15
"Oh, em biết bài này. Không phải nhạc Jazz."
Wow, ít ra em cũng biết tất cả đều không phải nhạc Jazz. Và ức vịt của tôi đã nằm ngay ngắn trên chảo. Trong mười lăm phút tới, em chỉ cần ngoan ngoãn chơi ngoài đó, google hết tên bài hát trên bìa vinyl cũng được, món ức vịt sẽ đạt đến mức của nó, và nếu tôi vui nữa, em có thể ăn một bữa đủ sự sang trọng với nhạc cổ điển.
"Em mở nó nhé."
"Đừng động vào cái máy phát nhạc đấy. Nó quá cổ rồi và em sẽ làm hỏng nó mất."
Có thể là vinyl, có thể là máy, hoặc cả hai thứ đó vì em rất tài tình. Tôi lại nhớ về chiếc máy pha cafe buổi sáng hôm nọ. Em không nên dòm ngó vào cái máy cổ lỗ sĩ tôi khiêng từ bên nhà bố về đâu, nó là của mẹ và ông sẽ đưa em đi một nơi xa xôi nếu em làm hỏng nó, và mẹ tôi sẽ tát lật mặt em từ nơi xa xôi đấy vì làm hỏng máy phát nhạc ưa thích của bà. Oh well, em không biết sợ lời đe doạ ở trong đầu tôi rồi, nhạc được bật lên. Put your head on my shoulder, một sự lừa lọc, ý tôi không bảo bài hát mà là tôi nhờ Hwaso đặt hàng online cái vinyl khác cơ. Ít ra nó cũng đương được theo cách khác.
"Thấy không? Nó làm việc mà."
Em ấy xem có vẻ hạnh phúc như một đứa trẻ xây xong lâu đài cát của mình và nghĩ nó chống lại được sóng. Bỗng dưng tôi lại thấy em đáng yêu, em làm tôi cười lần đầu tiên, tôi sắp không định hình được món ức vịt của mình nữa luôn. Em chạy vào bếp, ngay lập tức tôi giấu lẹm đi nụ cười của mình.
"Nhanh. Anh sẽ bỏ lỡ nó mất." Em vòng tay qua bụng tôi, mắt tôi trợn tròn lên. Em kéo tôi ra ngoài, bộc phát đến nỗi tôi suýt cầm cái chảo theo để nó rơi xuống khỏi bếp.
"Khônggggg. Ức vịt chỉ còn mấy phút thôi." Tôi ré lên, em vẫn kéo tôi giật lùi về phía phòng khách.
"Em đảm bảo nó có thể đợi."
Em xoay tôi lại, mồm tôi thì cứ há hốc ra trực chửi. Nhưng em ôm tôi, như cách người ta khiêu vũ, tay em để ở hai bên eo tôi, nhưng chính xác là một cái ôm. Và nó hoàn toàn nhét đúng việc ôm vì em dựa mặt vào vai tôi nữa. Đây là sự trả giá vì khi nãy tôi cứng rắn doạ em rằng tôi gay và em phải dè chừng sao? Ôi chao, thứ nhỏ mọn kinh khủng.
"Em điên rồi. Em điên rồi." Tôi chỉ biết rền rĩ như vậy.
"People say that love's a game...". Em hát theo lời nhạc trên vai tôi. Người tôi đu đưa vì nhịp đẩy của người em tác động lên. Sự thực chúng tôi chỉ nhún theo điệu nhạc, em chẳng biết một điệu nhảy nào, em còn không biết cách để tay lên bạn nhảy của mình cho đúng. Tất cả điều em muốn là ghẹo sở thích lỗi thời của tôi bằng cái kiểu khác người của em.
"Không ai nhảy như vậy cả. Tôi chỉ ngồi và thưởng nhạc thôi." Tôi có thể dạy em rằng làm màu kiểu thượng lưu sẽ như thế nào. Tôi giữ hai cánh tay giơ lên như vừa đi trộm bị bắt quả tang, nếu giờ hạ xuống thì ôm em chắc. Tôi phải cố giữ lồng ngực của em không chạm vào tôi, thể nào tôi cũng sẽ nghe nó, vậy nên không được.
