Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Santa từ một đống tài liệu học sinh mà anh cùng Mika mang ra khỏi phòng lưu trữ tìm thấy năm và danh sách học sinh được viết phía sau bức ảnh đó, anh mở trang giấy hơi ẩm ra trải trên bàn.

"Đây là danh sách Hội sinh viên các năm qua của Học viện Dục Chính được lấy từ phòng lưu trữ. Trong đó, nhóm học sinh lớp 12 năm 90 có 7 người. Theo thứ tự là Cục trưởng Cao Dũng, Mạnh chủ nhiệm Mạnh Hướng Dân, Cha Hà Lộ Dao Hà Trí Tân, hiệu trưởng trung học Bảo Lâm Lâm Hồng Chí, còn có Lý Thắng và Trần Hâm đã chết lúc đầu, và một Vương Thiệu Kiệt, bất quá tám năm trước hắn cũng đã qua đời."

Bá Viễn một tay cầm ảnh đối chiếu, đầu ngón tay kia nhẹ nhàng lướt qua một hàng tên, nhẹ giọng nói ra phân tích của mình: "Vậy thì kết hợp với bức ảnh này, những người bị vẽ chữ thập trên mặt đều đã chết, còn hai người không có chắc hẳn là hiệu trưởng trường trung học Bảo Lâm Lâm Hồng Chí cùng cục trưởng Cao Dũng."

"Vương Thiệu Kiệt. Cái tên này rất quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu..." Cảnh sát Tiểu Diệp nhẹ siết nắm tay, nhíu mày nói.

Mika vội vàng hỏi: "Ở đâu?"

"Ồ, phải rồi, tôi nhớ rồi, mấy ngày trước có người đến báo cáo, nói rằng ai đó đã đào mộ để lấy cắp tro cốt."

Cảnh sát Tiểu Diệp ánh mắt sáng rực, giọng điệu kích động nói: "Nạn nhân bị trộm, tên là Vương Thiệu Kiệt!"

Cô tiếp tục giải thích: "Bởi vì vụ án này thực sự quá kỳ lạ, tôi còn nói đùa với các đồng nghiệp người đàn ông này lúc còn trẻ có thù oán gì không, để bây giờ người khác muốn khiến ông ta tan thành tro bụi..."

"Ngay cả tro cốt cũng không buông tha sao?" Trương Gia Nguyên ngồi ở một bên nghe đến đó, không dám tin xòe hai tay hỏi: "Hung thủ rốt cuộc muốn làm gì?"

Không ai trả lời, mọi người đều rơi vào trầm mặc, Lâm Mặc đến trước mặt Bá Viễn quơ quơ tay hỏi: "Viễn ca, anh đang ngẩn người sao?"

"Không có, anh đang tự hỏi, vụ án giấu xác ở bồn nước ba mươi năm trước cùng vụ án giết người liên hoàn thi thể nam không đầu hiện nay rốt cuộc có liên quan gì?" Bá Viễn bị Lâm Mặc gọi cho tỉnh hồn, sau khi phục hồi tinh thần lại tiếp tục nói: "Anh cảm thấy hai chứng cứ mấu chốt này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện cùng một chỗ! Giữa hai chuyện này tất phải có một mối liên hệ chặt chẽ!"

Trương Gia Nguyên liên tưởng đến chuyện lạ kia, mạnh dạn nói ra phỏng đoán của mình: "Chẳng lẽ do hồn ma của Tưởng Huy giết người? Có khi nào những thành viên hội học sinh này chính là người năm đó bắt nạt Tưởng Huy, vô tình hại chết cậu ta? Sau đó Tưởng Huy trở về báo thù!"

Bá Viễn đi một vòng quanh bàn, bình tĩnh và tỉ mỉ phân tích: "Anh cảm thấy phỏng đoán này có thể chỉ đúng một nửa, thậm chí không được một nửa. Cho dù chúng ta lấy được hồ sơ vụ án giấu xác ở bồn nước nhưng vụ án này năm đó vẫn chưa phá được, chúng ta không thể kết luận những thành viên hội học sinh này có phải là hung thủ của vụ án năm đó hay không. Mà Tưởng Huy hiện tại đang bị phong ấn trong bồn nước tuyệt đối không có cách nào ra ngoài giết người. Thế nên hung thủ chắc chắn là người không phải quỷ, hơn nữa anh đoán, rất có thể đó là hiệu trưởng trường trung học Bảo Lâm Lâm Hồng Chí!"

