắc đầu, xem ra lần này bọn họ gặp phải phiền toái lớn.
Lưu Vũ nghe nói Châu Kha Vũ có thể bị cương thi cắn, tuy rằng trong lòng cũng thập phần nôn nóng cùng lo lắng, nhưng cậu vẫn bình tĩnh suy nghĩ một lát, mới khuyên Mika: "Việc cứu người tuy rằng khẩn cấp, nhưng cũng không thể tùy tiện mà làm, Bá Viễn đạo trưởng còn ở hậu viện, chờ anh ấy một chút, để anh ấy đi theo hai người."
Cùng lúc đó, Lưu Chương cùng Dư Hành Chi đã giục ngựa nhanh chóng chạy tới trước cửa Tôn phủ, Lưu Chương lập tức xoay người xuống ngựa, khẩn cấp xông tới đập mạnh cửa phủ.
"Mở cửa ra! Mở cửa ra, người đâu mau mở cửa đi!"
"Là ai đó? Thời gian đã muộn, Tôn phủ không mở cửa chính." Bên trong, gia đình nửa đêm bị đánh thức, ngáp một cái tức giận trả lời.
Thanh âm gia đinh chậm rãi từ tốn, thái độ có chút kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý đến sự cấp bách của Lưu Chương bên ngoài.
Dư Hành Chi cũng không phải người có tính tình tốt, trực tiếp lớn tiếng quát lên: "Mạng người quan trọng, ta có việc gấp, mở cửa cho ta đi vào!"
Gia đinh Tôn phủ từ trước đến nay luôn có thể diện nhất thành Thanh Châu, đi đâu cũng được kính trọng nịnh nọt, hiện giờ ở cửa Tôn phủ không đầu không đuôi bị quát nạt như vậy, hơi bị chọc giận, hắn hét lên: "Đây là quy củ của Tôn phủ, thèm quản ngươi là ai, Thiên Vương lão tử đến cũng không tránh ra! "
"Ta phụng mệnh thủ lĩnh đóng quân thành Thanh Châu làm việc, lệnh cho các ngươi lập tức mở cửa!" Tay Dư Hành Chi đã chậm rãi vuốt ve khẩu súng lục bên hông, sắc mặt âm trầm.
Chỉ nghe được bên trong truyền ra một loạt âm thanh sột soạt, ngay sau đó cửa lớn kẽo kẹt mở ra một khe hở, gia đinh thò ra nửa cái đầu, ánh mắt nhìn qua đánh giá Dư Hành Chi một phen, thông qua đồng phục trên người hắn liền nhận định quân hàm của hắn không cao, vì thế kiêu ngạo nói: "Ôi! Ngươi có biết đây là đâu không? Cho dù là quan lão gia* cũng không dám ngang ngược trước mặt Tôn phủ chúng ta như vậy..."
*Chỉ quan liêu
Dư Hành Chi không giận mà cười, hắn muốn chính là kết quả này, vì thế nhìn chuẩn thời cơ gia đinh mở cửa thò người ra, dùng sức tung một cú đạp mạnh vào cửa, "Đứng lên! Đừng chặn đường! "
Gia đinh bị cửa lớn va đập văng ra ngoài hai thước, nằm lăn lộn trên mặt đất, miệng kêu "Ai da", mắt thấy bọn Lưu Chương vào phủ, hắn còn không quên thông truyền báo tin, lớn tiếng la hét: "Người đâu, người đâu, có kẻ muốn xông vào phủ!"
Bốn phía truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ánh lửa đèn lồng lắc lư theo bóng người, Dư Hành Chi tựa hồ đã sớm đoán được, hắn bảo vệ Lưu Chương ở phía sau, hướng lên trời nổ súng, trấn áp mọi người.
"Ta xem ai dám cản!"
Tiếng súng bén nhọn vang vọng khắp Tôn phủ, các gia đinh vốn tụ tập ở hậu viện đều cuống quít chạy tới tiền viện.
