Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

“Harry!”

Vào lúc tai nạn xảy ra Harry không phải nhân vật chính, nhưng cậu vẫn can dự vào.

Không phải do Chúa Cứu Thế hay tính khoe mẽ, nó chỉ là một phản ứng theo bản năng.

“Shhh …” Harry thở hổn hển vì đau, nhưng cậu kìm lại. Kính của cậu bị lệch sang một bên, và gần như không nhìn rõ được Malfoy đang nằm bên dưới mình. Dù rằng kể cả khi chiếc kính vẫn nằm ngay ngắn trên mặt, thì ngay lúc này cậu đã muốn lịm đi do đau rồi.

Harry không nhìn Malfoy, cậu ngã sang bên cạnh sau khi đã chắc rằng thằng khốn đó không sao.

Cậu nghe thấy giọng Hermione và Ron, ổn rồi, cậu yên tâm mà xỉu được rồi, giờ không còn phải lo việc bị chẻ thịt róc xương bởi mấy con rắn độc nhà Slytherin nữa.

Cảm giác như đang ngủ, nhưng tốt hơn.

Harry đã quá quen với nhưng cơn ác mộng len vào giấc ngủ của mình, và còn điều gì buồn cười hơn khi những lúc bị thương chính mấy thứ ấy mới giúp cậu ngủ ngon. Không cần phải lo về việc Voldemort và bè lũ tay sai đang sục sạo khắp nơi để tìm ra tung tích của Cậu Bé Sống Sót, và rồi hắn ta sẽ xiết cổ một Harry đang sống, phải ngạt chết cho kỳ được, với con rắn to tổ chảng cạnh bên.

Có lẽ cậu đã ngủ quá lâu, bởi dù sao thì cái chuyện chết dẫm cậu dính phải là vào lúc ngày còn sáng, mà giờ thì đã ngủ no nê rồi, hơn nữa dược Mọc Xương cũng không dễ chịu gì cho cam.

Vì cái gì thì Harry cũng dậy rồi đây.

Cậu không có tật rên oai oải khi tỉnh.

Lông mi rung vài cái và Harry tỉnh hẳn.

Trong cơn mơ màng cũng có thể nhận ra đây là bệnh thất, Harry thở dài một tiếng trong lòng. Cậu toan nhắm mắt và nằm lần nữa, thì bỗng, cậu nghe được tiếng động.

Harry âm thầm rút đũa phép dưới gối ra và để dưới chăn.

Cậu thở đều và khẽ nhắm mắt.

Hary kìm mình lại khi kẻ đó kéo màn che ra, nhưng vẫn nắm chặt cây đũa trong tay.

Khi mắt người không thể nhìn rõ, thì các giác quan khác đều tự động phóng đại lên.

Từ tiếng bước chân, Harry biết hình thể người này không cao to, và khi màn che được kéo ra Harry cũng đoán được đó là ai, cho dù không nhìn đi nữa.

Malfoy.

Phải là Malfoy rồi.

Một mùi hương nhè nhẹ như hoa cúc lan tràn trong không khí.

Những cậu trai Gryffindor chỉ toàn sực mùi mồ hôi và mùi xà phòng, Ron nói mấy thằng nhà Slytherin rặt một lũ điệu chảy nhớt, nhất là Draco Malfoy. Điều này khiến Seamus và mấy người khác phá ra cười, nhưng chẳng ai cho là thế.

Nói thực thì Harry không ghét cái mùi này.

Từ khi cậu lên năm 3, cái mũi cậu trở nên cực nhạy.

Nếu những thằng trai khác nhận biết hormone qua đường mắt, thì Harry lại nhận biết nó qua đường mũi.

Cậu biết hầu hết thời gian trên người Ron có mùi xà phòng giá rẻ giống mình, Hermione có mùi dầu gội trên tóc, và Ginny, cô gái có một thứ mùi ngọt, dễ chịu, nhưng khiến lòng chẳng mảy may rục rịch. Mãi cho đến lúc gặp Giám Ngục trên tàu, vì quá khiếp đảm nên Malfoy mới nhích lại gần cậu, và khi thằng nhát cáy đó bị hù đến mức chẳng thể tỏ ra khốn nạn được nữa, Harry mới thực sự ngửi được mùi của Malfoy lần đầu tiên.

