Chương 14
Trương Cực vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Năm đó anh mới mười bảy tuổi, là do một tay chú nuôi lớn. Chú anh là xã hội đen, số lần đôi bàn tay ấy dính máu là vô số kể
Anh từ nhỏ đã quen với việc nhìn đám người xã hội đen ấy chém giết nhau
Cha mẹ anh mất sớm, Trương Tề Thịnh đối xử với anh rất tốt. Cho anh đi học và dạy anh sử dụng súng, vì vậy năm lên 14, kĩ thuật dùng súng của anh đã vô cùng xuất sắc. Trương Tề Thịnh không có con, vợ cũng đã qua đời từ rất lâu, cho nên anh giống như con ruột của chú vậy
Nhưng dù sao thì buôn bán ma tuý cũng là vi phạm pháp luật, Trương Cực muốn chú mình dừng lại, nhưng ông ấy đương nhiên không muốn, vận mệnh của biết bao anh em đang nằm trong tay ông, một khi dừng tay, bọn họ cũng xong rồi.
Thế nhưng vào ngày hôm đó, Trương Cực đang một mình đi chợ mua bánh thì bị một băng đảng khác bắt được. Bọn họ nhốt anh ở một căn phòng nhỏ không có ánh sáng, bắt anh phải nói ra chỗ giấu lô hàng của chú. Trương Cực chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa này, anh sống chết cũng không nói.
Những người đó dùng thiết bị làm nóng đánh gãy chân anh, đánh gãy rồi lại nối lại, sau đó còn đem thứ thuốc không rõ nguyền gốc từ đâu tiêm vào người anh, thứ đó làm cho anh đau đến chết đi sống lại, sống không bằng chết.
Trương Tề Thịnh sau khi biết tin vô cùng phẫn nộ, ông dẫn người tới cứu anh. Nhưng lúc ấy không biết ai đã làm lộ thông tin ra ngoài, những người kia đã sớm mai phục xong, Trương Tề Thịnh chỉ cần tới thì nhất định sẽ chết.
Người dẫn đầu tên là Báo ca, hắn đem Trương Cực vì đau đớn mà ngất đi đến trước mặt Trương Tề Thịnh, bảo hắn dùng lô hàng kia đổi lấy một mạng của Trương Cực.
Trương Tề Thịnh nói, chỉ cần không làm tổn thương Trương Cực, ông như nào cũng được.
Trương Tề Thịnh vốn là người quyết đoán, không sợ trời không sợ đất, giờ phút này chỉ vì Trương Cực mà cái gì cũng không quan tâm, ông sợ Trương Cực sẽ xảy ra chuyện gì. Không chút do dự đem địa chỉ của lô hàng cho bọn người kia, chỉ xin có thể thả Tiểu Cực của ông ra.
Báo ca cười rồi ném Trương Cực bất tỉnh nhân sự xuống đất, Trương Cực cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình như sắp bay ra ngoài. Trương Cực chậm rãi mở to mắt, Trương Tề Thịnh vội vàng chạy về phía anh, nhưng hai tay vừa chạm vào bả vai anh thì đột nhiên nhìn thấy hai mắt ông trợn tròn, sau đó nghe thấy tiếng "Pằng! Pằng!", Trương Tề Thịnh ôm chặt lấy anh, viên đạn cứ như vậy bay vào trong thân thể ông.
Hô hấp của Trương Cực tất cả đều dừng lại ở giây phút đó, anh chậm rãi từng chút ôm lấy chú mình, vừa định nói cái gì đó: "Pằng!" Lại một tiếng súng, Trương Tề Thịnh từ từ quỳ rạp xuống đất, Trương Cực nhanh chóng rút khẩu súng bên hông Trương Tề Thịnh ra, xoay người nhắm chuẩn rồi bóp cò, Báo ca bị bắn trúng ngực.
Trương Cực lại thuận thế bắn hai phát, bắn trúng hai người.
Báo ca ôm ngực, hét: "Một người cũng không bỏ qua. "
Trương Cực nhìn về phía hắn, xem ra không trúng chỗ hiểm, anh chĩa họng súng về phía Báo ca đang chuẩn bị tấn công, lại bị Trương Tề Thịnh chắn mất tầm mắt, không những chắn mất tầm mắt, mà còn chắn vô số viên đạn nhắm vào anh
Khóe miệng Trương Cực giật giật, đến cả nói cũng không thể, KI cùng một người đàn ông khác chạy tới kéo anh đi, lúc này kể cả sức để giãy giụa anh cũng không có
Cuối cùng, ngay cả thi thể của chú cũng không mang được về.