Mắt thấy sắp có phiền toái lớn, Dư Hành Chi một mặt giằng co với đông đảo gia đinh, một mặt quay đầu thấp giọng nói với Lưu Chương: "Mau đi, ngươi đi tìm bác sĩ trước, nơi này giao cho ta giải quyết. "
Loại tình huống này, Lưu Chương tuy rằng cảm thấy rất ngại khi bỏ lại Dư Hành Chi một mình mà rời đi, nhưng hiện giờ mạng sống của Gia Nguyên đang nguy cấp, cậu không thể không tranh đoạt từng giây từng phút đem tin tức nói cho đồng đội...
Không có biện pháp, coi như là thiếu họ Dư này một cái nhân tình đi!
Lưu Chương nghiêm túc nói với Dư Hành Chi: "Cảm ơn", sau đó xoay người, không quay đầu lại chạy đi.
Hậu viện vừa mới xử lý xong chuyện của Lâm di nương, tiền viện lại truyền đến tiếng súng, những người khác bận rộn loạn lên, trong lúc nhất thời không để ý đến bọn Bá Viễn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Doãn Hạo Vũ vẻ mặt nghiêm túc nghiêng đầu, có vẻ rất muốn theo đến tiền viện tìm hiểu một phen.
"Có lẽ xảy ra chuyện rồi." Bá Viễn nhìn gia đinh xung quanh đều bối rối, hạ thấp giọng ghé lại gần Doãn Hạo Vũ nói: "Anh có hơi lo, chúng ta nên về phòng tìm bọn Lưu Vũ trước đi."
Doãn Hạo Vũ yên lặng gật gật đầu, ánh nến lập lòe chiếu rọi thần sắc của cậu, tối tăm không rõ.
"Cứu mạng, cứu Gia Nguyên!" Cửa phòng bị Lưu Chương đẩy mạnh ra, cậu theo quán tính nhào về phía trước vài bước, nằm bò lên bàn.
Thấy bộ dáng hốt hoảng chật vật như vậy, cả phòng đều đứng lên.
Đứng ở phía sau cậu chính là Riki vừa được cử đến hậu viện gọi bọn Bá Viễn trở về.
"A, a, cậu ấy..." Lúc này, Riki đang mờ mịt đứng ở cửa, không biết nên giải thích thế nào việc anh vừa đi ra ngoài mấy bước đã đụng phải Lưu Chương hai mắt tỏa sáng chạy về phía mình, vì thế đứng thừ người ra.
Không đợi mọi người trong phòng phản ứng lại, Lưu Chương đã tự mình đứng lên, cậu xông đến túm chặt lấy cánh tay Cao Khanh Trần, "Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, mau đi theo tôi, đi cứu Gia Nguyên! "
Mắt thấy Lưu Chương muốn kéo Cao Khanh Trần đi, Mika cũng nóng nảy, một phen bắt lấy cổ tay Lưu Chương đang túm lấy cổ tay Cao Khanh Trần, có thế nào cũng không chịu buông tay, "Chờ một chút!"
Đối mặt với tình huống bất ngờ xảy ra, Lưu Vũ không hiểu đầu đuôi hỏi Lưu Chương: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói rõ ràng đi."
"Gia Nguyên, sắp không được rồi, Gia, Gia Nguyên, Tiểu Vũ, Gia Nguyên không được cậu ấy sắp chết..."
Giọng điệu Lưu Chương rất nhanh rất gấp gáp, làm cho người ta cảm giác nếu như không có Mika ngăn cản, Cao Khanh Trần đã bị cậu khiêng lên chạy trốn khỏi Tôn phủ.
"Cái gì?" Lâm Mặc thấy câu từ của Lưu Chương hỗn loạn, cũng nói không ra nguyên nhân hậu quả gì cả, vì thế nóng lòng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? "
Lưu Chương sợ trì hoãn Gia Nguyên sẽ thật sự không xong, nghiến răng một cái, liều lĩnh kéo Cao Khanh Trần ra ngoài, "Tiểu Cửu lập tức đi theo tôi! "
"Không được!" Mika gấp gáp nắm lấy tay Lưu Chương, ánh mắt lại nhìn về phía Cao Khanh Trần, ngữ khí mang theo chút cầu xin, "Tiểu Cửu, Kha Vũ, cậu ấy..."
