24
Haneul chỉ vừa động đến chiếc khăn lau đầu, tôi đoán đáng nhẽ mình phải nhận được một nụ hôn cơ, nhưng tiếng động cào cào ngoài cửa phá hỏng điều đấy. Haneul biết đó là ai.
"Oh, nghe kìa, ai đó đang hào hứng muốn gặp cậu đấy."
"Ai vậy, Neul?"
"Một người bạn của mình. Cậu ấy về vào sáng nay. Cậu ấy khá ồn ào nhưng đã giữ im lặng khi mình nói cậu đang ngủ trong nhà đấy. Ra ngoài chứ?"
"Ôi, nhưng quần áo?" Haneul đã mang nó đi ra tiệm giặt là, và tôi chỉ mặc có nguyên chiếc áo chàng tắm.
"Không, ổn mà." Haneul dẫn tay tôi cùng đi ra ngoài. Điên rồi, Haneul định để tôi bị bắt gặp trong bộ dạng như này sao, đó là ý kiến tồi nhất. Cậu ấy vừa mở cửa, anh bạn đấy chồm vào người tôi.
"Nào, đừng làm người của tao sợ." Anh bạn này là một con chó. "Nó tên là Machan. Gọi nó là Mac, nó sẽ liếm mặt cậu."
"Ôi trời, cậu chưa từng bảo với mình là cậu nuôi một chú chó." Tôi ngồi xuống, Machan chồm lên người và tôi suýt ngã ngửa ra sau. "Hey, anh chàng to lớn, đừng làm đau tôi nào. Đằng ấy tên Mac sao?" Haneul nói đúng, Machan liếm lên mặt tôi khi tôi gọi tên tắt của cậu. Haneul vừa đi đâu đó rồi trở lại gỡ người bạn nhiệt tình của cậu ra khỏi người tôi. Cậu ấy đang làm rất tốt công việc giới thiệu tôi là người sếp mới cho mọi thứ xung quanh cậu, thế mà cậu ấy thất bại trong việc giới thiệu bản thân mình cho lần đầu gặp mặt. Tôi sẽ không đánh giá gì đâu, vì tôi cũng thích thú việc thất bại đấy. Haneul nhét vào tay tôi một vật tròn.
"Hãy chơi bóng với Mac một lần nhé, cậu ấy sẽ yêu cậu suốt đời."
"Oh, vậy mình biết Mac dại trai giống ai rồi." Tôi ném quả bóng nhẹ đi, đảm bảo nó đủ thấp để không làm vỡ bất cứ thứ gì trong nhà, như lời cậu nói nên tôi không muốn ngôi nhà ghét mình.
"Cậu ấy thật to. Là giống gì vậy?"
"Alaska. Nhưng không thuần chủng đâu. Mình không biết được, bác sĩ bảo vậy. Thật ra cậu ấy từng không có nhà, mình cũng từng đắn đo vì mình chưa bao giờ đón một thứ nào to như vậy về nhà."
Mac nhanh chóng nhặt nó lại, sủa lên hai tiếng rằng cậu muốn nhiều hơn nữa. Tôi không nghĩ việc chơi bóng trong nhà sẽ phù hợp, nhưng cậu cứ nhảy chồm vào tôi mãi. "Đau cậu ấy, không đồ ăn." Haneul lấy lại quả bóng và đỡ tôi dậy. Mac hậm hực sủa lên mấy tiếng.
"Im lặng đi, con chó ngu ngốc." Tiếng gào lên ngoài cửa, nó rất bé nhưng tôi nghe rõ và dám chắc lời đó dành cho Mac.
"Oh wao, cái gì vậy?" Tôi cười, Haneul cũng vậy, cậu dẫn tôi ra bàn ăn, chiếc khăn trải bàn quá dài giấu đi cả dưới chân, mong nó không phải kẻ sọc đỏ, vì như vậy thật quê.
"Đừng để ý, họ đang trong một cuộc thi." Haneul đặt món ăn ở đĩa của tôi, quá quen với mùi măng tây nướng. "Cafe hay trà nhé."
"Cafe đi." Tôi nhớ rằng mình hôm nay không có em.
"Ôi trời. Mình hết cafe."
"Gì cũng được, Neul."
"Và mình chẳng có trà luôn."
"Nước rất tốt cho sức khoẻ."
Cậu ấy cười. "Mình có sữa."
"Được mà. Vậy cuộc thi gì đấy?"
"Những người hàng xóm ồn ào nhất. Bên phải, người quát lúc nãy là ông chồng, vào lúc sáu giờ tối gia đình họ sẽ chửi nhau vì quên đổ rác. Bên trái, The Beatles sẽ sống lại vào bốn giờ chiều cho đến đêm. Nhưng mình nghĩ người đối diện cuối dãy sẽ chiến thắng, cậu biết đấy, ở tận đây mình vẫn thấy được họ tích cực như thế nào."
