Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Nhà kho này trước kia vốn là nơi để trử hàng, đã lâu không có người ở. Bây giờ chỉ có thể ngủ ở đây.

A Tỉnh châm điếu thuốc lá, nhìn thoáng qua phía Báo ca đã ngủ say, sau đó đi ra phía ngoài cửa nhà kho, nói với một người đàn ông khác: "Nghe này, tôi ra ngoài mua gói thuốc lá."

"A Tỉnh ca, mua hộ tôi bao thuốc lá, lát về tôi trả anh tiền sau."

"Aiya, anh em với nhau," A Tỉnh khoát tay "Tiền nong cái gì, làm như anh không có tiền mua cho chú bao thuốc không bằng."

A Tỉnh đi ra khỏi nhà kho, hắn cảnh giác quay đầu nhìn lại, sau đó bước đi nhanh hơn. Hắn đi đến một cửa hàng thuốc lá, mua hai hộp thuốc lá rồi nói với ông chủ, "Ông chủ, điện thoại tôi hết pin, có thể cho tôi mượn chút không?"

Ông chủ nơi đây là một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi, ông thấy người này mặc dù trên mặt có một vết sẹo trông hơi đáng sợ, nhưng hành vi cử chỉ cũng coi như lễ phép, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho hắn.

A Tỉnh nói một tiếng cảm ơn, dựa vào trí nhớ nhập một dãy số, sau khi nối máy thì thấp giọng nói: "Đừng tự mình tìm đến cái chết, bảo vệ bản thân trước đi. "

"... Anh là ai?"

"Đừng quản tôi là ai, nếu không muốn chết thì đừng trọc đến hắn." Ông ta nói xong, đúng lúc chuẩn bị cúp máy thì nghe đầu dây bên kia nói lớn "Chờ một chút! Trương Cực... Anh ấy sao rồi...? "

"Chết rồi."

Trương Trạch Vũ ngồi trong thư phòng, những ngón tay mảnh khảnh cầm lấy chiếc điện thoại, giọng nói của người đàn ông xa lạ phát ra trong đó vô cùng rõ ràng. Dường như hắn còn cố ý hạ thấp giọng, nói xong liền vội vàng cúp điện thoại. Trương Trạch Vũ ngơ ngác cầm điện thoại mất một lúc lâu, cậu chỉ cảm thấy cả người mình cứng ngắc. Cậu đương nhiên không tin Trương Cực sẽ chết, rõ ràng nói cậu chờ anh, làm sao có thể chết?

Trương Trạch Vũ suy nghĩ một lát, sau đó bảo KI điều tra số điện thoại này. Chủ nhân của số điện thoại là một ông chủ cửa hàng thuốc lá, khoảng bốn mươi tuổi, lúc Trương Trạch Vũ tới tìm ông ta đã là sáng hôm sau, ông chủ thấy người tới là một thiếu niên, quan sát một chút rồi nói: "Thuốc lá và rượu không bán cho trẻ vị thành niên, tôi cần xem qua chứng minh của cậu một chút. "

Trương Trạch Vũ cẩn thận phân biệt giọng nói này, không quá già, nhưng quả thật không giống giọng nói của người hôm qua gọi điện thoại. Cậu mỉm cười nói, "Ông chủ, bạn tôi hôm qua có mua thuốc lá với rượu ở chỗ ông, không biết là anh ấy đã mua thuốc lá và rượu của nhãn hiệu nào?"

Ông chủ nói: "Tôi có rất nhiều khách mỗi ngày, làm thế nào tôi có thể nhớ ai đã mua thuốc lá với rượu của nhãn hiệu nào?"

Trương Trạch Vũ tỏ vẻ như vừa ngộ ra việc gì đó: " Ah đúng rồi, chính là người hôm qua đã mượn điện thoại của ông để gọi cho tôi. "

Vừa nghe cậu nói như vậy, ông chủ liền như nhớ ra, nói "À, người đàn ông đó, ông ấy đã mua 2 hộp thuốc lá loại này, lúc đầu khi anh ta muốn mượn điện thoại của tôi, tôi không dám cho anh ta mượn."

Trương Trạch Vũ ngay lập tức nắm bắt được một thông điệp quan trọng, cậu khẽ nhướng mày, hỏi: "Tại sao lại không dám cho mượn, bạn tôi là người rất tốt. "

Ông chủ giải thích: "Người đó rất lịch sự, chỉ là trên mặt có một vết sẹo dài, khu phố của chúng tôi an ninh không tốt lắm, thường hay có trộm cắp xảy ra."

Có một vết sẹo trên mặt sao?

Biết được tin tức quan trọng này, Trương Trạch Vũ nói một tiếng cảm ơn rồi liền rời đi.