"A game you just can't win...". Em đắm chìm vào bài nhạc rồi, hay tôi? Môi em đã hát ở cổ, và tôi đang phải nghiêng mặt sang phải vì em có thể chạm môi vào người tôi bất cứ lúc nào. Nhịp tim nhảy lên ồn ào trong lồng ngực, em hãy điếc đi. Và tôi hối hận ngay lúc vừa rủa xong, em không dựa vào vai tôi nữa, chỗ khác vẫn như cũ, em thôi lắc lư và giữ tôi như vậy.
Chúa ơi, con đến truỵ tim mất. Em nhẻm cười, tôi nghe thấy hơi thở đẩy ra, lờ mờ nhận thức rằng em còn gần hơn trước. Tôi đưa tay lên một cách vụng về bịt lấy mặt em, cái môi ấy.
"Cho rằng tôi tự tin hoặc tệ hơn là hão huyền đi... nhưng có phải em định hôn tôi không?"
Ôi ngu ngốc tôi. Bịt mồm em và đợi chờ câu trả lời. Sẽ thật điên khùng nếu em nói có. Tôi sẽ tự nhủ là hành động của mình bây giờ cực kì chí lý. Chúa nên tuyên dương tôi vì hành động ngớ ngẩn của thiếu nữ mới lớn này.
"Mm mm mm."
Em muốn nói. Tôi bỏ tay mình ra. Cảm giác như một năm để tôi bỏ hai bàn tay của mình ra khỏi miệng em, và Jungkook thì không mất đến một giây để hôn tôi.
Vâng. Em hôn tôi.
Tay em bắt đầu lướt lên trên, nó tạo ra lửa trên cả đoạn đường, em giữ tay vào cổ tôi để nụ hôn của mình được trọn vẹn. Em thật giỏi và tôi hoàn toàn xoáy mạnh vào nó. Cách em cuốn lấy đầu lưỡi tôi xem, tôi hết sức muốn em làm vậy. Cái tay tôi hạ xuống bám lấy em vì tất cả điều tôi muốn là em hãy làm tôi hoan hỉ vì nụ hôn này. Xem em lái tôi kìa, tôi nên thành thật nói rằng nó điên rồ nhưng tuyệt vời hay là giả vờ là tôi ghét cay ghét đắng nó.
Em bỏ ra, sự ấm nóng kịch liệt nhường chỗ cho không khí len vào đầu lưỡi của tôi. Tôi đoán là em đã mở mắt nhìn tôi có bao nhiêu đê mê trong đấy. Hẳn là buồn cười khi tỏ ra đoan chính mà lại tận hưởng hết thảy. Tôi đang hạ mặt mình xuống để thu lại được tý nào hay tý đó. Nhưng bàn tay ở dưới cổ lại đẩy tôi lên, em hôn lại thứ dễ dãi đó, một lần nữa. Nụ hôn lần này không sâu, chỉ mấy giây trên đầu ngón tay thôi nhưng ướt át lại có đủ. Tôi để yên cho em nâng mặt mình lên như vậy, em muốn đánh giá gì tôi nào.
"Em không xin phép để động vào ai, không cầu xin để được hôn, nhớ chưa?"
Đáng nhẽ em nên nói rằng: oh J, môi anh thật tuyệt, em muốn nó nhiều hơn. Đấy, đại loại như thế vì nó lãng mạn hơn bao nhiêu. Hoặc thô hơn em có thể hỏi về kem đánh răng của tôi cũng được. Nỡ lòng nào em cắt cụt ngủn như rằng nó chỉ để chứng minh mấy thứ nhảm nhí của em. Ai quan tâm đâu trời ạ. Cứ bảo nụ hôn tuyệt là được mà. Nghĩ mà xem, mẹ tôi ở trên trời chắc đang đập tay vào trán vì thấy thất vọng rằng con trai bà thừa hưởng đôi môi của sự tội lỗi, vậy mà bị đứa con trai khác vứt ra xó ra xỉnh.
