Chương 22
Ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy người giúp đỡ mà Santa mang về, hai thanh niên mặc đồng phục an ninh, một nam sinh thoạt nhìn rất hoạt bát và một nam sinh thoạt nhìn nội liễm.
Bá Viễn suy tư một chút, tự hỏi Santa có phải chọn người dựa theo giá trị nhan sắc hay không, nhìn các loại mỹ nam trước mắt, trực tiếp đưa đi tuyển tú còn được.
Tuy nhiên Bá Viễn không rối rắm quá lâu, anh nhìn thoáng qua cô bé bên cạnh, dặn dò: "Tống Hoàn, chúng ta lát nữa sẽ đi tìm chủ nhiệm của cháu, cháu dẫn đường cho chúng ta."
Bá Viễn đang nói, đột nhiên điện thoại trong túi bắt đầu rung lên, anh vội vàng lấy ra nghe máy.
Lặp tức, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Mika truyền ra: "Đội trưởng. Chúng tôi nghĩ kẻ giết người không có khả năng là Kim Na Na."
Bá Viễn vô thức nhíu mày, lại nghe Mika tiếp tục câu chuyện: "Sau khi đến nhà Kim Na Na, chúng tôi phát hiện trạng thái tinh thần hiện tại của nữ sinh này rất tệ. Cả ngày đều nhốt mình trong phòng, buổi tối phải thắp đèn cả đêm, ngày ngày nghi thần nghi quỷ, chỉ cần chút động tĩnh liền la hét nữ quỷ tiếp theo sẽ đến giết mình. Đội trưởng, người có tâm lý dễ dàng sụp đổ như vậy làm sao có lá gan giết người chứ?"
"Phân tích không sai, nhưng, không loại trừ trường hợp Kim Na Na có thể giả điên." Bá Viễn dặn dò: "Hai người tiếp tục quan sát xem rốt cuộc có phải giả vờ hay không."
Cúp điện thoại, Bá Viễn nói với Santa về tình hình của Kim Na Na, phán đoán nữ sinh này hơn phân nửa không phải là hung thủ, thế nên quyết định đẩy nhanh tiến độ bên này.
Quá nhiều người ngược lại khiến người khác chú ý, vì vậy cuối cùng chỉ có Bá Viễn và Santa đi gặp chủ nhiệm lớp của Tống Hoàn và Lưu Vũ.
Lưu Vũ không muốn gặp chủ nhiệm lớp bọn họ, liền tự mình trở về lớp học trước, mà Trương Gia Nguyên giữa giờ nghỉ bị kéo tới làm tay sai cũng vội vàng chạy về lớp, cuối cùng chỉ còn lại Lâm Mặc và Châu Kha Vũ tùy ý tìm một cái ghế dài ngồi chờ bọn họ.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 là một người đàn ông gầy gò khôn khéo, khoảng 27-28 tuổi, đeo kính gọng vuông, đôi mắt nhỏ có lòng trắng nhiều hơn lòng đen.
Sau khi Tống Hoàn giải thích đơn giản qua tình huống, chủ nhiệm lớp lập tức nhiệt tình đứng lên vẻ mặt tươi cười bắt tay Bá Viễn, nhưng ý cười tuyệt không lan tới đáy mắt. "Ai nha, đây là đồng chí cảnh sát hình sự đến điều tra đúng không?"
Bá Viễn lễ phép nắm lại, khách khí hàn huyên: "Ngài chính là chủ nhiệm lớp của Hà Lộ Dao? Nên gọi ngài là gì?"
"Tôi họ Lý." Giáo viên chủ nhiệm trả lời.
"Lý lão sư!" Bá Viễn cười cười, thăm dò hỏi một câu: "Ngài hẳn là biết mục đích lần này chúng tôi tới chứ?"
"Chuyện này..." Con ngươi chủ nhiệm Lý khẽ đảo, hàm hồ trả lời: "Nếu có thể giúp đỡ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi một chút chuyện của Hà Lộ Dao thôi."
Chủ nhiệm Lý này là một người khôn khéo khéo léo, Bá Viễn cũng lười cùng anh ta vòng vo lập tức vào thẳng vấn đề.
Vừa nhắc tới chuyện này, giáo viên chủ nhiệm lập tức thay đổi biểu tình, giả vờ lau nước mắt không hề tồn tại, thương cảm thở dài: "Nói đến đứa nhỏ này tôi liền thương tâm, ai, tôi rất thích đứa nhỏ Lộ Dao này, vừa chăm chỉ lại ngoan ngoãn, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự quá đáng tiếc..."
