26
Sau khi tổng duyệt lần cuối, thời lượng concert được ấn định sẽ kéo dài khoảng năm tiếng.
Dưới trang thông tin chính thức, người hâm mộ gào thét náo loạn, đến khi sân khấu cuối cùng được sắp xếp ổn thỏa, bảy thành viên của TNT phải bỏ ra không ít thời gian.
Sân khấu bài hát mới được dựng theo chủ đề cổ phong, bảy thiếu thiên mặc trang phục màu đen, tay cầm trường kiếm, cực kì bắt mắt.
Bọn họ đã tập luyện cho sân khấu rất lâu, thức trắng mấy đêm, hai rapper còn tự tay viết lời bài hát.
Bây giờ, các thiếu niên chỉ còn chờ những người bên dưới sân khấu, dành tặng cho họ những lời động viên cổ vũ chỉ thuộc về người hâm mộ.
Những người đứng trên sân khấu hiến dâng toàn bộ cơ thể và trái tim, những người phía dưới sân khấu dành tặng tiếng reo hò cổ vũ, sức hút của sân khấu chính là ở chỗ đó.
Nhưng... điều này cũng đồng nghĩa với việc, Lưu Diệu Văn không có cách nào có thể ở bên cạnh Chu Chí Hâm từng giây từng phút. Hôm nay hậu đài cực kì hỗn loạn, cho dù có thuốc ức chế, Alpha cũng vẫn không an tâm.
Trước khi khai diễn, Lưu Diệu Văn ấn Chu Chí Hâm vào phòng thay đồ, bên ngoài là nhân viên và các đồng đội.
Chu Chí Hâm chỉ có một sân khấu, trang phục diễn đã thay xong rồi, là một chiếc áo sơ mi, bên trên là sự pha trộn của hai màu lam tím, giống như một bầu trời đầy sao. Vải lụa rủ xuống, bám sát theo đường nét cơ thể của Omega.
Nhà tạo mẫu đã thêm cho Chu Chí Hâm một chiếc choker màu đen, khóa nó trên cổ Omega, chính giữa còn treo thêm một chiếc chuông nho nhỏ.
Nút áo đầu tiên được mở ra, dây đeo lỏng lẻo thắt hờ trên cổ, để lộ làn da trắng nõn.
Trắng đến lóa mắt.
Trang điểm cũng đã xong xuôi, Omega nhìn tinh tế giống y như trên video mà Alpha lần đầu tiên tìm thấy trong điện thoại.
Không... Lưu Diệu Văn cẩn thận so sánh trong lòng, cuối cùng đưa ra kết luận, người đứng trước mặt xinh đẹp hơn nhiều.
Lưu Diệu Văn ôm Omega vào lòng, cúi đầu hôn lên miếng dán ức chế, hương hoa diên vĩ không quá rõ ràng, nhưng chỉ cần một chút thôi, Alpha đã cảm thấy thỏa mãn.
Mũi tiêm tối hôm qua có tác dụng rất mạnh, Chu Chí Hâm không hề run rẩy, cậu quay đầu qua, tóc hai người đan xen quấn quít, Omega khẽ hôn lên bờ vai của Alpha, động viên hắn:
"Văn ca, cố lên."
"... Mau ra ngoài đi, mọi người đều đang đợi các anh đấy."
Lưu Diệu Văn vẫn chưa ôm đủ, nhưng cũng biết sắp đến giờ rồi, chỉ có thể dùng hết sức lực ấn Omega vào trong lòng, nếu cậu có thể hòa tan vào xương máu của hắn thì tốt rồi.
Alpha thở dài, cam chịu vuốt ve khuôn mặt của Chu Chí Hâm, nhẹ nhàng kiềm chế mà đặt giữa mi tâm của cậu một nụ hôn:
"Nói một câu may mắn nào."
Ánh mắt Chu Chí Hâm dịu dàng như nước, vòng tay qua cổ Alpha, nhìn hắn cười:
"Chúc Văn ca của em, tỏa sáng rực rỡ..."
Lại tiến đến gần hơn, Chu Chí Hâm kiễng chân, hôn lên môi Alpha:
"Lấp lánh như sao trời."
Lưu Diệu Văn hôn đáp lại, trái tim như bị kim châm, vừa ngứa ngáy vừa tê dại, không thể miêu tả cụ thể, nhưng nó mang theo cả trăm ngàn tư vị.
Ra khỏi cửa, đồng đội không hề trêu chọc, chỉ nhìn bọn họ cười.
Trương Chân Nguyên đưa tay ra, ở chính giữa bảy người, mọi người hiểu ý, chồng tay lên nhau, là sức mạnh và sự tin tưởng.
Giọng nói của các thiếu niên như xuyên qua căn phòng:
"TNT, cố lên!"