"Tiểu Cửu, mau đi theo tôi!" Lưu Chương sốt ruột gầm lên.
Nếu như cứ thế đi theo Lưu Chương, vậy Châu Kha Vũ làm sao bây giờ? Tràng diện tựa hồ bế tắc, Cao Khanh Trần lâm vào tiến thoái lưỡng nan, "AK, nhưng mà Mika nói, Kha Vũ cậu ấy bị..."
"Ồ, có chuyện gì à, sao tất cả đều chen chúc ở chỗ này vậy?" Một thanh âm dịu dàng vang lên, ngữ khí thoải mái mang theo trêu chọc từ cửa truyền đến, phá vỡ cuộc giằng co bế tắc giữa ba người.
Mọi người nhìn ra cửa, thì ra là hai người Bá Viễn trở lại, hết lần này tới lần khác thái độ thờ ơ đối với mọi thứ của Bá Viễn lại đem đến cho bọn họ cảm giác an toàn rất lớn.
Mika đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ngắn gọn giải thích: " Viễn ca, bọn này đụng trúng cương thi rồi, cứu Kha Vũ, Kha Vũ gặp nguy hiểm! "
Lưu Chương không biết bị cái gì, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, tiếp tục gấp rút lôi kéo Cao Khanh Trần đi ra ngoài, "Tiểu Cửu, thật sự không kịp nữa rồi, chúng ta phải đi cứu Gia Nguyên! "
Cậu lại bị Mika ngăn lại, hai người lại bắt đầu một vòng tranh đoạt mới.
"Tiểu Cửu, cậu không thể đi! Cậu đi với AK, Kha Vũ phải làm sao bây giờ! "
"Buông tay, các người đều bình tĩnh một chút!" Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm cánh tay Cao Khanh Trần đã bị siết đỏ bừng, có chút tức giận tiến lên kéo tay Lưu Chương ra.
"Hậu viện bên kia vừa mới bình ổn, chúng tôi liền nghe thấy tiền viện có tiếng súng, lo lắng mọi người có việc, cho nên nhanh chóng trở về xem một chút..." Bá Viễn nhíu mày hỏi, ngữ khí vẫn vững vàng như trước: "Cho nên đây là... xảy ra chuyện gì vậy? "
Bá Viễn quét mắt lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lưu Chương liên tục muốn mang Cao Khanh Trần đi, híp mắt nói: "Nhóc AK, trạng thái này không đúng lắm nha? "
"AK, gần đây cậu đã đi đâu, gặp qua ai?" Nói xong, anh đi lên trước kéo tay Lưu Chương, ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm Lưu Chương, đùa nghịch quan sát qua lại, "Đây là trúng lời nguyền gì nhỉ?"
Bỗng nhiên, ánh mắt Lưu Chương vốn đã tán loạn đột ngột ngưng tụ, lập tức ngã quỵ xuống đất, ôm ngực kêu to: "A a a, Gia Nguyên chết rồi ——"
Biến cố đột ngột này khiến những người khác giật mình, hỏi: "AK, AK, đã xảy ra chuyện gì?"
"Gia Nguyên, a a!" Lưu Chương ôm ngực, giống như bị đả kích cực lớn, vẻ mặt có chút điên cuồng lớn tiếng khóc lóc gào to: "Gia Nguyên, em ấy chết rồi..."
"AK anh ấy như thế này, thật sự rất không bình thường... Thật sự không hề giống anh ấy..." Lâm Mặc vội vàng đi lên trước, đỡ Lưu Chương dậy nói với những người khác.
Bá Viễn nhanh chóng đè Lưu Chương lại, hai ngón tay anh khép lại, mò mẫm trên người Lưu Chương, rất nhanh, hai ngón tay của anh thò vào vạt áo Lưu Chương kẹp ra một tờ bùa xếp thành hình tam giác.
Bá Viễn chậm rãi mở ra, xem xét nội dung trên bùa, dần dần, tâm tình Lưu Chương không còn kích động như trước, cậu xụi lơ tựa vào người Lâm Mặc, hồn hển hít thở từng hơi.