Sau đó, Trương Cực trở về liền ngã bệnh, bệnh rất nặng, hơn nữa vết thương cũ còn chưa lành, còn có cả độc tố trong cơ thể chưa giải được. Anh từng cho rằng mình sắp chết, thân thể bị tra tấn cùng tâm lý tuyệt vọng với cuộc sống.
Sau đó KI nói cho anh biết, trước khi chú đi cứu anh đã biết mình không có khả năng sống sót trở về, những người đó không chỉ muốn lô hàng kia, mà còn muốn mạng của ông. Nhưng khi đó ông đã dặn dò tất cả những người ở lại, bất luận có chuyện gì xảy ra, trước tiên phải hảo hảo bảo vệ Trương Cực.
Hốc mắt Trương Cực đã khô cạn, anh đau đớn nhắm mắt lại, sau đó nói: "Tôi biết, tôi sẽ sống thật tốt. "
Ai cũng không biết, kỳ thật đối với Trương Cực lúc ấy mà nói, sống chính là điều đau khổ nhất
Anh cứ như vậy kéo dài sự sống cho đến bây giờ. Báo ca vô số lần muốn giết anh, nhưng mỗi lần đều để anh chạy thoát được.
Có lẽ đúng là do anh cao số đi.
Trương Cực tựa đầu vào cửa xe, lông mày cau lại không cách nào giãn ra, anh chỉ cần nhớ tới ngày chú mình chết, ánh mắt ông nhìn về phía anh, trong đó có lẫn một chút may mắn vì có thể cứu được anh, cũng giống như đang muốn nói, sau này sống thật tốt
Tất cả mọi người đều cố gắng cứu lấy sự sống của anh
Nhưng không ai nói với anh rằng anh sống để làm gì
Vì vậy, anh tự nhủ với bản thân rằng anh sống để chuộc lỗi
Nếu như anh không đi mua bánh có phải anh sẽ không bị bắt không, nếu như vậy chú cũng sẽ không chết.
Sự tự trách và ân hận tột cùng gần như giết chết anh.
Anh đổ lỗi cho chính mình. Anh không muốn nghĩ về nó, nhưng cũng không ai có thể cứu anh khỏi những suy nghĩ đó
Lúc trở lại Cảnh Viên, Trương Trạch Vũ vẫn còn đang vẽ tranh, nhưng mãi không tài nào vẽ ra được sự quyến rũ của Trương Cực. Người trên giấy chỉ có mỗi cái mắt với đôi lông mày là giống Trương Cực, còn độ đẹp trai thì còn không bằng một nửa
Trương Trạch Vũ vừa chuẩn bị vẽ lại một bức thì nghe thấy động tĩnh ở cửa, Trương Cực đã trở lại.
"Về rồi sao, đã ăn cơm chưa?" Trương Trạch Vũ buông bút vẽ xuống, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía Trương Cực.
Trương Cực miễn cưỡng nhấc khóe miệng trả lời: "Tôi không đói"
Chỉ khi Trương Cực đến gần, Trương Trạch Vũ mới có thể thấy rõ vẻ mặt của anh, đôi mắt anh lúc này như không còn ánh sáng, thần sắc uể oải. Trương Trạch Vũ đi tới rót cho Trương Cực một ly nước, đôi mắt đen láy của cậu nhìn chằm chằm Trương Cực: "Có phải anh không vui không?"
Nghe được giọng điệu nghiêm túc hỏi thăm, Trương Cực ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, đuôi mắt Trương Trạch Vũ hơi rũ xuống, hai mắt tròn mà sáng, bộ dạng này cực kỳ giống một chú cún nhỏ ngoan ngoãn.
Không biết là do Trương Trạch Vũ xuất hiện quá đúng lúc, hay là do anh lúc này quá mức yếu đuối, anh nhẹ nhàng tựa đầu lên cổ Trương Trạch Vũ, ngửi thấy mùi chanh nhàn nhạt trên người cậu, thấp giọng nói: "Hơi mệt."
Trái tim nóng bỏng trong lồng ngực Trương Trạch Vũ đập điên cuồng, cậu gần như dùng toàn bộ sức lực để bình tĩnh lại, một tay cậu bưng ly nước, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Cực, giống như an ủi, giống như vuốt ve, cậu nói: "Làm sao có thể giúp cho anh tốt hơn một chút đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com