Chương 25
Santa thử kéo cửa xe, quả nhiên bị khóa lại, anh thở nhẹ một hơi cúi sát vào kính chắn gió nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong quả thật có đặt một camera hành trình.
"Mở không được vậy phải tìm vị giáo viên kia rồi." Lưu Vũ đặt tay lên cửa sổ xe lạnh lẽo, cẩn thận quan sát một phen, cau mày nói.
Trương Gia Nguyên vội vàng đến xoay một vòng: "Phải làm sao a?"
Thấy việc phá án lâm vào khó khăn, Tống Hoàn đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Tôi có thể đưa mọi người đi tìm xem sao, trong trường tổng cộng cũng không có quá nhiều giáo viên, chúng ta nhiều người rất nhanh sẽ tìm được!"
"Được rồi, văn phòng từ tầng 1 đến tầng 6 của trung học phổ thông, mỗi một người đều phải đi để rút ngắn thời gian tìm người, mọi người chia nhau hành động!" Santa đề nghị.
Lưu Vũ nhìn thoáng qua Trương Gia Nguyên đang bứt tóc giả, cảm thấy bọn họ hiện tại đi văn phòng tìm giáo viên vừa mở miệng có thể sẽ bị coi là biến thái mà bắt lại, vì thế nói: "Như vậy đi, hai người đi trước đi, chúng tôi về thay lại quần áo rồi đến ngay."
Santa gật đầu, lập tức cùng Tống Hoàn đi tới tòa nhà giảng dạy trung học, mà Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên thì đi về hướng ngược lại quay về ký túc xá của Bá Viễn.
Nhiệt độ buổi tối mùa đông rất thấp, hai người mặc đồng phục nữ của trường trung học lạnh đến run rẩy, mặc dù có quần lụa trắng giữ ấm nhưng váy thật sự quá ngắn, gió đều lùa vào hết rồi.
Hai người một bên ôm chặt nhau sưởi ấm, một bên bước nhanh về phía ký túc xá của giáo viên, Trương Gia Nguyên tuy rằng mất trí nhớ nhưng tính cách vẫn không thay đổi, dọc theo đường đi ríu rít không ngừng.
"Mọi người nói anh là đội trưởng của chúng ta, thật sao?"
"Anh có dị năng gì a? Lợi hại không?"
"À, nếu đã có thể làm đội trưởng thì hẳn là rất lợi hại đúng chứ?"
"Có thể một chọi ba, không phải, có thể một chọi mười sao?"
"Nhưng mà anh gầy yếu như vậy, sao có thể là người biết đánh nhau được a?"
Cuối cùng, Lưu Vũ bị hỏi đến không thể nhịn được nữa, ra vẻ hung tợn dí nắm đấm uy hiếp nói: "Muốn thử chút không?"
Nhưng Lưu Vũ quên mất mình bây giờ còn mặc nữ trang đội tóc giả, không chỉ không có chút uy hiếp nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hếch lên phiếm hồng phấn nộn, ngược lại còn như đang làm nũng.
"Ah ah ah, anh rất đáng yêu!"
Bộ dáng mềm mại của Lưu Vũ khi mặc trang phục nữ đã chọc trúng manh điểm của Trương Gia Nguyên, khiến cậu không kìm lòng được nhấc Lưu Vũ lên xoay một lúc mấy vòng.
"Trương Gia Nguyên!"
Sau khi được thả lại mặt đất, Lưu Vũ cắn răng gằn từng chữ gọi tên Trương Gia Nguyên, đối diện ánh mắt đơn thuần mà trong trẻo của Trương Gia Nguyên, lời mắng mỏ một lần nữa nuốt trở về, thở dài tức giận nói: "Bỏ đi, bây giờ em còn đang mất trí nhớ, chờ trí nhớ khôi phục tự mình đến cửa chịu tội đi!"
Lưu Vũ nói xong, Trương Gia Nguyên chỉ cười há há, hoàn toàn không để lời nói của cậu ở trong lòng.
Lưu Vũ yên lặng thở dài, mất trí nhớ thật đáng sợ...
Có Trương Gia Nguyên làm nóng bầu không khí, hai người một đường nói cười tiếp tục đi về phía trước, đi thật lâu, càng đi càng lạnh, càng đi càng không thích hợp, con đường có chút hẻo lánh này phảng phất như không có điểm cuối.
