Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Trong căn phòng tối tăm, Lưu Vũ ngồi một mình giữa chiếc giường to lớn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ sát đất.

Rõ ràng không phải là mặt trăng của cậu, nhưng lúc này ánh trăng lại đang rơi trên người cậu.

Đột nhiên phía cửa truyền đến một tiếng "ken két", từ lúc thoát khỏi game thần kinh Lưu Vũ chưa từng thả lỏng, cậu nhanh chóng quay đầu lại hỏi: "Ai?"

"Vũ đội." Trước cửa phòng tối tăm là người đàn ông thân hình cao ngất thon dài, vì đứng trong màn đêm tối đen nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng Lưu Vũ lại nghe ra thanh âm độc đáo của hắn.

"Cố đội, có chuyện gì không?" Lưu Vũ xoay người thản nhiên hỏi.

Cố đội rất tự nhiên đi vào, cũng không bật đèn, cứ như vậy cùng Lưu Vũ ở trong bóng đêm nhìn nhau: "Không có việc gì, chỉ là thấy cậu cả ngày không ra ngoài, lo lắng nên tới xem một chút."

"Cám ơn đã quan tâm, tôi rất tốt..." Lưu Vũ lễ phép gật đầu trả lời.

"Phải không? Nhìn trạng thái này của cậu cũng không tốt như cậu nói..." Cố Bình Minh nhờ ánh trăng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Lưu Vũ, tay đang muốn chạm vào chợt nhận ra có chút mạo phạm nên đúng lúc dừng lại, nhanh chóng rút về.

Cố Bình Minh hắng giọng nói: "Tôi đến, là muốn mời Vũ đội cùng tôi tới một nơi."

"Đi đâu?" Lưu Vũ hơi nghiêng đầu, không hiểu ra sao nhìn chằm chằm cánh tay Cố Bình Minh.

Cố Bình Minh cũng không nói muốn dẫn cậu đi đâu, nhưng Lưu Vũ cuối cùng vẫn đi theo.

Đẩy ra cửa phòng máy vốn bị Thẩm Lan Ký đập phá một mảnh hỗn độn, lúc này đã được dọn dẹp khôi phục như cũ, Cố Bình Minh tùy ý mở một máy tính, thuần thục nhập vân tay, đăng nhập vào trang web chính thức của game.

"Anh dẫn tôi tới đây chỉ để xem trang web này?" Lưu Vũ không hiểu lắm, nghi hoặc hỏi.

Cố Bình Minh lưu loát thao tác một loạt, tiếp theo hơi nghiêng người ra hiệu Lưu Vũ nhìn về phía màn hình: "Cậu xem trang chủ của người này."

"Lâm Thanh Hà..." Lưu Vũ nhẹ giọng đọc ra một cái tên, tiếp theo nhíu mày hỏi: "Trang chủ màu xám, anh ta đã chết... anh ta là ai?"

"Anh ta chính là người yêu của đội trưởng Lý Cảnh Sơn."

Người đàn ông trên ảnh đại diện mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng quá cỡ, nút áo cài đến trên cùng, cả người nho nhã lại tuấn tú, anh đang dịu dàng mỉm cười, một cái liếc mắt liền biết đây là phần tử tri thức.

"Lý Cảnh Sơn, Lâm Thanh Hà, Sơn Hà Vô Dạng..." Lưu Vũ thấp giọng lẩm bẩm qua lại ba cái tên này, trong lòng đột nhiên thắt lại, lặp đi lặp lại: "Sơn, hà, vô dạng, vô dạng..."

Cố Bình Minh đẩy kính một chút, trực tiếp giải thích: "Lý Cảnh Sơn thành lập Sơn Hà Vô Dạng sau khi người yêu qua đời, cho nên từ tên đội ngũ đã thấy được tình yêu sâu đậm của Lý Cảnh Sơn đối với Lâm Thanh Hà."

"Quả thật." Trong lòng Lưu Vũ nhất thời có chút cảm thán, nhẹ giọng nói: "Lúc trước không biết, giờ lại cảm thấy rất bi thương..."

Sơn Hà Vô Dạng, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là một lời chúc phúc cho tổ quốc.

Không hề nghĩ tới còn có một tầng hàm nghĩa này...

Ai cũng tâm niệm một điều ước rằng sơn hà vô dạng, nhưng Sơn Hà có thực sự Vô Dạng không?

*Sơn hà vô dạng có nghĩa là non song bình yên, nhưng ở đây còn một tầng nghĩa khác theo tên riêng của hai người chính là Sơn Hà hai người bọn họ được bình yên.

Cố Bình Minh kéo ghế ra để Lưu Vũ ngồi xuống, còn mình thì tựa vào bên cạnh bàn, bắt đầu kể lại câu chuyện của Lý Cảnh Sơn và Lâm Thanh Hà.

