Chương 1.2
*
Dazai Osamu cố gắng hết sức để nâng mí mắt đau nhức lên, viền mắt vừa khô vừa sưng, như thể tất cả độ ẩm trong tròng mắt đã bị đun khô hết, tầm nhìn bên cạnh bị choáng lập lòe thành một màu đen trắng.
Màng tai phát ra tiếng rít vù vù giống như lọt gió, mũi cũng không ngửi thấy bất kì mùi gì. Dazai Osamu nuốt mùi tanh trong miệng xuống, gian nan hoạt động đại não vẫn còn sót lại đau đớn, suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình.
Anh nhất thời không thấy rõ sự vật xung quanh, chỉ có thể chống lên mép giường rất chậm mà ngồi dậy. Không đợi anh ngồi dậy hoàn toàn, tim liền đột nhiên thắt lại đập dữ dội, bang bang mà đè ép oxy trong lồng ngực, giống như giây tiếp theo sắp nôn ra từ chỗ sâu trong cổ.
Anh lập tức mất sức lực, ngã sang một bên.
Một giây trước khi trán anh đập vào góc tủ bên cạnh, một bàn tay đeo găng đã kịp thời chắn trước mặt anh.
Dazai Osamu nhắm mắt, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp thuận theo sức lực của bàn tay này mà tựa trên đó.
"Ông Mori."
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười rất nhẹ: "Không hổ là Dazai, có thể tỉnh lại nhanh như vậy sau vết thương chí mạng."
Mori Ougai xuất hiện từ trong bóng tối, từ trên cao nhìn xuống đánh giá học trò của mình. Dazai Osamu nhắm mắt thở nhẹ, dáng vẻ yếu ớt không có sức nằm trên cánh tay của mình, thật là khó gặp mềm mỏng ngoan ngoãn. Cho dù lý trí biết rõ tính nguy hiểm cùng không thể kiểm soát của đứa trẻ này, nhưng vẫn là bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê hoặc trong chốc lát.
"Tôi đã như này rồi... Ông Mori vẫn còn sợ tôi lắm sao?"
Gọng nói của Dazai Osamu rất yếu, nhưng lời nói lại hùng hổ hăm dọa như cũ, thẳng thừng phá vỡ biểu hiện giả dối đạo đức giả giữa thầy và trò: "Sợ tôi giết ông, vậy tại sao lại muốn cứu tôi?"
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ tay Mori Ougai. Đây quả thật là lần khoảng cách tiếp xúc gần kề giữa bọn họ sau khi Dazai Osamu mười lăm tuổi, ông ta kiêng dè anh như thế, đến nỗi mỗi lần gặp mặt đều phải bày ra vô số hàng phòng thủ, mới có thể nhìn đứa trẻ này từ xa.
Mori Ougai im lặng phút chốc, đỡ Dazai Osamu đến trên cái gối lót kê cao, rất bình tĩnh kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Nhưng ông ta không hoàn toàn buông Dazai Osamu, ông ta nắm một bên cổ tay của anh, giống như mở một món quà được đóng gói đẹp mắt, chậm rãi gỡ nút băng vải trên cổ tay anh.
"Vì trách nhiệm của một bác sĩ đó là cứu sống và chăm sóc người bị thương mà." Mori Ougai mỉm cười, không chê vào đâu được: "Hơn nữa tôi chỉ là thực hiện một số xử lý hạ nhiệt nhỏ không đáng kể cho Dazai thôi."
Ông ta vừa nói vừa cởi bỏ từng vòng băng vải quấn quanh trên cánh tay Dazai Osamu, để lộ làn da mịn màng bên dưới. Những đốt ngón tay của bác sĩ không nặng không nhẹ xoa làn da người bệnh qua lớp vải thô ráp, giống như một con rắn lạnh lẽo đang dán trên người trườn bò.
"Thật là kỳ diệu, ngày hôm qua tim của Dazai đã ngừng đập vài lần, nhưng không tìm thấy nguyên nhân nào khác ngoài cơn sốt."
"Mất máu gãy xương không thành vấn đề, toàn thân trên dưới không có vết bầm tím, những vết sẹo trước đây cũng biến mất không thấy." Mori Ougai nhẹ nhàng nói nhỏ: "Giống như cuộc sống mới."
Những đốt ngón tay vuốt ngược lên dọc theo mạch máu xanh nhạt, cho đến một điểm nào đó trên cổ, ông ta chợt tăng thêm sức lực, móng tay như lưỡi dao ấn mạch máu Dazai Osamu, độ cong khóe miệng không di chuyển: "Tôi nghĩ, nếu cắt chỗ này, Dazai liền sẽ giống như một con cá mắc cạn, há to miệng co giật, máu từ động mạch phun lên đầu giường như vòi phun nước, bọt máu mắc kẹt trong khí quản mang đến cho cậu cảm giác đau đớn đến nghẹt thở ―― nhưng cậu còn sống."
