Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19

"Anh chưa trả lời câu hỏi của em, Jimin?"

"Tôi có sao?". Tôi nhíu mày lại, tôi không nghĩ mình đã bỏ lỡ điều gì.

"Có. Sao luôn là lavender?"

"À, nó không phải OCD, tôi thề. Chỉ là tôi quá yêu thích nó và không có mùi đó tôi không thể ngủ tròn giấc được."

"Nó có câu chuyện nào trong đó không?"

"Không. Chỉ vì mùi thơm thôi."

Bỗng dưng em dừng hẳn lại, em là sự điên rồ quấy nhiễu tôi thật sự. Em hướng chiếc cổ của mình vào phía mặt tôi, mất vài giây để hiểu em đang làm gì, nhưng tôi tuyệt đối thất bại trong việc phân tích đấy. Tôi lùi người lại vì giật mình. Em cười phá lên khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của tôi. Đánh em một cái bằng bàn tay còn lại rảnh rỗi của mình.

"Dừng lại đi."

"Vậy là đằng ấy biết mùi hương của em rồi đấy. Nếu đằng ấy không ngủ được, đằng ấy có thể sang tìm em."

Chúa, ngài nên có mặt ở đây, có một con quỷ xấu xa đang dụ dỗ con, tôi thuyết phục mình rằng con quỷ này chỉ là một người bạn cùng nhà luôn cố trêu chọc mình. Nghe điệu cười em đến sáng lạn, tôi đánh em một cái nữa, thật không may nó lại rơi vào bó hoa của tôi.

"Pffffft." Tôi bật cười, vì cái tâm trí lôi thôi của mình là phần nhiều. Có thể nó sẽ nguỵ trang cho khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngại, mong là bị lạnh thì hợp lý hơn. "Không có đâu cưng, em có nằm mơ cùng đừng hòng được ngủ chung với tôi."

"Nooooo. Suy nghĩ lại đi, anh sẽ cần em đấy." Chúng tôi tiếp tục về nhà, mọi thứ đã tốt hơn lúc buổi trưa. "Còn chàng trai đó thì sao?"

"Ryota?"

"Không, anh chàng tóc xoăn?" Tôi không hề muốn em gạ nói về Haneul một lần nữa. Jungkook có vẻ thành kiến với cậu ấy, và tôi ghét việc em nói về Haneul theo kiểu sáng nay.

"Cậu ấy thì sao?"

"Anh hẹn hò với anh ta à?"

"Chưa hẳn. Nhưng tôi sẽ dành cuối tuần này cho cậu ấy, mong rằng cậu ấy sẽ làm nó đúng."

"Anh biết anh ta thích anh chứ, em nhìn cũng có thể biết."

"Yeah, tất nhiên. Cậu ấy rất đáng yêu."

"Hm, em đã không nghĩ anh có thể dễ dàng như vậy. Ý em không phải kiểu kia, mà là anh là một người khó khăn, như với em chẳng hạn."

Chí ít tôi hiểu ý nghĩa những lời này của em. Tôi nghĩ em cũng đang cố gắng theo cách của mình, chỉ là nó không quá hiệu quả với tôi. "Tôi chỉ là con người thôi, cũng dễ bị phải lòng một ai đó. Đấy là cách con người sống. Và một thứ nữa, tôi không hề khó khăn với em, Jungkook."

Jungkook có vẻ trầm mặc khi tôi nói những điều đó. Trời lạnh đến buốt lên được, trái tim tôi thế nào lại cực nóng. Tuy vậy chắc phải một thời gian nữa Seoul mới đổ tuyết, mong rằng Haneul cùng tôi thật hợp nhau, và chúng tôi sẽ thành một đôi trước khi có tuyết đầu mùa. Khá khác với hai người bạn thân của mình, tôi lại nghiêm túc hơn trong mối quan hệ yêu đương. So với lần đầu, tôi thấy niềm khao khát được yêu thương mạnh mẽ đến không tưởng. Cơ thể tôi tiết ra nhiều dopamine đến nỗi tôi thèm thuồng cảm giác trong tình yêu. Chuyện tình với Key luôn tuyệt vời, tôi có viết một quyển sách về nó. Sự trần trụi nồng đượm đơm đặt vào từng khoảnh khắc, chúng tôi đã sống chỉ vì những dòng thời gian đó, cho đến lúc đau đớn nó cũng đẹp như những quyển truyện tôi từng đọc. Tôi rất muốn một mối tình mới để vứt bỏ mọi thứ đã qua một cách thật sự. Key không đáng để tôi cay nghiệt sau từng đấy năm. Và chính là tôi không còn muốn nhắc tới anh trong câu chuyện của mình nữa.