"Đây không phải bùa bình an mà Viễn ca đưa cho Lưu Chương sao?" Cao Khanh Trần không có tiến lại xem, chỉ đứng xa xa hỏi.
"Đây là bùa mẫu tử." Bá Viễn nhìn thoáng qua Cao Khanh Trần, lưu loát đem bùa giấy xếp thành tam giác bỏ vào túi.
"Bùa mẫu tử?"
"Đây không phải là bùa bình an, mọi người nhìn không ra những phù chú này có gì khác nhau, cho rằng đều giống nhau." Bá Viễn kiên nhẫn giải thích.
"Kỳ thật nội dung trên bùa chú hoàn toàn khác nhau, công hiệu cũng không giống nhau."
"Lần trước AK bỏ ra một số tiền lớn mua bùa từ chỗ anh, vì không muốn cậu ấy chịu thiệt nên đã đem một đống bùa chú còn lại cho cậu ấy hết, còn không đợi anh giải thích chi tiết tác dụng, cậu ấy liền cười hì hì ôm hộp chạy đi..." Bá Viễn có chút hối hận thở dài, sớm biết sẽ phát sinh việc này, anh đã không tùy tiện đưa hết.
"Tên ngốc này, nhất định là dùng bùa mẫu tử làm bùa trừ quỷ."
"Bùa mẫu tử? Nó rốt cuộc có công hiệu gì?" Lưu Vũ suy tư hỏi.
"Cái gọi là 'Bùa mẫu tử', cũng có thể gọi là bùa liền tâm, mẫu tử liền tâm, hai người có được mẫu phù cùng tử phù, đối phương gặp phải nguy hiểm, có thể cảm ứng lẫn nhau."
Nghe Bá Viễn giải thích, trí nhớ của Cao Khanh Trần tựa như được mở van, cậu vội vàng nói ra chuyện xảy ra đêm đó.
"Đúng vậy, em nhớ rồi, AK đúng là đã cho Trương Gia Nguyên một tấm bùa."
"Kể từ đó, AK đã trở nên đặc biệt kỳ lạ."
"Tối hôm đó khi ngủ đến nửa đêm, cậu ấy đột nhiên ngồi dậy lay em tỉnh lại, nói Gia Nguyên gặp nguy hiểm, sau khi cả hai chạy tới, tên cướp đã bị Gia Nguyên đá một cú, chạy trối chết."
"Lúc ấy em còn cảm thấy kỳ quái, sao Lưu Chương đột nhiên biết Trương Gia Nguyên gặp nguy hiểm chứ?"
"Vậy là AK bây giờ bị tác dụng của bùa mẫu tử mê hoặc tâm trí, mới dẫn đến tinh thần suy sụp như vậy?" Lâm Mặc cho Lưu Chương uống chút nước, theo đó tổng kết.
"Bùa mẫu tử chỉ khi cảm ứng được thân thể hoặc tinh thần đối phương bị thương tổn cực lớn, mới có thể có ảnh hưởng mãnh liệt như vậy, nhìn trạng thái này của AK, chỉ sợ..." Bá Viễn sắc mặt trầm trọng nói.
"Điều AK nói..."
"Đều là thật."
"Cho nên, Gia Nguyên, em ấy..." Lâm Mặc nghe đến đó, bàn tay nắm lấy quần áo trên vai Lưu Chương trong nháy mắt siết chặt lại, cõi lòng tựa như rơi vào hầm băng, hơn nửa ngày nói không ra những lời còn lại.
Nghe Bá Viễn nói xong, Mika từ từ cúi đầu, vẻ mặt rối rắm đau khổ, anh mê mang hỏi: "Vậy hiện tại nên làm gì bây giờ?"
Đội y chỉ có một, nhưng đồng đội rơi vào nguy kịch lại có hai người, bỏ ai? Bảo vệ ai? Hoặc là, có kế sách vẹn toàn nào không?
Lúc này, ánh mắt Bá Viễn đột nhiên xuyên qua đám người nhìn về phía Lưu Vũ, ánh mắt trấn định hơi phát sáng, anh lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Vũ Đội trưởng, em hẳn là có chủ ý rồi."
