Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Dạy dỗ Nayoung

Vì quá lo lắng cho tiết học đầu tiên, nên tối qua Wonu ngủ không ngon giấc. Trưa nay, cố đánh một giấc đến hơn ba giờ chiều.

Khi tỉnh dậy, cậu nhận được điện thoại từ thành phố Seoul.

Là Nayoung gọi cho cậu.

Wonu vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, bắt xe đến nhà ga, đón chuyến gần nhất trở về thành phố Seoul.

-~--~--~--~--~--~-

Từ lúc Wonu đi, mấy vụ án Nayoung theo cũng đạt được kết quả hết sức tốt đẹp. Đồng nghiệp trong Cục cảnh sát thành phố Seoul hết lời khen ngợi cô ta, lại còn có sắc đẹp, ngay lập tức trở thành "Hoa Khôi của Cảnh Cục".

Tuần trước tự cô ta đưa ra yêu cầu với Kwon Soonyoung, hy vọng có thể càng có nhiều kinh nghiệm thực tiễn hơn, thí dụ như được phép xuất hiện tại hiện trường. Trước đây Nayoung đã có kinh nghiệm nghiệm thi trong phòng pháp y, phần lớn tập trung vào việc giám định các dấu vết nội thương.

Sau khi Kwon Soonyoung hỏi qua ý kiến của trưởng phòng pháp y Seungcheol, đã chấp nhận lời yêu cầu của cô ta, giao cho cô một hiện trường vụ án.

Pháp y hiện trường, công việc đầu tiên là kiểm tra sơ bộ, kết hợp với việc quan sát các tình huống xảy ra tại hiện trường. Trong thời gian ngắn nhất phải có được kết luận sơ bộ án mạng là bình thường hay bất thường. Công việc này đối với một pháp y là một trách nhiệm rất lớn và quan trọng.

Bởi nếu phán đoán sai, kết luận một vụ án tử vong đầy bất thường thành bình thường sẽ tạo thành một thương tổn rất lớn cho gia đình nạn nhân, và đương nhiên sẽ tạo nên một án oan; nếu đem một vụ án bình thường cho là bất thường thì làm tốn thời gian và vật lực của Cục cảnh sát.

Cho dù rơi vào dạng nào cũng dẫn đến tình hình vô cùng nghiêm trọng, tạo phản ứng tiêu cực từ xã hội.

Vì vậy, nhất định phải cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ. Không được bỏ qua bất cứ một manh mối nào dù là nhỏ nhất.

Đây là đầu tiên Nayoung độc lập đến hiện trường vụ án.

Chuyện xảy ra trong một gia đình nằm ngoại ô thành phố Seoul, ông chủ phát hiện tử vong tại sân nhà. Thông qua việc nghiệm thi và hiện trường vụ án, Nayoung nhận định đây là vụ án mưu sát.

Kết luận của Nayoung: "Nạn nhân Jung bị một vật cứng đập rất mạnh vào đầu, dẫn đến vỡ sọ, não bộ bị chấn thương nghiêm trọng. Kết hợp hiện trường án mạng, trong nhà không có dấu hiệu lục lọi, không có món đồ giá trị nào bị mất cắp. Vì vậy loại trừ khả năng cướp của giết người, nghiêng về khả năng là do báo thù hơn ..."

Căn cứ vào kết luận của Nayoung, các đội viên trong đội hình sự triển khai điều tra các mối quan hệ xung quanh nạn nhân họ Jung.

Nhưng kết quả cuối cùng, vụ án lâm vào bế tắc!

Cái gọi là cục diện bế tắc chính là tất cả những người tình nghi có mâu thuẫn với nạn nhân đều có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, vụ án lâm vào đường cùng.

Đây là trường hợp mà các trinh sát sợ phải đối mặt nhất.

Mà đây lại là đầu tiên Nayoung đến hiện trường, tình huống xảy ra như thế này, Wonu thân là một 'sư huynh' dĩ nhiên không thể nào nhắm mắt làm ngơ. Cậu về đây thứ nhất là giúp phá vỡ cục diện bế tắc, thứ hai là vì Nayoung. Dù sao cô ta cũng vẫn còn là một sinh viên, cậu không muốn vì chuyện này tạo cho cô ta một bóng đen tâm lý.

-~--~--~--~--~--~-

Phòng Giải Phẫu, Khoa Pháp Y, Cục Cảnh sát thành phố Seoul.