"Nếu tôi nói tôi thật sự hiểu rồi em sẽ ngưng làm mấy thứ lố bịch như vậy chứ."
Em cười khành khạch rung cả sang người tôi. "Jimin, tay anh có mùi thịt sống đấy."
"CHÚA ƠI, ỨC VỊT CỦA TÔI!!!"
Tôi đẩy em ra và không hiểu sao tôi không làm thế trước đó. À, không có lý do nào. Với tay tìm cái kẹp tôi đã vứt đâu đó gấp gáp trong lúc em lôi đi. Ôi không, ức vịt của tôi cứng hết rồi, nó đã quá chín. Miếng thịt tệ hơn ngày tôi mới học nấu ăn.
"Một lần nữa em còn quấy rầy tôi nấu nướng, đừng hòng bước vào bếp và sẽ không có thứ nào tôi nấu cho em."
Tôi cảnh báo em, nhưng tôi sẽ không kể lể chi tiết là chỉ việc nấu nướng thôi nhé, không phải nụ hôn. Em ở ngoài phòng khách luôn, tôi cũng không hy vọng em bước vào lại lần nữa. Mong rằng em vẫn có dư âm về nụ hôn như tôi, chúng tôi im lặng trong tiếng nhạc ồn ào. Về nụ hôn, phải nói rằng nó quá tuyệt vời, các cô nàng sẽ say đắm hết nếu lọt vào tầm ngắm của em. Nhưng tôi thì khác một chút, tôi hưng phấn vì nó bởi tôi thích cảm giác hôn thôi. Tôi chưa từng từ chối bất kì một nụ hôn nào, trong cả cuộc đời mình. Nó là một thế lực ma quái như kiểu Succubus hay Incubus không cho phép tôi cưỡng lại ngay khi tôi biết có thể chết đi chăng nữa. Việc thích được hôn cũng là một hiện tượng kì lạ xảy ra khi tôi uống rượu, độc hại vô cùng. Tôi biết em đang làm gì, cố thử tôi bằng mấy cái việc tình ái. Điều gì có thể khiến em có thể biết rằng mình không phải người duy nhất biết lối đi của một trai tồi nhỉ. Hẳn là buồn cười lắm nếu hiện tại em đang ngồi ngoài sofa chống tay lên cằm nhìn tôi thản nhiên như rằng vừa bị ruồi muỗi làm phiền. Tôi tỏ ra vậy thôi, tôi cũng đang bối rối, nó sẽ là bí mật của riêng tôi và sẽ không ai biết.
Nó khá hay, JK. Nhưng không tốt đâu, cho em và cả tôi nữa. Cả hai chúng ta đều biết em là một kẻ thô lỗ và tôi là một gã gàn dở, không mấy thích thú về nhau, em biết thừa tôi không thích em mà. Nếu em thay đổi trò chơi giữa chúng tôi một lần nữa, tôi sẽ phải gửi tối hậu thư của cả tâm trí lẫn cơ thể mình cho em. Chúng tôi nên nhớ lại cái lý do mà em ở trong nhà tôi, cái đầu tiên ý. Món vịt thì cứng đét nhưng súp nấm thì trên cả tuyệt vời, em sẽ được xử lý món ức vịt biết đợi chờ của em, còn tôi xí hết phần súp.
"Em có thể vào và làm biến mất đống tác phẩm của em rồi đó."
Tiếng dịch chuyển của con người vào phòng bếp. Tôi đặt dĩa và dao cho chỗ em vừa ngồi xuống. Sau đó tôi đứng giữa nhà bếp gọi siri, tôi muốn biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa đến giờ học, ai đó làm tôi quên sạch việc định hình thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com