Tần Nguyệt gọi điện thoại tới hỏi cậu tình hình thế nào, Trương Trạch Vũ bình tĩnh nói: "Điều tra ra được một người đàn ông có vết sẹo trên mặt, hắn nói với tôi rằng đừng đi vào chỗ chết, không biết là người bên nào. "

Tần Nguyệt trầm mặc trong giây lát, sau đó cố nén nước mắt nói: "Trương Trạch Vũ, cậu...bỏ cuộc đi. "

Trương Trạch Vũ hơi ngẩn người, sau đó hỏi: "Tại sao? Cô  có biết mình đang nói gì không? "

Tần Nguyệt nghẹn giọng: "Tôi vốn cũng không muốn tin, nhưng camera giám sát đã chụp được, tối hôm đó, anh ấy đã bị chiếc xe tải kia đuổi theo đến tận cầu Trường Giang, sau đó nhảy xuống, cây cầu đó cao như vậy, nước phía dưới cũng sâu như vậy, những người ở đó cũng khẳng định đã nhìn thấy anh ấy không còn khả năng sống sót nữa mới rời đi. "

"Tần Nguyệt!" Trương Trạch Vũ không muốn nghe những lời này, giọng nói cậu lạnh băng: "Nếu cô không muốn giúp tôi, tôi có thể tự mình nghĩ cách, anh ấy hứa với tôi sẽ không có việc gì xảy ra, anh ấy chưa bao giờ nói dối tôi. "

--

Báo ca dập tắt điếu thuốc lá, sau đó nhìn thoáng qua A Tỉnh đang đứng bên cạnh, hắn hỏi: "Tối qua anh đi ra ngoài làm gì vậy?"

A Tỉnh khẽ cười hai tiếng, vội vàng nói: "Nghiện thuốc lá, tôi đi mua bao thuốc lá, còn giúp Tiểu Lý mua một gói."

Tiểu Lý ngay sau đó lên tiếng: "Đúng rồi Báo ca, A Tỉnh ca vẫn chưa lấy tiền tôi nữa mà."

Báo ca chậm rãi đi tới phía sau Tiểu Lý, sau đó dùng sức đạp hắn một cước, Tiểu Lý lập tức ngã sõng soài trên mặt đất, hắn không hiểu vì sao, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng súng

_______Pằng

Hắn cúi đầu nhìn máu chảy trên ngực mình,khiếp sợ mở to hai mắt: "Tại... Tại sao...? "

Anh Báo đột nhiên kéo cổ áo A Tỉnh, ném anh ta đến bên cạnh Tiểu Lý, cười nói: "A Tỉnh, anh nói cho cậu ta biết tại sao đi. "

A Tỉnh thấy Tiểu Lý nhìn mình chằm chằm, đầu óc hắn trống rỗng, nhưng phản ứng cũng thật nhanh chóng: "Có phải cậu đã phản bội Báo ca không?"

Tiểu Lý lắc đầu, ngực hắn chảy máu không ngừng, hắn đã đủ không còn khí lực nói chuyện.

A Tỉnh nghiến răng: "Báo ca ghét nhất là phản bội, sao cậu lại như vậy?!"

Tiểu Lý một câu cũng không kịp giải thích đã tắt thở. Đôi mắt mở tròn, nhìn chằm chằm A Tỉnh.

Hai tay A Tỉnh nắm chặt, hắn đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh như băng phả vào gáy mình, A Tỉnh bình tĩnh hỏi: "Báo ca, anh ngay cả tôi cũng nghi ngờ?"

Báo ca dùng họng súng đập vào đầu anh: "Tất cả đều không tin tưởng, A Tỉnh, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng đâu bạc đãi anh đúng chứ?"

"Nhưng sao anh lại hồ đồ như vậy?" Báo ca cười như điên loạn, viên đạn đã được lên nòng, ngón trỏ của hắn siết chặt khẩu súng "Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, thế mà anh vẫn phản bội tôi, vậy thì anh đi chết đi..."

"Dừng tay!"

Báo ca vừa quay đầu, khẩu súng trong tay đã bị đá văng, sau đó bị áp chế ngược lại. Lúc này, cả một đội ngũ bao vây nhà kho, bọn họ đã áp chế hơn hai mươi trùm ma túy bên trong cùng với một khối lượng ma tuý khổng lồ.

A Tỉnh trở tay khống chế anh Báo, hắn nhìn chằm chằm đám người này lại nhìn, những người này không phải là cảnh sát. Nhưng bọn họ được huấn luyện kỹ lưỡng, phản ứng nhạy bén, mới có hai phút ngắn ngủi đã có thể bao vây toàn bộ nhà kho.

Lúc này, từ ngoài cửa có hai nam nhân bước vào, một người vai rộng eo thon, một thân đồ đen, thoạt nhìn khí chất xuất chúng, người còn lại hai tay khoanh trước ngực, thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ.

"Trương Cực, những lúc quan trọng như vậy, có phải vẫn còn phải nhờ đến tôi không?" Cánh tay Tô Tân Hạo đặt lên vai Trương Cực, kiêu ngạo nói, "Xem ra, chúng ta vẫn đến sớm hơn cậu bé kia. "

Vừa dứt lời, xa xa truyền đến tiếng còi báo động, Tô Tân Hạo cười cười, không nặng không nhẹ đấm vào ngực Trương Cực một cái: "Tiểu tâm can của cậu, cuối cùng cũng đến rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com