Có một điều cũng khá tốt so với những bất cập khi có bạn cùng nhà, tôi luôn có một cốc cafe nhiều sữa vào mỗi sáng. Ngay cả khi em có lịch học sáng còn tôi thì không, em cũng gõ cửa bảo rằng đã pha cho tôi rồi, hãy hâm nóng lại khi tôi tỉnh giấc. Em lưu số của mình vào máy tôi, việc đó cũng khá cần thiết vì chúng tôi sống chung một nhà.

Bên cạnh đó thì tôi đang khá bực mình vì Haneul không xuất hiện, cậu ấy dường như chưa từng xuất hiện trong đời tôi. Đừng bảo tôi bị cho leo cây đấy chứ. Đáng nhẽ cậu ấy cũng phải hào hứng như tôi mới đúng, cái cảm giác chờ đợi thật khó chịu. Tôi nhớ giọng cười của Haneul đến phát điên lên được. Tôi bắt đầu hối hận vì không cho Haneul số điện thoại của mình.

"Jimin?"

Tiếng Hwaso đưa tôi trở về với cái canteen đang ồn ào. "Xin lỗi. Cậu nói gì cơ?"

"Ugh, mấy ngày hôm nay cậu cứ như người mất hồn vậy." Solyn phàn nàn. Cô phải thấy vui vì điều đó mới đúng, tôi chẳng hề ý kiến gì khi biết cô đang vụng trộm đồ ăn của mình.

"Hwaso và em có trận bóng vào buổi chiều, em biết anh được nghỉ, hãy ở lại nhé."

"Tôi tưởng em sẽ đi làm hôm nay."

"Em xin nghỉ chiều nay. Trận bóng chiều nay rất quan trọng."

"Được thôi. Tôi sẽ ở lại."

Bình thường những câu chuyện của họ luôn chả thiết thực tý nào, nhưng tôi lại là một người giỏi lắng nghe. Tôi giữ yên lặng khi cả đám vẫn nói chuyện, ngay kể cả có vài người bạn của Jungkook đến nói chuyện cùng tôi cũng chẳng để tâm. Buồn chán đến nỗi tôi không muốn ăn tẹo nào. Cái gì xảy ra với Haneul đây? Cậu ấy đến Au Hasard cả ba tháng chỉ để nhìn thấy tôi vào mỗi buổi chiều chủ nhật, nguyên cơ gì cậu lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Tôi đã phấn khích đến nỗi gợi ý cho cậu tán tỉnh mình.

"Jimin, anh dùng xong bữa rồi chứ?"

"Yea..."

"Vậy đi thôi." Jungkook nắm tay tôi như tự nhiên đã vậy.

"Hai người đi đâu vậy?" Solyn hỏi. Tôi cũng chẳng biết rằng em lại làm cái trò gì, chúng tôi chưa thống nhất trước đó.

"Chúng tôi kê đơn thuốc cho buổi tối. Chiều gặp lại."

"Kê đơn thuốc là cái gì?"

"Mình không biết nhưng cá là mình cũng thích được vậy." Solyn nói chuyện với Hwaso và Jungkook mang tôi rời đi. Nếu như mọi khi, tất nhiên tôi sẽ vùng vằng hỏi em định làm cái gì rồi. Nhưng bản thân tôi đang muốn buông thả cực độ. Tôi không nghĩ em sẽ đưa tôi về nhà, bởi vì chiều em có trận bóng, như vậy thật sự rất mất công. Đã nghĩ rằng tối nay tôi có lịch học, có thể dùng cả buổi chiều rảnh để nghe những bài giảng hôm trước, với cái tâm trạng méo mó này, nó sẽ không hiệu quả cho lắm. Jungkook đưa tôi đến một bãi cỏ trong trường, tuỳ tiện vứt túi của mình xuống đất, ngồi rồi kéo tôi xuống cùng.