"Nhưng động cơ giết người của Lâm Hồng Chí là gì? Bọn họ không phải cùng một nhóm sao? Đã tách ra nhiều năm như vậy, hiện tại sao lại đột nhiên tự giết hại lẫn nhau?" Lâm Mặc giơ tay lên đưa ra nghi vấn của mình.

Bá Viễn há miệng đang muốn nói cái gì đó, bỗng Riki vội vàng đẩy cửa tiến vào thông báo: "Viễn ca, tin tốt, Cục trưởng ông ấy đã tỉnh rồi!"

Theo sau Riki đến ICU, tiến vào phòng bệnh tràn đầy mùi nước khử trùng, Bá Viễn yên lặng đóng cửa lại, sau đó nhìn Cục trưởng vẫn còn suy yếu mỉm cười nói: "Dạo một vòng Quỷ Môn Quan, Cục trưởng, ông cảm thấy thế nào?"

"Tiểu Viễn, có bắt được hung thủ không?" Thanh âm của Cục trưởng rất nhẹ, rất nhỏ, giống như đang dùng tiếng thở nói chuyện.

Bá Viễn lắc đầu: "Trước mắt vẫn chưa."

"Được, tôi biết rồi, biết rồi..." Thân thể vốn căng thẳng của Cục trưởng trong nháy mắt thả lỏng.

"Tại sao? Nghe tôi nói không bắt được hung thủ, Cục trưởng hình như thở phào nhẹ nhõm." Bá Viễn chậm rãi tiến lại gần một chút, cất cao giọng cười hỏi: "Thế nào? Không muốn kẻ sát nhân bị đưa ra công lý?"

"Không, tôi chỉ..." Cục trưởng vội vàng giải thích, ngay sau đó lại nhận ra thái độ không đúng mực của Bá Viễn, lập tức phát hỏa, giận đến không thở nổi mà quát: "Bá Viễn, tôi chỉ bị thương một chút, còn chưa có chết đâu! Cậu có thể nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này hả? Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai? Hay cậu nghĩ bây giờ tôi không thể quản cậu được nữa?"

"Vậy thì phải chờ cho đến khi ông ra ngoài rồi!" Bá Viễn ghé sát mặt Cục trưởng, khuôn mặt đang tươi cười thoắt cái trở nên âm trầm, nghiêm giọng lớn tiếng chất vấn: "Cao Dũng, kế tiếp tôi muốn hỏi ông mấy câu, ông chỉ cần trả lời là được!"

"Sao cậu lại gọi tên tôi?" Cục trưởng tức giận làm động đến miệng vết thương, kịch liệt ho khan: "Bá Viễn! Khụ khụ khụ, Bá, Bá Viễn... Khụ khụ, cậu làm gì đấy?"

"Cao Dũng, ông từng học trung học ở Học viện Dục Chính đúng không?" Bá Viễn vào thẳng vấn đề.

"Cậu bị gì vậy?" Sắc mặt Cục trưởng càng thêm trắng bệch, ông ta kích động nện vào đệm giường quát: "Cậu lật trời rồi, lão tử muốn cách chức của cậu!"

"Ông đã từng tham gia hội sinh viên chưa?" Bá Viễn không để ý tới ông ta, mà tiếp tục hỏi: "Và, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến các người đồng loạt chuyển trường?"

Ngay sau đó, Bá Viễn suy nghĩ một lát, đổi một cách hỏi khác: "Hoặc là nói, năm đó các người rốt cuộc đã làm gì Tưởng Huy?"

"Cậu... Khụ khụ." Vừa nghe đến cái tên này, Cục trưởng vốn đang kích động lại càng thêm kích động, đột nhiên, cả người ông ta co giật, thống khổ giãy dụa trên giường bệnh.

Bá Viễn phát hiện không ổn liền nhanh chóng hướng cửa gọi: "Bác sĩ! Bác sĩ!"

Bác sĩ nghe tiếng chạy tới tiến hành cấp cứu cho Cục trưởng lần nữa.

Bá Viễn ngồi ở hành lang nửa tiếng đồng hồ mới thấy bác sĩ đi ra, anh vội vàng đứng lên hỏi: "Ông ấy bị sao vậy? Sao lại đột ngột co giật?"

"Trong bình truyền dịch của bệnh nhân bị ai đó tiêm thuốc gây mê quá liều, nếu không có anh ở đây và kịp thời phát hiện, giờ phút này bệnh nhân đã không thể cứu được." Bác sĩ hít sâu một hơi, lau mồ hôi trên trán nói.

Bá Viễn cả kinh, lập tức hỏi: "Vậy bây giờ ông ấy không sao chứ?"