Cái mùi đó giống mùi hoa, nhưng nó nhạt hơn nhiều so với mùi của các cô nàng. Hơi ngọt, ngửi lâu sẽ có cảm giác tươi mát như sau cơn mưa, như thể chẳng bao giờ là ngửi đủ.

Mới đầu Harry rất hoảng, cậu bắt đầu ghét cay ghét đắng Malfoy, thi thoảng khi Ron mỉa mai Malfoy là cậu lại ngầm đồng ý, cố gắng tỏ ra mình không thấy Malfoy thơm.

Nhưng kết quả cũng không có ích gì sất.

Harry vẫn bị cái mùi của Malfoy theo ám, sau một phen thất bại cậu để mặc nó thuận theo tự nhiên luôn.

Bởi lẽ cậu đã có quá nhiều công chuyện chết tiệt để nghĩ rồi, vụ bị ám bởi cái mùi của Malfoy thậm chí cũng không đe dọa đến mạng cậu.

Với quyết định như vậy, khi đứng trước những trò khiêu khích của Malfoy, Harry luôn cảm thấy bình thản hơn nhiều.

Lúc đầu cậu nghĩ Malfoy là một thằng hề, nhưng đôi lúc lại thấy đối phương cũng không đáng ghét đến mức ấy. Chẳng hạn như lúc nó cười rạng rỡ kể cho lũ bạn nghe về mấy câu chuyện vớ vẩn trên chiếc bàn dài Slytherin vào buổi sáng.

Merlin! Harry quyết định đổ lỗi và quy vụ say mê này cho cái mả đẹp trai của Malfoy.

Hẳn rồi, dù sao Malfoy cũng là một thằng bảnh bao, ngoài ra, nếu con Bằng Mã thực sự cào nát tươm thằng đó thì mới càng phiền tợn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủn đó, Harry đã nghĩ đủ mọi cái cớ. Tiếp theo cậu mở mắt.

“Malfoy.”

Harry nói xong thì nhìn thấy thằng khốn tóc vàng giật mình, đôi mắt xám mở tròn xoe.

“Chết tiệt! Potter.” Malfoy thốt lên.

“Mày mới vậy. Giờ mày ở đây làm gì!” Harry ra vẻ ngoài mạnh trong yếu, cậu đứng dậy, mò lấy kính trên bàn cạnh giường. Với đũa phép để trong đùi. Tuy Malfoy chỉ là cái bao cỏ nhưng Harry cũng không xem thường.

Harry đang đợi Malfoy đáp trả, nhưng bất ngờ thay, một vệt đỏ nhạt xuất hiện trên đôi má cũng nhợt nhạt không kém của Malfoy.

“Tới coi Chúa Cứu Chế chết hay chưa, kẻo bị mấy ông già vô dụng ở Bộ Phép Thuật quăng vào Azkaban với cáo buộc phải chịu trách nhiệm cho chủ nghĩa anh hùng khiến Chúa Cứu Thế phải trả giá bằng chính cái mạng của mình.” Malfoy trả lời cộc lốc.

“Tao không sao, mạng mày đã được cứu.” Harry trừng mắt nhìn cậu ta, “Cút về đi, Malfoy, thằng nhát gan nhà mày!”

Malfoy tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Thôi đi, Potter, tao đéo phải hạng nhát gan. Tao chỉ tới nói mày hay, mày có thể có được một lời hứa từ tao.”

“Lời hứa?” Harry nhíu mày.

Malfoy chầm chậm thở ra, sau đó trả lời với vẻ ngạo mạn: “Slytherin chú trọng danh dự, và với vụ hôm nay thì mày có được một lời hứa từ tao.”

Harry nắm được ý chính từ câu trả lời sặc mùi kiêu ngạo của Malfoy.

“Vậy, mày đến trả ơn tao?”

Harry nói xong, một vẻ xấu hổ hiện lên trên khuôn mặt nhỏ xinh của Malfoy.