"Chờ một chút, không đúng, con đường này chúng ta vừa mới đi qua." Lưu Vũ đột nhiên giữ chặt Trương Gia Nguyên đứng yên tại chỗ, cảnh giác nhìn quanh bốn phía: "Cây sơn trà mọc ngay bên cạnh đèn đường, hình như chúng ta đã đi ngang nó không chỉ một lần!"
"Hơn nữa, dường như chỉ có một cây sơn trà trên cả con đường này..."
Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn chung quanh, lúc này mới giật mình phát hiện tòa nhà giảng dạy và kiến trúc xung quanh đã biến mất, cả thế giới giống như bị sương mù dày đặc bao phủ, mắt chỉ còn nhìn thấy một con đường tối đen không có điểm cuối.
Màn đêm dần âm u, khí lạnh âm lãnh từ lòng bàn chân chạy khắp cơ thể, tứ chi cứng ngắc như máu cả người đều bị đông lại, hai người không dám tùy ý hành động, chỉ cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Sương mù đêm đông giá rét dày nặng khiến tầm nhìn phía trước có hạn, ven đường chỉ còn lại mấy ngọn đèn lờ mờ tản ra ánh sàng nhàn nhạt.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trương Gia Nguyên căng thẳng ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của Lưu Vũ, như thể làm vậy mới có thể mang đến cho cậu một chút cảm giác an toàn.
Con đường hai phía trước sau đều dày đặc sương mù, không thể nhìn thấy cảnh vật phía trước, Lưu Vũ hít sâu một hơi, đã do dự một lúc lâu giờ mới đưa ra quyết định: "Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, xem thử có thể ra ngoài hay không, nếu không... chúng ta lập tức quay lại!"
Hai người thăm dò chậm rãi di chuyển về phía trước, con đường này cực kỳ quỷ dị, u ám hẹp dài, luôn khiến Trương Gia Nguyên có loại ảo giác bọn họ đang trên đường xuống Hoàng Tuyền, có vô số âm hồn đang qua lại cạnh họ.
Không biết qua bao lâu Lưu Vũ bất chợt dừng bước, sửng sốt nửa ngày mới chậm rãi nâng tay chỉ về phía cách đó không xa, Trương Gia Nguyên nhìn theo tay Lưu Vũ, cây sơn trà yên lặng đứng bên cạnh đèn đường, lá cây theo gió lạnh nhẹ nhàng lay động.
Lập tức, Trương Gia Nguyên cảm thấy da đầu nổ tung, ớn lạnh từ sau lưng bò lên khắp người.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
"Đi, quay lại!" Lưu Vũ dứt khoát lôi Trương Gia Nguyên chạy về hướng ngược lại, hai người ước chừng chạy được vài trăm mét, sau đó không hẹn mà cùng đứng lại.
Bởi vì, bọn họ lại nhìn thấy cây sơn trà kia...
Nếu như ma quỷ trực tiếp giương nanh múa vuốt nhào tới cũng không làm cho người ta sợ hãi như vậy.
Nhưng còn loại này, bị vây nhốt trong một không gian không thể thấy gì không thể chạm tới, chậm rãi khiêu chiến cực hạn của người khác, từng bước từng bước bức người khác phát điên, sau cùng là hoàn toàn sụp đổ.
"Cái quái gì vậy chứ!" Thanh âm Trương Gia Nguyên đã có chút run rẩy, đem Lưu Vũ trong ngực tiếp tục siết chặt hơn một chút.
Lưu Vũ tận lực giữ cho mình bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi Trương Gia Nguyên: "Em đã từng nghe qua quỷ đánh tường chưa?"
"Có nghe ông nói." Trương Gia Nguyên suy tư trả lời.
Lưu Vũ thâm sâu nhìn Trương Gia Nguyên một cái nói: "Nghe nói, nước tiểu đồng tử có thể phá được quỷ đánh tường."
"Thì ra là như vậy..." Trương Gia Nguyên để ý ánh mắt Lưu Vũ nhìn mình, đột nhiên được thông não: "Không phải.. anh bảo em đi đấy chứ?"
"Không thì sao, em còn muốn ra ngoài không?" Lưu Vũ hỏi ngược lại.
Trương Gia Nguyên rối rắm kéo cái váy ngắn của mình, phiền muộn nói: "Nhưng mà, em nên tiểu ở chỗ nào? Cái con đường này dài như vậy, em không thể!"