"Không có câu hỏi hôm nay à?" Em ngồi bên cạnh, chân em cố tình xiên cả sang chân đang chụm ngoan ngoãn trên mặt đất của tôi. Lúc đầu, tôi còn không nhận ra nó là cái gì, đưa tay mình để cảm nhận. Em mặc một chiếc jogger vào hôm nay, tôi biết nó qua cái gấu quần xộc xệch. Cũng khá giống một người mẹ chu toàn khi giúp em kéo hai cái ống gần lại bằng nhau. Em ấy thật luộm thuộm từ trong ra ngoài, khác hẳn với tôi, luôn để mình thật hoàn hảo khi ra đường. Tiếng nói chuyện không còn rõ rệt như trong canteen, thay vào đó nắng cùng gió lại lộng hành không tưởng. Thời tiết đến khó chịu.

"Đầu tôi như một mớ hổ lốn."

"Whoa, cuộc sống của em cũng vậy." Em nhét vào tai tôi một cái tai nghe, ngoài Key ra thì em là người thứ hai chia sẻ nhạc cho tôi kiểu này. "Tin em đi, nó hay như nhạc Jazz của anh. Đừng cách xa quá, tai nghe sẽ căng và rơi ra ngoài mất."

"Dùng Airpods của tôi đi." Tôi định sờ cái túi của mình để tìm cái Airpods, nhưng em lại vòng tay sang ngăn lại điều đó, đầu em dựa lên vai tôi. Thừa nhận với Chúa, những hành động gần gũi của em làm tôi quên những chuyện tương tư về Haneul. Jungkook nói đúng, cơ thể tôi phản ứng với em.

"Nó làm anh thật xa."

Em mở bài nào đó nhạc indie. Khôi phục lại tư thế đứng đắn của chúng tôi, em ngồi ra một đoạn. Nó quá đỗi nhẹ nhàng và khiến tôi im lặng, cả em cũng vậy, như có một sự thiêng liêng mà cả tôi và em đều không muốn phá vỡ. Hương lavender của em rất tuyệt vời, tôi có thể ngủ ngay bây giờ, giữa cả một sân cỏ rộng rãi, tôi muốn coi em như chiếc giường của mình. Sự mê muội khiến tôi cứ nhìn em như vậy. Em ở ngay cạnh tôi, với hơi thở ở đấy, tôi đoán em đang ngả người ra sau với hai tay chống lên.

"Em thích anh nhìn em như vậy, như rằng anh biết tất cả mọi thứ."

Không hề có trốn tránh, tôi tò mò về em. "Em biết là tôi không thể mà. Em đang làm gì vậy?"

"Suy nghĩ."

"Về cái gì?"

"Anh hai mươi hai và đóng tất cả cánh cửa của mình."

Cả thế giới biết chúng tôi khác nhau, từ lối sống cho đến tính cách. Em cảm nhận sai hết cả. "Còn em hai mươi và là Emart24 sao? Nghe này, vì tôi không giống em, không giống như những người cùng tuổi, không có nghĩa là tôi thờ ơ cuộc sống của mình."

Vài điều thừa nhận, tôi không phải người khôn ngoan trong cuộc sống, và tôi cũng không muốn trở thành loại đó. Ngay cả việc tôi không cứu vãn một cái gì, họ nghĩ tôi buông thả. Đâu có phải vậy. Theo một phương thức nào đó, tôi quát lên cho cả sức sống trật tự để có thể nghe bản nhạc gió đánh.

"Thật lòng mà nói, tôi tốt hơn khi gặp em. Có thể em thấy tôi khó khăn với em theo vài hướng, nhưng tôi đã mất đi cảm giác cáu bẳn với ai trước đó, nhưng em đã làm tôi giận vài lần. Nhìn vào mặt tích cực, có thể chúng ta khá ăn khớp nhau."

Em cũng giỏi giang vì chưa lần nào là tôi không tha thứ cho em, luôn có một cách nào đó, mấy hành động gần gũi chẳng hạn, nó luôn xoa dịu đi sự thô lỗ của em gây ra. Ừ, tôi cũng hơi vặn vẹo một tý cái nội tâm mơ hồ của mình, có lẽ vì tôi theo ngành văn học, và tương lai có thể là tác giả của vài cuốn truyện gì đó. Tôi luôn trong tư thế sẵn sàng bị tác động với sự năng suất của người khác.

"Đó là một lời thú thật chả an ủi phần nào, J."

Jungkook ngủ đi hẳn một lúc, tôi có nói với em vài thứ vì tôi đang muốn được tâm sự, sẽ tốt hơn nếu em chẳng bắt lỗi những suy nghĩ của tôi. Chỉ nên nghe thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com