Wonu thay bao tay chuyên dụng trong ngành giải phẫu, nhìn nạn nhân đang nằm trên giường mổ, theo thông lệ, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bắt đầu nghiệm thi. Nayoung đứng bên cạnh vừa nhìn vừa học tập.

"Kiểm tra qua ba khoang rồi chứ?"

Ba khoang tức là chỉ phần đầu, lồng ngực và ổ bụng. đây là những vị trí quan trọng và cần thiết nhất trong quá trình giải phẫu nghiệm thi.

Wonu luồn tay sờ vào phía sau lưng thi thể, dọc theo sống lưng từ từ lần xuống. Thi thể được đặt trong khoang đông lạnh, sau khi lấy ra, do sự chênh lệch nhiệt độ bên trong và bên ngoài khiến toàn thân đọng một lớp nước mỏng.

 Nayoung gật đầu: "Đã kiểm tra qua. Phần đầu nạn nhân bị va đập nghiêm trọng, da đầu bị rạch một đường, ngay dưới lớp da đầu bị rách, phần xương sọ bị vỡ nát ..."

Nayoung tường thuật lại toàn bộ kết quả nghiệm thi của mình cho Wonu nghe. Cô ta tự cho rằng quá trình kiểm nghiệm của mình không có bất cứ vấn đề gì. Vụ án lâm vào bế tắc là do chuyên môn của bên đội cảnh sát đã làm mất một manh mối quan trọng nào đó mới dẫn đến chuyện này.

"Phần lưng thì sao?"

Suy nghĩ của Nayoung bị câu hỏi của Wonu cắt ngang.

"Lưng? ... Phần lưng?", cô làm theo Wonu, dùng tay sờ phần lưng của thi thể, đưa tay ấn ép nơi Wonu chỉ, cũng không cảm giác gì bất thường.

"Tại sao không kiểm tra phần lưng?"

"Là do ... vì ..."

"Vì đương nhiên cho rằng đây là án mạng? Vẫn là mong muốn đây là án mạng sao?"

"Em ... em ... em không có ...", Nayoung hoảng hốt, bởi vì rõ ràng Wonu đã nói trúng tim đen.

Đây là căn bệnh mà bất cứ pháp y nào mới vào nghề cũng đều mắc phải, đó chính là căn bệnh tiềm thức, khát khao vụ án đầu tiên họ nhận được không phải là vụ án nhỏ bé và đơn giản. Nếu đó chỉ là vụ án bình thường sẽ không thể hiện được giá trị và năng lực của pháp y hiện trường.

Wonu lúc trước đã nói qua với cô ta, nhưng cô ta không thèm quan tâm.

"Dao!"

Wonu không thèm nhìn đến Nayoung, tiếp nhận dao giải phẫu từ tay cô ta, cứa nhẹ một đường lên phần lưng, dao làm tách lớp da, lộ ra phần mô mỡ trắng bạc và bắp thịt màu đỏ, vết cắt đều nhau, đủ để thấy rõ người cầm dao là người có tâm thái ổn định cùng thủ pháp cao siêu.

"Màu sắc bình thường, cũng không có dấu hiệu xuất huyết và tổn thương." Nayoung nói ra ý kiến của mình, trong lòng có chút hưng phấn, hi vọng phán đoán của Wonu là sai.

Wonu cũng không nói gì, chỉ tiến thêm một bước, cẩn thận tách phần bắp thịt của phần lưng, vẻ mặt Nayoung dần biến sắc.

Sau lưng thi thể thật sự có tổn thương, hơn nữa là tổn thương rất nặng.

Wonu bình tĩnh giải thích: "5 đỉnh mõm gai bị lệch, phần bắp thịt phía sâu bên trong bị xuất huyệt nặng. Nayoung, tôi hỏi em, tổn thương trong diện tích lớn như vậy là do tình huống nào gây ra?"

Sắc mặt Nayoung từ trắng hồng chuyển sang trắng bệch, đầu óc trống rỗng: "Em ... là ...". Câu hỏi này của Wonu bình thường cô hạ bút là có thể viết kết quả một cách chi tiết và tỉ mỉ vậy mà lần này ... Cuối cùng, Wonu đành thay cô ta đưa ra đáp án.

"Là tác dụng lực lớn, tác động lên bề mặt diện tích rất lớn, thông thường nhìn thấy qua những nạn nhân bị té từ trên cao."

