Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

"Ai cơ?" Tôi đoán có thể là Hwaso hay Jungkook chăng.

"Em không biết. Anh ấy đến đây vào mỗi cuối tuần và ngắm anh suốt. Em đã gạ anh ấy mua bánh cho anh."

"Anh đã nhắc em không nên trêu đùa người lạ mà."

"Anh cũng từng là người lạ mà."

"Bỏ đi. Hãy trả bánh lại cho họ nhé."

"Grrr."

Em nhấc chiếc đĩa đi và tôi tiếp tục thưởng thức nhạc Jazz của mình. Ban nhạc của Alex không phải lúc nào cũng đánh nhạc Jazz, họ hay chơi nhạc Pop hơn. Bảo đảm Bora ngọt ngào đã nhờ người yêu mình khiến tôi vui. Ban nhạc của Alex luôn luôn ồn ào, tôi chưa nhìn thấy Au hasard bao giờ nhưng tôi chắc decor của nó không giống một nơi cho người trẻ. Nó kiểu wabi sabi thì đúng nhất. Nhưng Au hasard là nơi lộn xộn nhất trên thế giới, các thành phần nào cũng trộn được nơi này. Ai đó ngồi xuống bên đối diện, tôi chắc đó không phải Bora. Hướng tôi ngồi nhìn thẳng ra ban nhạc, con bé sẽ ngồi ở phía tôi hoặc nằm trên đùi, nó thuận tiện nhìn người yêu em. Còn người nọ thì quay lưng lại.

"Bé con nói cậu muốn gặp mình sao?"

Một người hoàn toàn lạ.

"Cậu là người tặng bánh sao? Con bé lừa cậu rồi."

"Umm. Chào mình là Haneul."

Nếu không có tiến triển gì tôi sẽ gọi bạn này là anh chàng tặng bánh, nó sẽ dễ nhớ hơn tên của bạn. "Okay."

"Mình có làm phiền bạn không?"

"Buồn là có đấy. Tôi đang thưởng thức, họ không hay đánh nhạc Jazz."

"Mình sẽ chờ khi nó kết thúc nhé."

"Họ sẽ không ngừng cho đến hơn tiếng nữa."

"Yeah, mình biết. Mình đã đến đây vào mỗi cuối tuần ,được gần ba tháng rồi."

Có vẻ bạn sẽ không bỏ cuộc rồi, dù tôi đã có ý từ chối. Giọng cậu trai này không phải người Seoul, có thể là từ Daegu, nhưng âm điệu của bạn thật ấm áp, mọi thứ theo xu hướng muốn bị bắt nạt. Gác Haneul sang một bên, thời gian sẽ không dừng lại chờ tôi nghe nhạc đâu. Ban đầu tôi hơi ngạc nhiên vì Bora có người yêu, nhưng Au Hasard thỉnh thoảng phủ ít nhạc Jazz và tôi thấy người yêu con bé tuyệt vời. Bora quay lại, mồm đang ăn cái gì đấy. Em ngả đầu lên vai tôi.

"Ăn quýt không? Bà em mới mua đấy."

Bora đưa hẳn vào miệng, tôi chẳng thể nói không.

"Đằng ấy đã nói chuyện với anh Min chưa?"

Tôi không nói cũng không chuyển mắt, Haneul cũng không lên tiếng. Bạn trai này thật ngoan. Sau một tiếng thì ban nhạc cũng không còn sức mà quẩy, đáng nhẽ họ không nên thay đổi mấy bài cuối thành nhạc Pop.

"Oh, em phải chạy ra đầu ngõ đây, Alex hẹn em ngoài đó. Đợi em về nhé."

Ôi chao, em chạy đi mà chẳng nỡ thay nước trà cho tôi. Vội vàng cho tình yêu là thứ có hại đấy, gái ơi.

"Chúng ta có thể trò chuyện được rồi phải không?". Haneul lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình, tôi đã quên mất đấy.

"Được thôi. Bora nói cậu luôn đến đây vào cuối tuần và nhìn tôi sao?"

Haneul bắt đầu ngập ngừng khi tôi bóc mẽ cậu ấy. "Umm đúng vậy."

"Okay, anh bạn cần giới thiệu lại một cách đầy đủ hơn đấy."

"Jimin, chúng ta học cùng khoa. Umm... và..."

"Cậu theo dõi mình?" Tôi nhấp ngụm trà lạnh chẳng còn tý mùi vị gì.