"Dazai, cậu biết tại sao không?"
Dazai Osamu nâng lên tròng mắt đỏ ngầu, con ngươi tan rã, chịu đựng cơn chóng mặt, có chút phiền chán liếc nhìn Mori Ougai một cái đầy mệt mỏi.
Cũng chỉ có một cái nhìn, lông mi anh run lên, ngay sau đó liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Mori Ougai dừng một chút, dường như để đánh giá liệu Dazai Osamu có đang giả vờ chóng mặt hay chóng mặt thật sự dựa trên sự chuyên nghiệp của một bác sĩ, cuối cùng buông lỏng gông cùm xiềng xích với Dazai Osamu. Nhưng ông ta lại không rời đi, ngược lại lại cúi người xuống một chút, cho đến khi vượt qua khoảng cách an toàn mà đôi thầy trò này đặt ra.
Dazai Osamu vẫn như cũ không mở mắt, mỗi một hơi anh thở ra đều mang theo ấm áp chầm chậm tinh tế, nhẹ ít ngắn ngủi mà mờ mịt trong không khí, đuôi mắt tỏa ra một vệt đỏ ửng. Anh yên lặng nằm dưới bóng Mori Ougai, giống như một con chim sẻ đáng yêu bị con người tóm gọn trong lòng bàn tay mà thưởng thức, trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên bốc lên loại mập mờ kỳ dị.
Đôi môi ấm áp của thủ lĩnh áp lên vành tai nóng rực của kẻ phản bội nhẹ nhàng nói: "―― Bởi vì cậu không thể chết."
"Dazai, cậu không thể chết nếu không được phép."
*
Khi Dazai Osamu tỉnh lại lần nữa, cuối cùng anh cũng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Anh rất có thể đang ở trong một căn phòng mật nào đó dưới lòng đất, ngọn đèn trong góc tường tỏa ra một vầng sáng êm dịu, bên cạnh có một tủ thuốc, bên trong đều là thuốc tư nhân không có nhãn mác.
Trên tủ có một cốc nước, cũng có thể là thuốc độc ngụy trang thành nước, nhưng Dazai Osamu vẫn duỗi tay cầm lên ― như Mori Ougai đã nói, thế giới ý thức vẫn không cho phép Dazai Osamu chết.
Khi Dazai Osamu còn là một đứa trẻ — một đứa trẻ thực sự, có một quá khứ thậm chí còn lâu hơn so với hai mươi hai năm trước, anh cũng đã từng tự hỏi, cuối cùng mình thực sự là gì?
Một con người bình thường, không nên tùy tiện vượt qua rào cản của thời gian và không gian, cũng không nên lúc thì là nam khi thì là nữ lúc lớn lúc nhỏ, càng không nên biến thành cá, biến thành mèo, biến thành cáo.
Hai mươi hai năm cuộc đời, anh đã làm phù thủy đã làm phép thần, cũng đã từng ngồi trên điện thờ, cũng từng nổi tiếng trong giới văn học. Mặc kệ danh tính có bình thường đến đâu thì vẫn luôn thu hút sự chú ý, mặc kệ thành tích có chói lọi đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.
Cho đến khi ý thức của thế giới nói cho anh, bởi vì anh là Dazai Osamu.
Mỗi thế giới đều có một mặt trời, mỗi thế giới đều có 【 The Book 】, nhưng nhiều thế giới như vậy cộng lại, lại chỉ có một Dazai Osamu.
Dazai Osamu là một sự tồn tại độc nhất vô nhị quý giá hơn cả so với mặt trời, so với 【 The Book 】, so với thế giới.
Vây nên để đạt được mức độ cân bằng nào đó, anh nhất định phải dùng danh nghĩa Dazai Osamu. Đến những thế giới xa lạ, cùng gặp gỡ những người xa lạ, cùng họ vội vàng đi xong một đoạn đời người, không kịp nói lời tạm biệt tốt lành lại muốn đường ai nấy đi.
Trải qua cùng tình cảm vừa dày vừa nặng, quá nhiều sự chia ly cùng đau khổ, bị dồn nén trong hai mươi hai năm ngắn ngủi. Dazai Osamu đã không nhớ rõ khuôn mặt của nhiều người, đã quên cảnh vật trên đường, cũng không tìm thấy cố hương của chính mình.
Giá trị của việc sống này là gì, vậy có thực sự nghĩ như vậy không?
Mà cơ thể hiện tại của Dazai Osamu có thể quan sát bề ngoài sự vật đã là cao nhất, nhưng luôn có một số thứ chạy đến trung tâm đại não nhanh hơn một bước so với các giác quan.