"Thể chất bệnh nhân có khả năng chịu đựng cao, hơn nữa được phát hiện kịp thời nên hiện tại đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được..."

Sau khi tiễn bác sĩ đi, Bá Viễn vẻ mặt nghiêm nghị lớn tiếng chất vấn hai người cảnh sát trực ở cửa: "Hai người các cậu vẫn luôn túc trực ở cửa, trong bình dịch của Cục trưởng thế nào lại bị người ta thêm thuốc mê?"

"Làm sao có thể? Chúng tôi chưa bao giờ rời vị trí!" Hai người cảnh sát mờ mịt liếc nhau, nhao nhao tỏ vẻ điều này căn bản không thể.

Bá Viễn nhéo nhẹ mi tâm tiếp tục hỏi: "Cẩn thận nhớ lại, có ai đi vào không?"

"Vừa rồi có một bác sĩ nói là đến kiểm tra định kỳ, nhưng anh ta vào không lâu liền đi ra." Một trong hai cảnh sát cẩn thận nghĩ lại và nói.

Bá Viễn lập tức truy hỏi: "Khi nào?"

"Ngay trước khi đội trưởng tới, chân trước bác sĩ vừa đi thì chân sau đội trưởng liền tới..."

"Các cậu... Quên đi!" Bá Viễn suy nghĩ một chút cuối cùng thở dài, có phần bất lực giao nhiệm vụ: "Từ bây giờ trở đi, không có mệnh lệnh của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào!"

An bài xong bên này, Bá Viễn lại đi thăm Lưu Vũ cùng Thẩm Lan Ký, trạng thái của Lưu Vũ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng chung quy vẫn là tâm bệnh, nhất thời khó có thể giải tỏa.

Tinh thần Thẩm Lan Ký ngược lại vẫn không tốt lắm, nhưng ít ra gì cũng không còn náo loạn tuyệt thực nữa, tình hình này chống đỡ đến khi kết thúc hẳn là không thành vấn đề.

Tiếp theo anh lại trở về cục cảnh sát một chuyến, bận rộn một hồi lại đến bệnh viện ngồi ở ghế dài ngoài hành lang nghỉ ngơi, chờ Cục trưởng tỉnh lại lần nữa.

Lúc này, Châu Kha Vũ cầm một quyển nhật ký cũ nát đi tới đưa cho Bá Viễn: "Đây là nhật ký của Tưởng Huy."

Bá Viễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đón lấy nó, lại nghe Châu Kha Vũ nói: "Mỗi ngày cậu ấy đều viết nhật ký, không có chuyện gì ghi chép thì sẽ viết 'không có việc gì', nhật ký chỉ viết đến ngày 8 tháng 12."

"Nếu vậy, ngày chết của Tưởng Huy rất có thể là ngày 9 tháng 12 a." Bá Viễn khẽ vuốt cằm suy nghĩ.

Châu Kha Vũ tiếp tục nói thêm: "Hơn nữa bên trong có đề cập việc cậu ta bị nam sinh hội sinh viên bắt nạt. Có một lần ắt sẽ có lần thứ hai, em cảm thấy suy đoán của Trương Gia Nguyên rất có khả năng."

"Được, anh hiểu rồi." Sau khi Châu Kha Vũ rời đi, Bá Viễn đóng lại quyển nhật ký của Tưởng Huy, tựa lưng trên ghế dài ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến khi Cục trưởng tỉnh lại đã hơn ba giờ chiều.

Qua hai lần trải nghiệm cảm giác sắp chết, thái độ của Cục trưởng lúc này hiển nhiên không còn cứng rắn như trước, Bá Viễn đứng ở chân giường cùng Cục trưởng nhìn nhau ở khoảng cách xa.

Thật lâu sau, anh mở miệng nói: "Cao Dũng, ông vừa rồi thiếu chút nữa đã chết, ông biết không?"

Thân thể Cục trưởng run lên, Bá Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, nói tiếp: "Nếu như ông vẫn ngoan cố không chịu đem sự thật nói cho chúng tôi biết, vậy thần tiên có đến cũng không cứu được ông!"

"Hung thủ hết lần này đến lần khác muốn giết ông, ông còn che đậy cho hắn?"

Sau nhiều lần chất vấn của Bá Viễn, Cục trưởng cuối cùng cũng chịu mở miệng, có chút gian nan chậm rãi nói: "Thật ra, tôi không phải che đậy cho hắn, tôi chỉ đang che dấu sai lầm năm đó của chúng tôi".

"Vào thời điểm đó, tôi thực sự rất hối hận, nhưng tuổi trẻ ai mà chẳng có sai lầm?"