Cảm xúc nháy mắt dâng trào, Chủ nhiệm Lý kích động tiến lên một bước, nắm chặt tay Bá Viễn nói: "Đồng chí cảnh sát, các người nhất định phải bắt được hung thủ a!"
Bá Viễn lạnh lùng nhìn kỹ năng diễn xuất vụng về của chủ nhiệm Lý, ngầm hiểu bọn họ không hỏi ra được gì từ anh ta, loại người như vậy, anh ta sẽ chỉ vòng vo quanh co với mình.
Sau khi bọn họ rời khỏi văn phòng, Tống Hoàn vô lực trợn trắng mắt than thở về giáo viên chủ nhiệm của mình: "Sao có thể mở to mắt mà nói dối. Kỳ thật quan hệ giữa Lý lão sư và Hà Lộ Dao rất kém, Hà Lộ Dao không thích Lý lão sư, còn ở sau lưng nói xấu Lý lão sư." Tiếp theo Tống Hoàn cảm thấy buồn cười, bổ sung: "Hơn nữa Hà Lộ Dao thật sự không phải là học sinh giỏi gì cả, những từ như "chăm chỉ" và "ngoan ngoãn" khó mà dùng lên người cậu ấy."
"Đội trưởng, có chuyện gì sao?" Santa thấy Bá Viễn sau khi gặp Lý lão sư vẫn luôn im lặng, chỉ cẩn thận ngửi tay mình, phỏng đoán anh nhất định đã phát hiện ra gì đó.
Bá Viễn đưa tay mình đến trước mặt Santa, lông mày nhíu chặt nói: "Cậu ngửi, thật thơm."
Santa cúi đầu ngửi một chút, mùi trái cây họ cam quýt nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi, anh không hiểu hỏi: "Giáo viên nam này mỗi ngày lên lớp đều dùng nước hoa?"
"Mùi hương này rất quen thuộc, thật sự quen thuộc, hình như tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó..." Nói xong, Bá Viễn lại lâm vào trầm tư.
"Nước hoa? Cháu đã thấy, nhưng không biết nó là loại nào." Tống Hoàn nhìn thấy động tác của bọn họ, suy nghĩ một chút nói: "Chờ hôm nào đó cháu lấy trộm nước hoa của Lý lão sư liền báo cho mọi người biết."
"Được." Bá Viễn gật đầu, sau đó xoay người nói với Santa: "Bây giờ cậu cùng tôi đến một chỗ."
Tống Hoàn thấy bọn họ muốn đi, trong lòng vẫn nhớ thương Lưu Vũ nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với Bá Viễn: "Hai người muốn đi sao? Vậy, cháu sẽ trở lại lớp học trước!"
Sau khi xoay người Tống Hoàn liền vội vàng chạy đi, Santa cũng bị Bá Viễn lôi kéo một đường chạy xuống lầu...
...
Học sinh trong lớp hơi ngạc nhiên khi thấy Lưu Vũ có thể trở lại lớp học một cách lành lặn, mặc dù bọn côn đồ do Vu Dật phái đến không ra tay thành công, nhưng Vu Dật và đồng bọn của hắn đã lan truyền những tin đồn bịa đặt.
Mọi người không biết chuyện cũng tin Lưu Vũ nhập viện vì sự tình này, phần lớn cả người đều bị hủy hoại, cho nên không hề nghĩ tới cậu dám trở lại.
Mà Lưu Vũ vừa mới tỉnh lại từ trong miệng Santa bọn họ biết được vụ án lần này chưa thu thập đủ manh mối, cảm thấy vẫn phải trở lại trường học điều tra sâu hơn mới có khả năng phá án, vì thế hôm nay không để ý bọn họ khuyên can mà quay lại trường học.
Tống Hoàn bởi vì lo lắng cho Lưu Vũ nên cũng theo cậu quay lại trường, đêm xảy ra vụ án cô cũng không ở trong phòng ngủ, thật ra mà nói cũng không tính là nhân chứng, chủ nhiệm lớp bọn họ thấy cô cố ý muốn trở về cũng chỉ có thể đồng ý.
Lúc Lưu Vũ đeo cặp sách đi vào lớp, các bạn học đều lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía cậu, cậu cũng giống như trước kia, vẫn là thân thể gầy yếu mỏng manh, một bộ dáng mặc người khi dễ, trong ánh mắt bọn họ mang theo trào phúng cùng vui sướng khi người gặp họa, nhưng không ai chú ý tới ánh mắt và khí thế của Lưu Vũ đã hoàn toàn thay đổi...
Lưu Vũ bước qua lối đi, nam sinh có ý xấu cố ý vươn chân làm cậu vấp, nhưng Lưu Vũ tựa như vô tình linh hoạt tránh đi, tiếp tục vững vàng đi về phía chỗ ngồi của mình.