"Chuuya?"
Dazai Osamu thực sự không nhìn thấy ai, thậm chí còn chưa nhận thấy được nhịp thở hay nhịp tim, chỉ là radar ăn ý ngầm đã khắc vào xương máu của Song Hắc. Anh ấn huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch của mình: "Cậu tới tìm tôi... Bên ngoài có chuyện gì hả?"
Nakahara Chuuya "chậc" một tiếng: "Tao còn tưởng rằng não mày đã bị cháy khô rồi."
Dazai Osamu khẽ cười: "Cho dù não tôi cháy thành tro, nó vẫn lớn hơn nhiều so với cái não tội nghiệp của con sên đó."
Nakahara Chuuya cũng cười tức giận: "Thực sự bây giờ tao đang không nỡ đánh mày đúng nhỉ?"
Hắn xắn tay áo sải bước về phía trước, trông vẻ hung ác xem chừng có một chút rất muốn mạng Dazai Osamu nhân lúc anh bệnh, chỉ là một chút sức lực anh cũng không còn, sặc khụ lên khi việc hít thở bị rối loạn, ly nước cũng trượt khỏi đầu ngón tay, toàn bộ ly nước ấm bị đổ trên ga trải giường. Không đợi Nakahara Chuuya dạy dỗ anh, anh đã tự làm mình chật vật trước đến như thế.
Nakahara Chuuya nghe anh run rẩy ho khan lại bắt đầu nóng nảy, hắn không nói một lời bế anh từ trên giường lên. Dazai Osamu đột nhiên bị nâng cao lại bắt đầu thấy chóng mặt, đôi mắt khép hờ dựa vào bả vai hắn, có thở nhưng không có sức³ mắng: "Chó còn chê chủ nhân chết... Khụ, chết chưa đủ nhanh hả?"
³ Nguyên văn là 「 有气无力: hữu khí vô lực」, tạm edit là 「 có thở nhưng không có sức 」.
Cơ thể của Nakahara Chuuya cứng đờ, lúc này mới nhận ra tên khốn trong vòng tay mình yếu ớt đến mức nào, đành phải nghẹn khí⁴, vỗ nhẹ sau lưng anh.
⁴ 「 憋气: nghẹn khí 」: Không thể trút bỏ những bất bình hoặc rắc rối, cảm thấy khó chịu. Vì tớ không biết từ thuần Việt của nó là gì nên tớ để vậy luôn.
"Vậy bên ngoài có chuyện gì?" Dazai Osamu hỏi: "Bên Thám Tử Vũ Trang đã xảy ra chuyện gì? Để tôi đoán xem, có phải là Chủ tịch không?"
Nakahara Chuuya cũng không ngờ rằng mình sẽ bị Dazai Osamu tìm ra câu trả lời mà không nói một lời nào, làm sao mà bốn tháng rưỡi không thấy, tâm trí con cá thu lại thêm quái dị vậy?!
"Không phải!!" Nakahara Chuuya cử động ngón tay, muốn đánh Dazai Osamu bất tỉnh, giọng lại rất ổn định: "Boss đưa tiểu thư Elise ra ngoài mua váy, vậy nên tao thay ca đến trông giữ mày, chỉ thế thôi."
Dazai Osamu nhắm mắt không trả lời, dường như lại hôn mê, nhưng vài phút sau, anh đột nhiên nói: "Tốt hơn hết là hiện tại cậu nên đưa người đến giúp đỡ ngài Mori."
Giọng Dazai Osamu vẫn yếu ớt như cũ nhưng lại đầy lý trí chắc chắn: "Nếu chủ tịch Thám Tử Vũ Trang xảy ra chuyện, người tiếp theo bị ám sát chính là thủ lĩnh Port Mafia."
Con ngươi Nakahara Chuuya co rút mạnh, các khớp ngón tay nắm chặt lại: "... Dazai, mày chắc chứ?"
"Bởi vì nếu là tôi, tôi sẽ làm như vậy."
*
Nakahara Chuuya vừa đi, Dazai Osamu lập tức mở to mắt.
Anh cũng phải trầm trồ rằng Nakahara Chuuya quả là một chàng trai trẻ tuổi nhiệt tình giúp đỡ bà cụ qua đường, thủ đoạn giả vờ yếu ớt lại có thể dùng tốt ngoài ý muốn.
Dazai Osamu đè ép trái tim đang nhảy điên cuồng xoay người xuống giường, chỉ một động tác đã làm cho anh mệt lử quỳ trên mặt đất. Anh tựa trán vào tủ thuốc lạnh lẽo thở hơi hổn hển trong chốc lát, sau khi trước mắt sáng hơn một chút, liền cầm chiếc cài áo đá quý được mò mẫm từ trong túi ra chuẩn bị cạy khóa.