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ, chờ cậu đưa ra quyết định.
Đúng vậy, giờ này khắc này, có tư cách quyết định, có khả năng phục chúng nhất, chỉ có thể xuất phát từ miệng Đội trưởng.
Lưu Vũ bất ngờ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn Bá Viễn, ánh mắt Bá Viễn nhìn cậu tràn ngập chờ mong cùng kiên định, tựa như đang nói cho cậu biết: "Em là Đội trưởng chúng tôi tuyển chọn, em cứ mạnh dạn đưa ra quyết định của mình, anh tin tưởng em vô điều kiện, hơn nữa toàn đoàn tự tin có năng lực đáp ứng em."
"Em..." Lưu Vũ há miệng, không nói ra lời nào, ngay sau đó cậu hít sâu một hơi, làm Đội trưởng của đội, chính là lúc mọi người rơi vào bế tắc, cần cậu đưa ra quyết định có lợi nhất cho đoàn đội, giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Thật vậy, đây chính là thời điểm cậu phải đưa ra quyết định.
"Quả thật, rốt cuộc nên cứu ai, chỉ có thể do Đội trưởng quyết định."
"Đội trưởng, em lên tiếng đi!"
"Đúng vậy, Đội trưởng, bọn này đều nghe theo em..."
Trong nháy mắt, Lưu Vũ cảm giác mình tựa hồ bị từng câu từng câu "Đội trưởng" rót vào lực lượng, khí thế đột nhiên cũng nâng cao.
Lần nữa mở mắt ra, ánh mắt Lưu Vũ tràn đầy kiên nghị, cậu nhìn quanh đồng đội trong phòng một vòng, phân công nhiệm vụ: "Tiểu Cửu, anh đem nước sinh mệnh giao cho AK..."
"Santa, anh đi theo AK, nhất định phải đem nước sinh mệnh an toàn đưa đến nơi."
Thừa dịp Cao Khanh Trần đưa nước sinh mệnh cho Lưu Chương, Lưu Vũ đi đến bên cạnh Santa, dùng lực vỗ hai cái lên bả vai Santa, nhẹ giọng nói nhỏ: "Santa, trông cậy vào anh."
Santa cũng chỉ nhẹ giọng "ừm" một chút, nhưng trong mắt lại tràn đầy quyết tuyệt "cùng tồn vong với nước sinh mệnh", tựa như dùng cách này nói với Lưu Vũ, anh nhất định sẽ đem "Nước Sinh Mệnh" hộ tống an toàn đến tận miệng Trương Gia Nguyên.
Tiếp theo, Lưu Vũ nhanh chóng lưu loát xoay người lại, nói với những người khác: "Về phần cứu viện Châu Kha Vũ, có thể sẽ đối mặt với Huyết Cương, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Mika, anh đi cùng Viễn ca và Tiểu Cửu cứu Kha Vũ. "
"Đội trưởng Bá Viễn." Lưu Vũ nhìn về phía Bá Viễn, phó bản khủng bố kiểu cổ Trung Quốc, cậu cũng chỉ có thể tin tưởng Bá Viễn.
"Anh nhất định phải đưa Châu Kha Vũ an toàn trở về!"
"Nhất định!" Bá Viễn kiên định gật gật đầu, để Lưu Vũ yên tâm.
"Em cũng đi!" Doãn Hạo Vũ nhìn thoáng qua Tiểu Cửu ca ca bên cạnh, có chút lo lắng đứng ra tự quyết định.
Lưu Vũ suy tư một chút, Huyết Cương rất khó ứng phó, thêm một người cũng tốt, vì thế đáp ứng, "Em nếu đã có ý muốn đi... Cũng tốt, chỉ cần chú ý đến sự an toàn."
"Như vậy, còn Tô đội trưởng..." Ánh mắt Lưu Vũ quét qua Tô Bình Hà trong góc, tiện đà hỏi một cái, Tô Bình Hà bước ra một tay ôm quyền nói: "Châu Kha Vũ có ơn với tôi, lần này tôi tất nhiên phải đi!"
"Đa tạ!" Lưu Vũ dùng cách của Tô Bình Hà mà đáp lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com