Bởi vì Lưu Vũ đã không đến trường một thời gian dài, chỗ ngồi của cậu bị chất đống đủ thứ đồ vật, Lưu Vũ nhấc một cặp sách trên chỗ ngồi, thái độ ôn hòa nhìn một vòng học sinh trong lớp: "Xin hỏi đây là đồ của ai, phiền người đó đến đây lấy đi."
"Ôi!" Một nữ sinh đang ngồi bên cạnh đột nhiên âm dương quái khí hét lên: "Ai cho cậu chạm vào đồ của tôi?"
"Thật ngại quá, nhưng đây là chỗ ngồi của tôi, cũng không phải chỗ cậu để đồ, có thể phiền cậu lấy đi không?"
Lưu Vũ cố gắng duy trì thái độ hòa nhã điềm đạm, nhưng nữ sinh này lại cảm thấy đây là Lưu Vũ nhu nhược, kém cỏi, ngay cả một nữ sinh cũng không dám đắc tội, vì thế càng có khí thế giận dữ mắng mỏ: "Đồ bẩn thỉu! Ai biết được cậu có mắc phải thứ bệnh không sạch sẽ nào không? Thứ cậu đã chạm vào tôi không muốn!"
Cả lớp phá lên cười, bộ dáng như đang xem kịch hay.
Tống Hoàn vừa mới từ văn phòng về đến cửa lớp nghe được những lời này, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tức giận muốn vọt vào giúp Lưu Vũ, lại bởi vì hành động tiếp theo của Lưu Vũ mà sững sờ tại chỗ.
Lưu Vũ không hề xấu hổ tức giận cũng không rơi nước mắt, mà là nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ, tiện tay ném cặp sách xuống, xoay người thản nhiên nói với nữ sinh: "Giúp cậu ném đi, không cần cảm ơn."
Lúc làm chuyện này, trên mặt Lưu Vũ mang theo nụ cười ôn nhu hiền hòa, giống như cậu vừa rồi thật sự chỉ giúp bạn học làm một việc nhỏ.
Theo tiếng cặp sách rơi xuống từ độ cao tầng năm phát ra thật lớn là toàn thể lớp học đều hốt hoảng giật mình, bọn họ quả thực không thể tin được người trước mắt này thật sự là Lưu Vũ vẫn luôn nhu nhược vô năng ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
"Lưu Vũ, đồ điên!" Nữ sinh ôm đầu vội vàng hét lên một tiếng.
Đám người Vu Dật vừa mới hút thuốc từ nhà vệ sinh trở về, trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Vũ cũng có chút kinh ngạc, bọn họ cũng không nghĩ tới Lưu Vũ còn có thể trở về trường.
Nữ sinh phẫn nộ cầm lấy quyển sách trên bàn hướng Lưu Vũ ném tới, Lưu Vũ không nhanh không chậm hơi nghiêng thân thể tránh thoát quyển sách, quyển sách từ cửa sổ đang mở rơi xuống đất, Lưu Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, tỏ vẻ kinh ngạc cười nói: "A ha, mọi người đều nhìn thấy, đây chính là cậu tự ném xuống a, cũng đừng đổ lỗi cho tôi."
Lúc này học sinh trong lớp mới nhận ra, Lưu Vũ hiện tại tựa hồ không giống trước kia.
"Lưu Vũ!" Vu Dật phẫn nộ nhìn chằm chằm Lưu Vũ nói: "Mày thế mà còn dám trở về!"
Ánh mắt Lưu Vũ nhìn về phía Vu Dật sắc lạnh, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười dịu dàng hướng hắn ta khiêu khích gật đầu một cái.
"Tìm chết!" Vu Dật đời này cũng không nghĩ tới mình còn có ngày bị Lưu Vũ khiêu khích, lửa giận của hắn nháy mắt bị đốt cháy, nói với đàn em bên cạnh: "Đi, kéo nó vào nhà vệ sinh nam cho tao! Hôm nay tao phải giết chết mày!"
Mắt thấy mấy người sắp nhào về phía Lưu Vũ, Tống Hoàn vội vàng tiến vào lớn tiếng ngăn lại: "Đều dừng lại cho tôi! Muốn tạo phản hết rồi sao? Không nhìn xem đây là đâu? Lớp học là nơi để các người bắt nạt đánh đập bạn cùng lớp sao?" Khí thế của Tống Hoàn trong nháy mắt chấn nhiếp học sinh trong lớp, bọn họ hùa nhau cúi đầu mở sách ra bắt đầu giả vờ học tập.