"Lý Cảnh Sơn vốn là thiếu niên hăng hái, thiện lương chính nghĩa. Hắn là một game thủ hệ chiến đấu, là thiên tài hiếm thấy trong mười năm nay, từng thành công hạ gục toàn bộ 115 game thủ trong màn chơi sinh tồn nhưng không hề có thương vong. Trong lịch sử của hệ thống chưa từng có một người thứ hai làm được điều này!"

Lưu Vũ đã bị thu hút ngay từ đầu câu chuyện, với tư cách là thủ lĩnh chiến đội đứng thứ hai, cậu biết thực lực của Lý Cảnh Sơn nhất định cường hãn, nhưng không ngờ Lý Cảnh Sơn lại có thể cường đại đến mức này!

"Cái tên Lý Cảnh Sơn từng vang vọng cả hệ thống, rất nhiêu đội ngũ đua nhau ném cành ô liu muốn hắn gia nhập đội ngũ của mình. Nhất là đội trưởng chiến đội một lúc đó vô cùng coi trọng hắn, cảm thấy hắn là khắc tinh của hệ thống game, có thể dẫn dắt tất cả game thủ thoát khỏi hệ thống.

Nhưng hắn lại không có tâm tư tham gia tranh đấu chiến đội, chỉ muốn sống thoải mái nhàn nhã, không màng đến danh lợi và hư vinh, mỗi lần vào game đều rất nhiệt huyết tận lực cứu vớt mỗi một người chơi vào cùng game với mình."

Nghe đến đây Lưu Vũ có chút kinh ngạc, một người như vậy làm sao có thể biến thành thủ lĩnh của một Sơn Hà Vô Dạng như bây giờ?

Cố Bình Minh giống như nhìn thấu tâm tư của cậu, nói tiếp: "Trong lòng game thủ lúc đó, Lý Cảnh Sơn chính là sự tồn tại của thần. 'Có Lý Cảnh Sơn ở đây, game này thắng không nghi ngờ' cùng những khẩu hiệu tương tự được lan truyền khắp nơi."

"Người thì vẫn là người, một khi phong thần, chính là cách bi kịch không xa..." Lưu Vũ đại khái đoán được chuyện sau này có thể xảy ra, sau lưng mơ hồ lạnh lẽo, khẽ thở dài.

"Đúng vậy, bởi vì danh tiếng của mình, ngày càng có nhiều người yêu cầu Lý Cảnh Sơn phải bảo vệ bọn họ. Lý Cảnh Sơn chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như thế này, cho dù rất mệt mỏi rất vất vả, cũng thường xuyên bị thương rất nặng, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức giúp đỡ mỗi một game thủ."

Nói đến đây Cố Bình Minh vô cùng tiếc nuối, hai mắt phía sau tròng kính híp lại: "Nhưng dù sao người thì vẫn là người thôi, không có khả năng vĩnh viễn suôn sẻ. Vì vậy, trong một màn chơi sau đó, hắn không những không cứu được các game thủ, mà còn mất đi người yêu của mình. Lý Cảnh Sơn đau khổ vạn phần, lại chỉ nhận được đủ loại nghi vấn cùng chửi rủa, nói hắn căn bản không phải là Thần, càng không xứng với sự sùng bái của bọn họ!"

"Nhưng hắn ta cũng không yêu cầu họ phải tôn thờ mình, cũng không nói rằng mình là thần linh..." Lưu Vũ lắc đầu không biết phải làm sao, mọi người luôn thích tạo nên thần, nhưng sau đó lại tự tay kéo thần sáng tạo của bọn họ xuống khỏi thần đàn.

Cố Bình Minh vẻ mặt âm trầm, tiếp tục kể lại câu chuyện một cách đầy đủ: "Đáng buồn hơn chính là Lý Cảnh Sơn vốn dĩ có cơ hội cứu người yêu của hắn. Nhưng những người chơi khác vì muốn hắn cứu mình trước, cố ý liên thủ giấu diếm manh mối mấu chốt, cuối cùng Lâm Thanh Hà vì bảo vệ Lý Cảnh Sơn mà hy sinh..."

Đều nói thần độ thế nhân, nhưng vì chúng sinh mà đánh mất tính mạng người yêu của mình, thật sự đáng giá sao?

Lưu Vũ nghĩ, trong lòng Lý Cảnh Sơn hẳn đã sớm có đáp án.

Cho nên hắn mới có thể không từ thủ đoạn hướng hệ thống khẩn cầu một cơ hội để thực hiện nguyện vọng, chỉ cầu đổi lại một "Sơn Hà" vô dạng chân chính thuộc về hắn.