Phòng điều khiển trung tâm có thể quan sát được toàn bộ hiện trường.
Tiếc là Chu Chí Hâm không dám lén qua đó, cậu sợ sẽ gặp phải người không nên gặp. Omega đưa tay chạm vào miếng dán ức chế sau gáy, thấy nó được dán rất chặt, Chu Chí Hâm mới an tâm hơn một chút.
Đứa trẻ tay phải nghịch tay trái, một mình chán nản chờ thông báo của nhân viên.
Ngay sau đó là một sân khấu hình như phải thêm rất nhiều đạo cụ, để đảm bảo an toàn, các nhân viên chạy đôn chạy đáo.
Chu Chí Hâm đứng dậy, mở cửa nhìn ra ngoài, anh trai bảo an ở bên ngoài cao đến đáng sợ, đeo kính đen, đứng im bất động.
Thấy Omega đi ra ngoài, anh trai vẻ mặt nghiêm túc, hỏi cậu muốn đi đâu.
Chu Chí Hâm bị dọa giật mình, ngượng ngùng xua tay cười rồi đóng cửa lại. Sau khi xác nhận cửa đã đóng, Omega cảm thấy có chút mệt mỏi chán chường, chỉ có thể tự an ủi bản thân: Ít nhất thì... cũng có chút cảm giác an toàn.
Cửa bị mở ra.
Chu Chí Hâm theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn người vừa đến, khá quen mắt, hình như là một trong những nhân viên mới tới của nhị đại.
Omega ngồi thẳng dậy chào hỏi: "Anh, anh muốn tìm gì ạ?"
Trên tay nhân viên cầm một chiếc cốc giấy, cúi đầu lấy bình nước nóng bên cạnh rót vào cốc, mùi thơm của thuốc tỏa ra, hình như là một loại thuốc cảm.
Người kia cười với Chu Chí Hâm: "Tìm em đó, Lưu Diệu Văn cứ giục anh mãi, nói sáng nay có nghe thấy em ho mấy tiếng, bảo anh đem tới cho em một ly thuốc."
"Anh vừa mới xong việc, liền mang thuốc qua đây cho em."
Nghe thấy tên của Lưu Diệu Văn, lỗ tai Chu Chí Hâm nóng ran, vội vàng đứng dậy nhận lấy cốc thuốc: "Cảm ơn anh, thật ra cũng không nặng lắm, có lẽ tối qua hơi nhiễm lạnh chút thôi."
"Làm phiền anh rồi."
Người nhân viên đó cười xua tay: "Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi mà."
Người đến là có ý tốt, nhưng Chu Chí Hâm cứ cảm thấy kỳ lạ, lại không nói được là sai ở chỗ nào.
Tay miết vào thành cốc có chút nóng, Chu Chí Hâm đặt cốc thuốc xuống bàn trang điểm bên cạnh. Đứa nhỏ lặng lẽ liếc nhìn thẻ nhân viên của staff, mã số và ảnh chụp đều không có gì bất thường.
Vẫn là một Beta.
Omega không uống, người kia cũng không thúc giục, chỉ cầm điện thoại dường như đang trả lời tin nhắn, gửi xong, anh ta lấy từ trong túi ra vỏ gói thuốc cảm đã bị xé, ném vào trong thùng rác.
"Vậy em cứ ở đây trước nhé, anh ở bên kia còn có việc, lát nữa quay lại đón em."
Điệu bộ giống như thực sự bận rộn, xoay người liền rời đi.
Chu Chí Hâm nhìn vỏ gói thuốc cảm trong thùng rác, cảm thấy bản thân hình như quá đa nghi, cúi đầu ngửi chiếc cốc giấy bên cạnh.
Lấy điện thoại ra hỏi staff của mình ở tam đại, lát nữa đến sân khấu sẽ cùng đi với anh trai đó sao?
Bên kia hình như đang bận, cũng có thể là tín hiệu quá kém, một lúc sau mới trả lời: "Đúng vậy, theo cho đúng người, giống như lúc diễn tập đó."
Tính cách của staff rất tốt, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Cố lên! Tiểu Chu!"
Chu Chí Hâm yên tâm thả lỏng, trả lời lại tin nhắn rồi cầm thuốc lên uống một ngụm, thuốc cảm hơi ngọt, Chu Chí Hâm không dám uống nhiều, sợ sẽ buồn ngủ.
Nhân viên của nhị đại không hề đi lâu, chờ anh ta quay lại, Chu Chí Hâm khoác lên mình chiếc áo khoác cỡ rộng, đi theo anh ta.
Đi được nửa chặng đường, Chu Chí Hâm mới phát hiện, toàn thân cậu dường như đang thiêu đốt dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com