Bởi vì hoa mắt tay cũng run, Dazai Osamu rất nhiều lần chọc kim vào ngón tay mình, quả thực là một sự sỉ nhục cực kì lớn đối với vua mở khóa của Yokohama. Mặc dù vậy, anh cũng chỉ mất một phút để cạy ra bộ phận then chốt tùy chỉnh công phu của Mori Ougai.
Khứu giác không nhạy, trên lọ thuốc lại không có nhãn mác, Dazai Osamu cau mày đổ chất lỏng và bột lên mu bàn tay, sau đó vươn đầu lưỡi liếm chúng một chút, đại khái là xác định thành phần và tác dụng. Sau đó anh tiện tay trộn một vài loại thuốc với nhau, tìm một ống tiêm để tiêm cho mình.
Ba phút sau, thuốc bắt đầu có tác dụng, đau đớn và chóng mặt biến mất cùng lúc, sức lực dần dần hồi phục.
Dazai Osamu đứng lên tự nhủ: "Tuy rằng mình đã từ chức, nhưng... Nếu muốn mình trở lại, nhất định phải có chuyện mà chỉ có 'Dazai Osamu' mới có thể giải quyết nhỉ?"
Chẳng hạn như――
"Xin chào, Quỷ Nhân Fyodor."
Dazai Osamu thay chiếc áo khoác dài màu cát thuận tiện đội mũ nhung màu trắng của người Nga tủm tỉm chào hỏi.
"Hóa ra là cậu." Khóe môi của Fyodor hơi cong: "Không ngờ là tôi cũng muốn chứng kiến khoảnh khắc Dazai đã từ chức đấy."
"Con người không chỉ có tội lỗi nặng nề, mà còn cực kỳ ngu xuẩn." Fyodor nhàn nhạt nói: "Biết rõ là mắc vào bẫy của kẻ khác, nhưng vẫn không thể ngừng tranh chấp. Phải có ai đó đứng ra tẩy sạch những tội lỗi đó."
"Đó là lý do vì sao tôi lại muốn lấy 【 The Book 】."
Người Nga nâng chiếc mũ nhung trong tay lên, đôi mắt màu tím không biểu lộ cảm xúc: "Là như thế này."
"..."
Dazai Osamu và Fyodor yên lặng nhìn nhau, trong lòng chậm rãi đánh một cái?
Cùm cụp, cùm cụp, cùm cụp.
Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, thậm chí còn có thêm ống giảm thanh, vì bắn trượt nên tiếng rút súng lên đạn của súng bắn tỉa lặp lại có chút ồn ào.
Theo ánh mắt Quỷ Nhân, Dazai Osamu quay đầu lại, chỉ thấy có một viên đạn bắn ra từ phía sau lưng anh
Rồi nó lại bị một năng lực vô hình nào đó chặn lại, buộc phải lơ lửng trên không.
Nhưng điều khiến anh khiếp sợ không phải là viên đạn đã mai phục anh, mà là linh cảm không rõ rằng tương lai sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
"Hả?! Ngu xuẩn là tội lỗi? Tranh chấp là tội lỗi? Dị năng lực là tội lỗi?"
Một giọng trầm thấp đặc trưng mang theo cái đánh lưỡi vang lên ở trên không. Một chàng trai trẻ mặc quần áo đen khá thời trang với tư thế đang thoải mái ngồi xổm dưới bóng tường, không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn trước khi hắn lên tiếng.
Trọng lực bao vây bốn viên đạn theo đường bắn gốc của tay súng bắn tỉa mà xuyên qua giữa hai hàng lông mày của tên đó, toàn bộ đầu đều bị vỡ nát. Chàng trai trẻ tuổi này vừa nhảy từ trên tường xuống. Không biết có phải là đã tính toán một vị trí tốt để đáp xuống hay không, vừa vặn che trước người Dazai Osamu.
"Quỷ Nhân, tôi tôn trọng việc xét xử của anh, anh cũng hãy tôn trọng quy tắc của tôi."
Lòng bàn tay đeo găng của gã xuất hiện ánh sáng dị năng lực màu đỏ thẫm, giống như chiếc khăn quàng cổ đậm màu của gã.
Nakahara Chuuya ngẩng đầu, so với mái tóc cam của cán bộ thì đôi mắt xanh cobalt càng thâm trầm u ám càng đậm hơn ẩn chứa sát khí không rõ: "Quy tắc của tôi chỉ có một, hy vọng kiếp sau anh nhớ kỹ."
"Mưu tính giết Dazai Osamu trước mặt tôi ―― đều, đáng, chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com