"Oh không. Nó chỉ là một sự ngẫu nhiên thôi, như Au hasard vậy. Có tệ không nếu mình nói rằng mình bị choáng ngợp bởi cậu. Ý mình là về bài thuyết trình môn Văn học phương Tây. Nó sẽ dễ dàng hơn khi chọn một cuốn tiểu thuyết để nói. Và cậu chọn Ragnarok, một sự kết thúc."

Ban đầu tôi còn muốn chọn nói về Loki, nhưng thật thảm hại khi nói về một vị thần lừa lọc. Chẳng ai hứng thú với sự dối trá ngoài tôi đâu.

"Mình đã nghĩ nó tẻ nhạt đấy."

"Không, tuyệt vời đấy chứ. Mình cực thích khi cậu nói về tính chu kì trong quan điểm về thần thoại của người Bắc Âu."

"Haneul, cậu lạc đề rồi. Thế còn việc ở Au Hasard."

"Mình thề, Min. Nó chỉ là một sự tình cờ. Mình thấy cậu đi vào đây vào ba tháng trước. Và phát hiện ra cậu chỉ đến đây vào cuối tuần."

"Vậy nên cậu đến đây vào mỗi cuối tuần chỉ vì mình sao?"

"Umm yea... và trà cũng rất ngon mà."

"Nghe này, Haneul, nếu là người khác sẽ thấy khó chịu đấy."

"Thế cậu thì sao?"

"Chỉ thấy buồn cười thôi. Cậu muốn làm bạn với mình sao?"

"Có thể không? Mình cảm giác cậu luôn ghét mọi thứ trừ hai người bạn ở trường và bé con này."

"Chỉ là không ai muốn làm bạn với mình thôi."

"Có chứ. OMG. Thật đấy?"

"Đằng ấy có cậy được miệng anh Min chưa?" Bora quay lại rồi. Em bắt đầu thì thầm với Haneul nhưng rồi cả quán ai cũng có thể nghe thấy. "Em bảo rồi, anh ấy thích được khen lắm."

"Bora, thôi đi nào." Tôi ngao ngán về sự cởi mở chẳng hợp lý của cô bé. Bora ngồi xuống bên cạnh tôi và vứt ngay sự tồn tại của Haneul ra ngoài đường. Cô bé coi thế giới bị diệt vong hết và tôi là gấu bông của em.

"Alex muốn hẹn em ra ngoài vào tối nay. Anh ấy nói chúng em chẳng có chút riêng tư nào. Anh nghĩ rằng Alex sẽ làm gì em không?"

Vâng, đấy là minh chứng cho việc em không để Haneul là vật thể sống. Cậu ấy sẽ nghĩ gì đây nếu một con bé mười sáu đang than thở cần sự tư vấn yêu đương của một gã hai hai tuổi đây. Tôi thề là tôi không có ý gì với cô bé, đừng ai gọi cho cảnh sát vì tôi hoàn toàn vô tội. Dí súng vào đầu tôi lúc này thì tôi cũng thành thật rằng tôi chưa nói tý gì về tình dục cả.

"Vì Chúa, có, Bora. Em không nên đến đó."

"Anh nghĩ Alex sẽ làm gì nhỉ?"

"Chắc chắn không phải đi nhà thờ đâu Bo. Em quá nhỏ và Alex rửa mãi cũng không hết tội được."

"Vậy được. Tối nay em sẽ trốn nhà ra."

Em chẳng có chút ngoan ngoãn nào. Bora là thế, tôi cũng chẳng phải bố cô bé. Em muốn làm gì đều được mà.

"Bora, con đã đun nước chưa?" Bà em gọi vọng từ trong ra.

"Một chút thôi. Anh Min sắp về rồi." "Đằng ấy không định mời anh Min đi chơi sao?" Em quay ra nói với Haneul.

"Bora, chúng ta không trong một quyển truyện nào hết."

"Mặc kệ đi. Đến Cinderella đi gặp trai về nhà vào mười hai giờ đêm và được cả thế giới ca ngợi. Và anh, quý ngài khó tính định luôn trở về nhà vào bảy giờ tối sao?"

Tôi nghĩ là mình đã luôn để em thắng trong những cuộc thảo luận vớ vẩn đầy lập luận chặt chẽ của chúng tôi. Nhưng chính xác là em đang nói đúng, em khiến tôi thua. Tôi sẽ nhỏ mọn và không tặng em thêm quyển sách nào trong tháng này.

"Haneul, cậu có muốn cùng mình rời khỏi đây, để quý cô Luôn Đúng không cằn nhằn mình không?"