Vu Dật dĩ nhiên là cực kỳ tức giận, không chút nào nể mặt lớp trưởng Tống Hoàn, tiếp tục nói với đàn em của hắn: "Đừng sợ, có chuyện tao gánh vác!"
Vì vậy đám người tiếp tục đưa tay tiến lên muốn bắt lấy Lưu Vũ, nhưng không nghĩ tới Lưu Vũ giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp, linh hoạt tránh thoát mỗi một lần vây công của bọn họ, hơn nữa cậu còn hai tay đút túi, căn bản không hề ra tay, mà là khéo léo né tránh khiến bọn họ vô tình tự tay đả thương người mình, cả bọn thi nhau ngã xuống.
Cậu còn mỉm cười nhẹ nhàng nhắc nhở họ: "Ai da, sao mọi người bất cẩn vậy!"
Tống Hoàn thấy không ngăn cản được liền đi tìm chủ nhiệm lớp, lúc chủ nhiệm lớp vào cửa, Lưu Vũ tính toán thời cơ cười xấu xa né tránh một cái bình giữ nhiệt ném về phía cậu, để nó trực tiếp bay về phía chủ nhiệm lớp.
Giáo viên chủ nhiệm vừa mới xuất hiện đã bị bình giữ nhiệt đập trúng, kêu đau một tiếng nhanh chóng bịt mũi, máu mũi ào ào chảy xuống kẽ hở ngón tay.
"Chủ nhiệm!" Bốn phía vang lên từng trận kinh hô, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người chủ nhiệm lớp, hoàn toàn dừng mọi động tác.
Lưu Vũ trấn định đứng ở một bên vòng hai tay ôm lấy ngực, trên mặt bình tĩnh lãnh đạm, nhưng giọng nói thoát ra lại chứa đầy sự lo lắng xen lẫn ủy khuất: "Vu Dật, tớ đã nói các cậu ở trong lớp ném đồ lung tung không tốt, cậu xem, đập vào người rồi! Chủ nhiệm, thầy không sao chứ?"
Vu Dật khiếp sợ nhìn về phía Lưu Vũ, hắn không nghĩ tới Lưu Vũ vẫn luôn trầm mặc thì ra đã có suy nghĩ rõ ràng như vậy, đem toàn bộ mọi chuyện đẩy hết lên trên người hắn, nhất thời quên cả phản bác.
Tống Hoàn lập tức hiểu ra tiếp lời của Lưu Vũ, còn thêm thắt vài câu: "Vu Dật làm vậy không chỉ một lần, em đã nói bọn họ rất nhiều lần, nhưng bọn họ vẫn không thay đổi. Em nói đây là chủ nhiệm lớp lập ra quy định, không thể đuổi bắt đùa giỡn cùng ném đồ lung tung, bọn họ ngược lại càng thêm càn rỡ, không hề để những thứ này vào mắt. Còn nói, cậu ta cùng thầy, cùng thầy có quan hệ, thầy sẽ không dám tìm bọn họ gây phiền toái..."
"Không..." Vu Dật còn chưa kịp phản bác ra miệng, chủ nhiệm lớp đã giận dữ gầm lên một tiếng, dùng ngón tay dính máu tươi chỉ vào bọn họ: "Vu Dật! Cậu, cậu, cậu và cậu... Tất cả các cậu, đều đến văn phòng cho tôi!"
Sau khi nói xong liền tức giận đùng đùng đóng cửa rời đi.
Vu Dật ăn ách ba khuy nhìn Lưu Vũ vẫn trấn định tự nhiên đứng ở một bên, lúc đi ngang qua hắn kề sát một chút, cắn răng uy hiếp: "Mày chờ cho tao, đêm đó coi như mày may mắn, nhưng chỉ cần Vu Dật tao còn sống một ngày, một ngày nào đó sẽ làm cho mày sống không bằng chết!"
*Ách ba khuy: âm thầm chịu đựng, đau mà không dám kêu,...
"Cậu nằm mơ!" Tống Hoàn một bước dài chạy tới, mở ra hai tay chắn trước mặt Lưu Vũ, phẫn nộ đối mặt với Vu Dật.
Lưu Vũ cảm thấy buồn cười, bình tĩnh che chở Tống Hoàn ở sau lưng mình, trong mắt đầy âm u lại vẫn ôn nhu nhỏ giọng cười nói: "Còn thủ đoạn nào thì cứ dùng đi, tôi, phụng bồi đến cùng!"
Trong lòng Tống Hoàn run lên, nhìn chằm chằm Lưu Vũ mà mình vô cùng quen thuộc, mi mắt vẫn như thường, nhưng giờ phút này lại xa lạ đến mức cô dường như không quen biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com