“Tao phải bảo vệ danh tiếng của Nhà.” Malfoy mím môi nói.

Harry nghiêm túc nhìn Malfoy, sau đó nói: “Khỏi, tao không cần, mày đi đi Malfoy.”

Mặt Malfoy hơi kinh ngạc, cậu ta không nghĩ tới Potter sẽ từ chối chuyện này. Đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời sao? Không lẽ Potter không muốn cái này? Hay …

“Tao cứ nghĩ Gryffindor thô lỗ ngu xuẩn nhưng vẫn còn chút hiệp nghĩa, ai ngờ mày giả tạo vậy, Potter.”

Harry ngạc nhiên nhìn đối phương, Malfoy trông hơi kích động.

“Mày không giải quyết chuyện này sớm, là vì mày định dùng chuyện này làm phiền tao nữa!”

Harry cuối cùng cũng hiểu, cậu đảo mắt: “Dừng làm nữ hoàng bi kịch đi, Malfoy, tao không hề nghĩ vậy. Tao chỉ không cần mày trả ơn thôi.”

Cậu thấy Malfoy nhìn mình một lúc, rồi hỏi một câu đầy nghi ngờ: “Mày chắc không?”

Harry khịt mũi: “Tao không có nghĩa vụ phải đảm bảo với mày. Nhưng vì biết mày là một thằng nhát cáy nên tao sẽ nói lại lần nữa, tao không cần mày trả ơn. Nếu mày cần làm gì nữa thì lượn khỏi đây nhanh.”

Harry nghĩ Malfoy sẽ vặt lại mình, nhưng trên thực tế, Malfoy nghe xong thì chẳng ừ hử gì trong một lúc, cặp mắt xám xinh đẹp lộ vẻ khó hiểu.

“Vậy thì tại sao, Potter?”

Harry biết Malfoy đang hỏi cái gì, cậu nói: “Không có tại sao gì hết, Malfoy, tao chỉ không muốn con Bằng Mã xảy ra chuyện. Suy cho cùng, mày luôn hèn nhát núp dưới cánh ba mày mà.” Cuối cùng Harry châm chọc một câu, quả nhiên Malfoy tức giận, nghiến răng: “Tao không hèn!”

“Sao chả được, giờ thì phắn đi. Mày không nợ tao gì hết!” Harry hạ giọng.

Malfoy tiếp tục nhìn cậu một chốc, sau đó hơi do dự nhưng vẫn không nhúc nhích.

Mẹ mày, thằng cứng đầu cứng cổ, Harry thở dài trong lòng.

“Thôi được, nếu một hai muốn làm gì đó thì mày có thể cho tao một chai nước hoa.”

“Nước hoa?”

Malfoy tỏ vẻ khó hiểu.

Harry gắng hết sức để câu tiếp theo của mình nghe thật bình tĩnh, và cậu giữ một vẻ mặt vô cảm.

“Ừ. Cái mà mày đang dùng.” Sau khi nói xong cậu cố ý thêm vào một câu, “Hay mày ăn vạ ở đây không đi, nói là muốn trả ơn, mà rốt cuộc một chai nước hoa cũng không muốn cho?”

“Tất nhiên là không.” Malfoy vặt lại, rồi hỏi một câu đề phòng, “Nhưng Potter, mày lấy nước hoa của tao làm gì?”

“Không liên quan tới mày, Malfoy, là do ban đêm mày tới làm phiền giấc ngủ của tao, và còn muốn trả ơn tao.”

“Tao chỉ bảo vệ danh dự của Nhà tao, Potter!” Malfoy nhấn mạnh.

“Sao chẳng được.” Harry nói một cách không kiên nhẫn.

Malfoy hơi do dự một chút, rồi thận trọng gật đầu.

“Thôi được, mai tao sẽ gửi cú cho mày. Rồi sau đó không nợ nần gì nữa, Potter.”

Harry gật đầu, bàn tay dưới chăn thả lỏng.

Sau khi Malfoy rời đi, Harry nằm lại trong chăn nhưng đã không còn buồn ngủ, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận chút mùi còn vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com