*Không thể đi tiểu hết cả con đường đấy =))
"Có lẽ phải tìm ra kết giới mới được, suy nghĩ một chút đi, trên con đường này có kiến trúc gì đặc biệt kỳ quái, hay vật gì được đánh dấu chẳng hạn." Lưu Vũ nhìn quanh hoàn cảnh bốn phía, nói ra phỏng đoán của mình.
Trương Gia Nguyên khóc không ra nước mắt khổ sở than phiền: "Nếu sớm biết ngôi trường này có nhiều chuyện kỳ dị như vậy, em sẽ không đến! Mới đến có mấy ngày đã đụng phải hai trong số đó!"
"Chuyện kỳ dị?" Lưu Vũ đang ngưng mắt quan sát, đột nhiên ánh mắt sáng ngời: "Đúng rồi, mười quái đàm trong trường học!"
Lưu Vũ dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Có cái bốt bảo vệ cũ trên con đường này không? Bởi vì nó bị bỏ hoang từ lâu nên chúng ta không để ý tới, trên thực tế nó cách tòa nhà giảng dạy cũ không xa."
"Không phải chứ? Chẳng lẽ là cái tên bảo vệ không có mặt mũi kia sao?" Trương Gia Nguyên không dám tin hỏi.
Lưu Vũ gật đầu, nghiêm túc nhìn Trương Gia Nguyên: "Rất có thể."
...
Bên trong tòa nhà giảng dạy cũ âm khí rất nặng, cái lạnh lúc này không đơn thuần là sự khô lạnh của mùa đông, mà là một loại khí âm lạnh lẽo, loại khí lạnh này ở trong lòng người lặng lẽ lan tràn, cuối cùng từ lỗ chân lông thoát ra ngoài.
Bá Viễn vừa mới bước vào tòa nhà giảng dạy cũ liền cảm giác được tử khí cùng âm khí nồng đậm ngập tràn trong không khí. Mà anh giống như có được năng lực đặc biệt, thế nhưng có thể cảm nhận được những khí tức này từ đâu đến.
Oán khí cùng âm khí thậm chí hóa thành thực thể, sương mù màu đen cùng tơ máu màu đỏ quấn quanh một chỗ, từng đợt từng đợt phủ đầy cả tòa nhà giảng dạy cũ.
"Đội trưởng Bá Viễn, từ lúc tiến vào anh vẫn luôn nhìn rất chăm chú, rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?" Lâm Mặc khó hiểu đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Bá Viễn.
Bá Viễn thoáng kinh ngạc nhìn hai người Lâm Mặc cùng Châu Kha Vũ thần sắc như thường vừa liếc nhìn nhau, nhíu mày hỏi: "Hai người không nhìn ra tòa nhà này rất kỳ quái sao?"
"Nhìn ra rồi! "Lâm Mặc ôm cánh tay của mình, bất lực nói: "Chỉ cần không ngốc là có thể nhìn ra, địa phương quỷ quái này không kỳ quái mới thật sự kỳ quái đó, đúng không?"
Bá Viễn cảm thấy tòa nhà giảng dạy mà hai người bọn họ nhìn thấy không giống tòa nhà mà anh nhìn thấy, hiện tượng phản khoa học như vậy, nếu họ có thể nhìn thấy nhất định sẽ không có thái độ như vậy.
Trước khi bước vào tòa nhà này, anh thậm chí có thể nhìn thấy từ bên ngoài tòa nhà bị một luồng khí đen mờ ảo bao quanh tứ phía, như thể nó bị bao phủ trong màn sương đen quanh năm.
Đoàn người càng lúc càng vào sâu hơn, Bá Viễn dần dần phát hiện, sương mù đen kịt xen lẫn máu đỏ ở cuối hành lang là nhiều nhất, thậm chí càng đi vào trong Bá Viễn càng rõ ràng cảm giác được sự khủng hoảng cùng bất an mãnh liệt trong lòng.
Trong phòng học cũ bị bỏ hoang đang yên ắng tĩnh lặng, đột nhiên, họ nghe thấy một tiếng kéo cửa phát ra từ căn phòng nào đó.
Mấy người bọn họ lập tức hoảng sợ quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, Châu Kha Vũ lớn tiếng chất vấn: "Là ai?"
Trong hành lang hẹp dài u ám, có một thân ảnh đứng cách đó không xa nhìn bọn họ chằm chằm...
Giờ này đọc chương này có chút lạnh lẽo T-T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com