Nayoung im như thóc.

Tiếp theo đó, Wonu vạch ra những điểm sai lầm trong bản báo cáo nghiệm thi của Nayoung, từng câu từng chữ đều có chứng có cớ, lật đổ hoàn toàn kết quả nghiệm thi của cô ta, đánh thẳng vào trọng điểm, mặt Nayoung xám xịt.

"Nayoung, đây là lần đầu tiên em ra hiện trường, căng thẳng tôi có thể hiểu, một vài chỗ nghĩ chưa chu toàn, tôi có thể tha thứ; thế nhưng em dùng suy đoán của mình tác động đến kết quả nghiệm thi mà không phải dùng kết quả nghiệm chứng từ đó đưa ra suy đoán, loại thái độ này, tuyệt đối là không cho phép!"

Wonu nói gằn từng chữ, hiếm thấy khi nào cậu giận dữ như vậy.

Viền mắt Nayoung đỏ hoe, trong khoảng thời gian vì vụ án này, cô chịu đựng áp lực không nhỏ, chính cô cũng cho rằng báo cáo nghiệm thi của mình không sai, tự cô cũng thấy đây là phần nghiệm thi hoàn mỹ nhất của cô từ trước đến giờ. Vậy mà trước mắt Wonu nó chính là báo cáo với hàng trăm lỗi sơ hở.

Sự chênh lệch này mang đến cho cô ta cảm giác quá nhục nhã, quá khốc liệt.

"Dạ đúng ... em xin lỗi!"

Nayoung lắp bắp mở miệng xin lỗi Wonu.

"Không. Người em phải xin lỗi không phải là tôi" , Wonu nói.

Nayoung cắn cắn môi: "Em ... em biết rồi ...". Nói xong cô ôm mặt chạy vù ra ngoài.

Wonu thở dài, làm nốt phần việc còn lại, sau đó cung kính bái lậy thi thể, đem thi thể cất vào khoang đông lạnh.

Quay đầu lại, cậu đã nhìn thấy Kwon Soonyoung đứng khoanh tay tựa cửa nhìn cậu.

Wonu bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Anh biết tất cả từ trước rồi đúng không?"

Kwon Soonyoung im lặng không trả lời.

"Anh ..." , Wonu cong môi: "Cô bé chịu đả kích không nhỏ đâu!"

"Ngã một lần thì sẽ khôn ra."

Kwon Soonyoung không phủ nhận, Nayoung khá thông minh. Thế nhưng con đường sự nghiệp của cô quá thuận buồm xuôi gió, trong trường lúc nào cũng đứng nhất trường, các giáo viên luôn vinh danh là sinh viên mũi nhọn. Sau khi theo Wonu thực tập, biểu hiện trong công việc cũng rất tốt. Tất cả mọi người trong Cục cảnh sát đều rất coi trong cô ta, điều này khiến trong tiềm thức của cô đã coi mình là hoàn mỹ nhất.

Không ai là hoàn mỹ.

Nayoung luôn sống trong ảo tưởng hoàn mỹ cần phải đánh thức để cô ta tỉnh ngộ, để cô hiểu năng lực của mình vẫn còn yếu kém, như vậy cô ta mới trưởng thành. Đây là chuyện một pháp y ưu tú nhất định phải trải qua.

Wonu không phản đối cách làm này của anh. Phải vấp ngã, con người mới biết cách học cẩn thận, vậy nên cậu mới cáu kỉnh với Nayoung như vậy.

"Bây giờ anh đã biến em thành mụ phù thủy độc ác rồi đó", Wonu nhíu mày.

Kwon Soonyoung thừa lúc cậu vẫn còn mang găng tay, nhéo mũi cậu một cái: "Cám ơn em ... cậu phù thủy nhỏ!"

Wonu lui về sau, nhỏ giọng nói: "Em muốn tắm rửa một chút!"

"Đi thôi!"

Kwon Soonyoung rời khỏi phòng giải phẫu, nhìn bóng dáng Nayoung đang vội vội vàng vàng rời đi, trong đáy mắt anh không mảy may quan tâm.

Nayoung có ý với anh, anh biết, nhưng anh không muốn nhận lấy phần tình cảm này của cô. Phương cách tốt nhất để chính bản thân cô ta nghĩ cho thông suốt, đem ngọn lửa tình cảm này dập tắt.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com