"Từ đó về sau, Lý Cảnh Sơn mất hết ý chí biến mất một thời gian dài. Lần thứ hai xuất hiện, hắn liền lấy thân phận thủ lĩnh Sơn Hà Vô Dạng tham gia thi đấu chiến đội, khi đó mọi người mới phát hiện Lý Cảnh Sơn thiện lương chính trực ngày xưa đã trở nên sát phạt quả quyết không từ thủ đoạn, xem mạng người còn không bằng một con kiến hôi. Sơn Hà Vô Dạng dưới sự dẫn dắt của hắn một đường huyết chiến không hề ngừng nghỉ, ở trong vòng đấu khu vực trổ hết tài năng, lại ở trận khiêu chiến chiến đội năm đó một đòn đánh bại chiến đội đứng thứ hai. Hiện tại, Sơn Hà đã giữ vị trí thứ hai trong nhiều năm." Cố Bình Minh nói với Lưu Vũ về lịch sử Sơn Hà Vô Dạng, phẫn hận lại không thể làm gì được mà thở dài: "Sơn Hà Vô Dạng ngày nay chính là một tổ chức cực kỳ tàn bạo nghiêm khắc, bên trong tụ tập một đám ác ma giết người không chớp mắt, bọn họ sẽ trực tiếp diệt trừ những ai cản đường, tuyệt không nương tay!

Hơn nữa đội của bọn họ có một thói quen, đó là khi thi đấu chiến đội với người khác, sẽ trực tiếp giết đối thủ... Bởi vì, mục đích của họ chỉ có một, điểm tích lũy!"

"Đội đồ tể..." Lưu Vũ thì thào nói nhỏ, trong lòng tràn đầy sợ hãi, mặt vô biểu cảm nói: "Hắn sống đến ngày hôm nay, có lẽ thứ duy nhất để chống đỡ chính là niềm tin người yêu sẽ sống lại."

"Lý Cảnh Sơn bây giờ chính là một tên điên, hắn đối với điểm tích lũy không từ thủ đoạn, cho dù hai tay đẫm máu cũng không thèm quan tâm... Vô cùng đáng buồn cũng rất đáng tiếc!"

"Nhưng tôi nghe nói, Lâm Thanh Hà là một bác sĩ cứu người chữa bệnh, tâm địa rất tốt." Cố Bình Minh đột nhiên chuyển đề tài, quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Vũ, cười khẽ hỏi: "Cậu nói nếu Lâm Thanh Hà biết, người yêu chính trực thiện lương của mình vì mình mà biến thành ác ma lạnh lùng vô tình như bây giờ, cậu cảm thấy anh ta sẽ nghĩ gì?"

Tiếp theo, Cố Bình Minh xoay người khom lưng nhìn chằm chằm Lưu Vũ hỏi: "Hoặc là nói, nếu Vũ đội là anh ta, cậu sẽ làm gì?"

Cố Bình Minh cách rất gần, ánh mắt sắc bén gần như nhìn thấu nội tâm Lưu Vũ, thật lâu sau, Lưu Vũ chợt nhếch khóe miệng cười nói: "Cố đội, đây mới là mục đích chân chính tối nay anh gọi tôi ra đúng không?"

"A, quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được Vũ đội. "Cố Bình Minh sau khi bị nhìn thấu xấu hổ cười.

"Ân oán cùng tội ác của tiền bối, không nên để hậu bối gánh vác. Lý Cảnh Sơn vì Lâm Thanh Hà tàn sát chúng sinh, tôi có thể hiểu, nhưng tôi không thể đồng ý." Lưu Vũ rũ mắt, bình tĩnh lắc đầu, bất chợt lại nói thêm: "Lâm Thanh Hà dùng sinh mệnh của mình đổi lấy cơ hội để Lý Cảnh Sơn có thể sống tiếp, chẳng lẽ là muốn hắn sống một cách người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy sao?"

"Vũ đội, từ người khác suy ra chính mình, và ngược lại, đều giống nhau." Cố Bình Minh vỗ nhẹ bờ vai mảnh mai đơn bạc của Lưu Vũ, tỏ rõ ý của hắn, chân thành khuyên nhủ: "Sự thật là, tối nay tôi gọi cậu ra kể câu chuyện này vì một mục đích khác."

Nói xong Cố Bình Minh lập tức đứng thẳng người, ngữ khí thập phần nặng nề: "Trận khảo sát chiến đội tối mai rất quan trọng, thời gian của mọi người không còn nhiều nữa.

Nói thật, tôi chưa từng thấy đội nào bị Sơn Hà Vô Dạng nhắm tới còn có thể bình an sống qua ba tháng..."

Cố Bình Minh nhìn chằm chằm Lưu Vũ: "Người chết đã chết, người sống phải tiếp tục đấu tranh để sống. Rốt cuộc là hèn nhát chịu chết, hay là liều chết xông ra một con đường sống, cơ hội này Vĩnh An chúng tôi đã cho, hiện tại tùy thuộc vào mọi người."

"Chỉ cần còn một hơi thở, trận chiến sẽ không ngừng lại!" Lưu Vũ nhướng mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáy mắt lần nữa nhen nhóm ý chí chiến đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com