Tôi đưa lời đề nghị để mong bé con bớt suy nghĩ rằng tôi khó khăn trong việc kết bạn. "Mình luôn sẵn lòng, Min."

Bora bật cười với âm thanh trong trẻo của mình. Con bé điên mà, vui cũng cười mà buồn cũng cười, chẳng ai phân biệt được trạng thái của Bora cả. Tôi cũng chỉ đoán được em khi em vừa đọc hết một quyển truyện, em dễ bị ám ảnh bởi những cuốn sách, nó sẽ có tác dụng làm em buồn trong ba ngày. Tôi đứng dậy và Haneul cũng đứng dậy theo.

"Đằng đấy hãy làm điều đúng đắn với anh Min nhé. Nếu không hãy đi rửa tội cùng Alex của em vào chủ nhật tuần sau chẳng hạn."

"Cảm... ơn em..." Haneul có vẻ ngại ngùng. Chắc cậu ấy không quen về kiểu nói chuyện phóng khoáng của bọn tôi.

"Đứng đắn chút đi, Bora. Anh về đây."

"Lại đây nào." Theo mệnh lệnh của cô công Chúa nhỏ, tôi cúi người xuống phía đấy. Em đã giơ sẵn cánh tay của mình, em vòng qua cổ tôi, hôn nhẹ một cái tạm biệt lên má. Giữ lại bên tai tôi và thật sự thì thầm.

"Em chỉ đùa thôi. Tối nay em sẽ cùng Alex sẽ đi ngắm sao, em sẽ lấy cho anh một cái. Hãy tổ chức tiệc khi em mười tám nhé."

Bé con hiểu chuyện hơn lúc tôi bằng tuổi bé, ít ra em cũng tôn trọng con gấu bông này. Tôi đưa tay xác định vầng trán bóng loáng của em, hôn lên đấy như một người bố đối với con gái của mình. "Đồng ý, Bora." Tầm tuổi con bé tôi chẳng có một lời khuyên nào hết, tôi cực kì nghiện cái cảm giác yêu đương kể cả tội lỗi. Nhưng ít ra không hối hận, chưa từng với Key. Tôi cùng Haneul ra đầu ngõ, tôi dừng lại và cậu bạn chẳng dám đi tiếp. Đoán rằng chỗ này cũng vừa có cặp đôi ra lời hẹn vào tối nay.

"Không sao đâu, sẽ ổn thôi nếu cậu không muốn đi cùng mình. Nó là cái cớ, mình biết mà." Haneul còn rất là ngại, cậu luôn e dè và sợ sệt tôi. Nếu má của cậu đỏ lên bây giờ thì sẽ cực đáng yêu luôn.

"Ai nói vậy nhỉ?" Không đùa, cậu bạn làm tôi cười vì sự dễ thương của mình. Thật sự lâu lắm rồi mới có người muốn làm bạn với tôi, đã vậy còn cực kì khúm núm. Chúa ơi, hãy trả lại cho Haneul đôi phần tự tin đi nào. "Cậu muốn dẫn mình đi nhà sách không? Mình nghĩ cậu sẽ tốt hơn nhân viên ở đó."

"Cho cậu sao?"

"Hấp này. Mình mà đọc được cần gì cậu dẫn đi." Tôi cười, lần hai.

"Ôi, mình thật là ngu ngốc. Cậu muốn đến tiệm sách nào?"

"Có một cái gần trường. Cậu biết chứ?"

"Yea, mình biết, chúng ta đi chứ?"

"Okay."

Nhưng Haneul còn gì đấy, cậu ừm dài một tiếng. Tôi nhận được thông báo từ các neuron dưới tay là có một sự đụng chạm nhẹ. Haneul chỉ một ngón vào mu bàn tay của tôi. "Mình có thể chứ?"

"Được thôi." Tôi đưa bàn tay của mình xoè ra, Haneul nắm lấy nó. Sẽ chẳng chút nào kì cục khi cậu ấy hỏi sự đồng ý của tôi. "Tay cậu thật lạnh, Min."

"Cậu có thể bỏ ra nếu muốn. Mình có thể đi sau được."

"Mình sẽ không làm thế."

Chúng tôi cần nhanh chóng đi tới tiệm sách vì nó sẽ đóng cửa vào lúc tám giờ. Haneul rất cẩn thận, từ việc nhắc tôi về đường đi xuống, có bậc thang, vài hòn đá và cả việc liệu cậu nắm tay tôi chặt quá không. Nó rất là tử tế so với người bạn cùng nhà của tôi gần đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com