"Lúc đó chúng tôi còn trẻ và không hiểu chuyện, thường ỷ vào tư cách là thành viên của hội học sinh để bắt nạt người khác. Tưởng Huy là một trong số đó.

Cậu bé đó trông rất giống con gái, từ cách nói chuyện cho đến hành động đều vụng về... Đêm đó, chúng tôi lén lút ở trong ký túc uống một ít rượu và gặp cậu ta trên đường đi tuần tra.

Chúng tôi chỉ muốn chơi với cậu ta, thực sự không muốn giết cậu ta."

Nghe đến đây, Bá Viễn bất giác siết chặt nắm đấm, giận đến bật cười: "Lá gan của các người thật lớn a! Không sợ cậu ta nói với giáo viên? Hay nên nói các người ngay từ đầu đã tính toán diệt khẩu cậu ta?"

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Bá Viễn bắn tới, Cục trưởng có chút né tránh, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, không phải."

"Ngay từ đầu cậu ta không chịu, chúng tôi đánh cậu ta một trận, đánh đến khi tạm thời mất đi ý thức, sau đó giữa chừng cậu ta lại bắt đầu phản kháng, là Lâm Hồng Chí lỡ tay giết cậu ta." Cục trưởng nhớ lại chuyện năm đó, nói chi tiết: "Cậu ta cào vào mặt Lâm Hồng Chí, Lâm Hồng Chí tức giận bóp cổ cậu ta, không ngờ chỉ chốc lát mà cậu ta đã bất động, chúng tôi lúc đó mới biết cậu ta đã chết."

"Sau đó chúng tôi hoảng hốt, nghĩ bản thân còn quá trẻ không thể ngồi tù, nếu không cả đời coi như bị hủy hoại. Khi đó chúng tôi còn quá nhỏ, quá sợ hãi..." Cục trưởng nhiều lần nhấn mạnh bọn họ không phải cố ý, giống như phải làm vậy ông ta mới có thể đối mặt với tội lỗi ngày trước bản thân đã gây ra.

"Chúng tôi thật sự không có ý giết cậu ta... Đây là chuyện ngoài ý muốn!"

"Ông cho rằng một câu ngoài ý muốn nhẹ nhàng là có thể phủi bỏ tội ác của mình sao?" Bá Viễn hừ lạnh, nắm đấm rơi trên giường bệnh phát ra tiếng vang trầm đục, anh nén giận nói: "Ông biết không? Nếu không phải hiện tại tôi vẫn còn giữ được tỉnh táo, tôi đã sớm đánh chết ông!"

"Tôi biết chúng tôi làm như vậy là không đúng, và tôi thật sự đã biết sai rồi. Cho nên tôi mới lựa chọn làm cảnh sát, những năm gần đây luôn cần cù khẩn thiết trừng ác trừ gian, tôi một lòng muốn chuộc tội a!" Cục trưởng cuống quýt giải thích.

Bá Viễn lại bị ông ta chọc giận cười gằn, anh chất vấn: "Thật là trừng ác trừ gian, sau này ông biết sai rồi còn có thể cải tà quy chính, có được tương lai sáng ngời. Nhưng Tưởng Huy thì sao? Cậu ta một mình nằm trong bồn nước nhiều năm như vậy! Ông có thể an tâm sao?"

"Không không không, kỳ thật lúc ấy còn chưa tới phiên tôi, tôi là người cuối cùng, tôi còn chưa chạm vào thì cậu ta đã chết. Bằng không, Lâm Hồng Chí cũng sẽ không đến cuối cùng mới đến giết tôi!"

"Lâm Hồng Chí?" Nghe được thông tin mấu chốt mà Cục trưởng vô tình tiết lộ trong lúc bối rối, Bá Viễn cau mày.

"Đúng, chính là hắn, mấy năm nay hắn tựa như điên rồi, nhất định phải mở lại Học viện Dục Chính, còn uy hiếp mấy người chúng tôi đầu tư, kéo quan hệ cho hắn, giúp hắn xây dựng trường trung học Bảo Lâm hiện tại." Cục trưởng như tìm được bè cứu sinh, vội vàng đem đề tài dẫn đến trên người hiệu trưởng, lớn tiếng nói: "Tôi biết hắn đang sợ cái thời kỳ ba mươi năm này!"

"Thời gian ba mươi năm nào?" Bá Viễn híp mắt lại.

"Đây cũng là những gì sau này tôi nghe được, sau khi chúng tôi chuyển trường, trường học bắt đầu xuất hiện những chuyện ma quái kỳ dị, còn có rất nhiều học sinh mắc phải bệnh lạ. Hơn nữa loại bệnh này còn có thể lây nhiễm, chữa cũng không chữa được, lúc ấy có người từng khẳng định cả thành sẽ chết vì dịch bệnh quỷ dị này." Cục trưởng đã bình tĩnh hơn, dựa vào đầu giường chậm rãi kể lại chuyện cũ: "Lại sau đó cấp trên phái người đến điều tra, mời một lão đạo trưởng, đạo trưởng không đành lòng nhìn người vô tội chịu nạn đã tự phế đạo hạnh ba mươi năm, dùng nó để phong ấn quỷ hồn của Tưởng Huy.

Tuy nhiên, ông ta chỉ có thể phong ấn Tưởng Huy ba mươi năm, ngày giỗ của Tưởng Huy vào ba mươi năm sau, chính là ngày cậu ta phá ấn thoát ra."

"Ngày Tưởng Huy chết là ngày 9 tháng 12, chỉ còn ba ngày, cho nên hắn mới liều lĩnh muốn giết tôi. Tôi đoán hắn vì bảo vệ an toàn của bản thân mới hành động điên cuồng như vậy!" Cục trưởng càng nói càng kích động, có vẻ hận chết Lâm Hồng Chí.

"Ngày 9 tháng 12." Bá Viễn đăm chiêu lẩm bẩm, sau đó dùng thái độ cường ngạnh cảnh cáo Cục trưởng: "Tôi mặc kệ Lâm Hồng Chí muốn làm gì, thời gian còn lại ông phải ở trong bệnh viện cho tốt, tuyết đối không được chạy loạn. Nhớ kỹ, ông không thể chết vào lúc này!"

Đêm đến, Bá Viễn lái xe chở Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên trở lại tòa nhà giảng dạy cũ.

Bá Viễn vừa chậm rãi đi lên lầu, vừa bình tĩnh hỏi: "Chạng vạng hôm nay, lúc âm dương giao giới, thấy thiên tượng khác thường anh đã tính một quẻ, hai người đoán xem anh thấy gì?"

Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc mờ mịt lắc đầu, Bá Viễn hít sâu một hơi nói: "Anh thấy lệ quỷ xuất thế, thời tiết thay đổi đột ngột, mưa to trút xuống, đất rung núi động, trường giang vỡ đê, dân chúng chạy nạn khắp nơi. Toàn bộ thành phố sắp bị hủy diệt!"

"Viễn ca, anh nghiêm túc sao?" Trương Gia Nguyên nghe ra tính nghiêm trọng của chuyện này, không dám tin hỏi.

Trên mặt Bá Viễn không có nửa phần ý cười, thần sắc ngưng trọng nghiêng đầu nhìn về phía Trương Gia Nguyên: "Không thì sao? Trông anh có giống đang nói đùa không?"

"Vậy... Chúng ta bây giờ nên chạy không?" Lâm Mặc bối rối hỏi.

Bá Viễn bất lực lắc đầu: "Chúng ta đến chơi game, đến để qua ải, toàn bộ người trong thành đều có thể chạy, nhưng chúng ta chạy thế nào? Chúng ta chạy đi đâu đây?"

"Vậy game này còn chơi được sao? Lần này boss mạnh như vậy, đánh thì không lại, chạy cũng không được, chúng ta chỉ có thể chờ chết ư?" Lâm Mặc ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng.

"Thật ra, chúng ta còn có một biện pháp lợi dụng thời không." Bá Viễn nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc, kiên định gật đầu nói: "Đúng vậy, là một không gian, thời gian khác."

Lâm Mặc bất chợt hiểu ra, nhìn chằm chằm Bá Viễn nói thật nhanh: "Đúng rồi, chúng ta đã thử nghiệm qua, 90 năm trước quả thật có thể ảnh hưởng đến 20 năm sau của chúng ta."

"Em đoán không sai mà, Lưu Chương cùng Cao Khanh Trần ở năm 1990 mới là mấu chốt nhất!" Lâm Mặc vui vẻ nói thêm.

Bá Viễn tiếp tục phân tích chi tiết: "Ngày chết của Tưởng Huy là ngày 9 tháng 12. Lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với Lưu Chương là ngày 2 tháng 12, bên họ đã là ngày 7 tháng 12. Tối nay là 5 tháng 12, vừa vặn có thể nói chuyện với bọn Lưu Chương ở ngày 8 tháng 12. Nếu bọn họ có thể thành công cứu được Tưởng Huy vào ngày 9, chúng ta sẽ trực tiếp tránh được thảm cảnh xảy ra, có thể cứu thành phố này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com