"Oh, mình thích The Beatles."
"Nhưng không phải, The Beatles này đâu, Min." Miếng thịt rán ngon nhất hành tinh của Haneul được tẩm bằng trứng và bột lăn ướp gia vị có sẵn hãng Tase, tôi nhận ra mà. Nhưng ít nhất cũng hơn quý ông Ramen ở nhà.
"Ôi trời, sao cậu có thể sống ở đây được?"
"May mắn là phòng ngủ có cách âm. Và mình đâu phải trả tiền nhà, vậy nên sao mình có thể nói không được."
"Um... Haneul, Mac hình như lại để quả bóng ở chân mình."
"Ôi trời." Haneul lấy quả bóng đi, Mac thật tột nghiệp, có lẽ tôi sẽ dẫn nó đi chơi vào một hôm nào đó gần nhất có thể. "Mac cần được ăn."
"Thôi nào, thừa nhận là Mac thích mình hơn cậu đi."
Mỗi lần tôi chạm vào một con vật nào đấy, tôi lại nhớ đến mẹ. Gọi bà là nàng tiên vì bà ăn chay và yêu động vật. Ngay cả một con nhện, bà chẳng giết chỉ thả đi ra ngoài nhà. Quý bà Jinn và bố tôi là hai thú cưng duy nhất bà có trong đời. Vào buổi chiều, như hai chục ngày trước đó, tôi ngồi trong chiếc xích đu được mắc ở cây Samanea, ngay cả khi có cái cây đấy, sân sau vườn không được tính là rộng. Hôm đấy có một việc thú vị hơn đợi mùa hè kết thúc, tôi thấy Jinn bên hàng cây rào ở đằng xa, dĩ nhiên lúc đó Jinn chưa có tên. Cái lông dài bết lại như chưa bao giờ được cắt, tôi còn không nhìn chân của nó, đáng ra cái lông nên che cả mắt nữa thì trông sẽ bớt đáng sợ hơn. Jinn là một con mèo có bộ lông hổ lốn nhất mà tôi từng thấy, thề với Chúa là tôi đã không biết nó là con mèo cho đến về sau. Nó ăn cái gì đó, tôi cũng không biết, hy vọng không phải là chuột. Và tôi nhìn nó, nó cũng nhìn tôi. Cho đến khi mẹ mang bánh ngọt buổi chiều ra, ngạc nhiên là nó cũng không chạy đi. Tôi nói với mẹ rằng chúng ta cần phải chuyển nhà vì có một con quỷ ở hàng rào phía kia. Mẹ tôi vui mừng như lúc bà mua được cái Cello ở buổi đấu giá mặc dù bà chẳng biết chơi. "Con yêu, nó không phải là một con quỷ, là một chú mèo." Tôi biết là nó muốn ở nhờ nhà tôi mà, khi mẹ tôi đến nó còn không thèm chạy đi. "Không, một cô mèo. Ồ không, cô bị sao với cái chân thế này." Và bác sĩ còn nói Jinn bị câm nữa cơ, vậy nên, yeah, chào mừng vào nhà. Mẹ không cho tôi gọi nó là con quỷ, vậy nên tên Jinn ra đời, tôi cũng giỏi trong việc ám chỉ. Bố tôi thì ghét Jinn ghê hồn, làm gì có hai thú cưng nào muốn được yêu quý hơn nhau đâu chứ. Nhưng người mà Jinn yêu thích nhất lại không phải mẹ. Ngoài trừ lúc ăn, Jinn sẽ ở cùng tôi. Tôi cũng thích quý bà này, cô không phàn nàn và thích ngủ. Khá đáng buồn là Jinn quá già, và nó chết sau năm tháng sống cùng. Mẹ tôi rất buồn, bố tôi có vẻ vui, nhưng tôi sẽ không nói hộ ông. Tôi bảo rằng: tại sao phải buồn khi có một cái chết, đằng nào nó cũng đến dù sớm hay muộn. Và tôi ước mình chưa từng nói vậy, tôi còn quá nhỏ để thấu sự đau lòng.
Haneul đưa tôi đến Au hasard, trước khi đó chúng tôi có tạt về nhà vì nó không xa. Jungkook thì không có nhà, em toàn đi hết chủ nhật với công việc chụp ảnh gì đó, tôi chẳng mấy quan tâm nhưng cũng khá vui khi em là một con người nghiện báo cáo và điều đó khiến tôi thấy mình cũng có gì và này nọ. Tôi vẫn thay sang một bộ quần áo mới mặc dù bộ đồ này vừa mới giặt, có kỳ không nếu tôi mặc tiếp một chiếc áo cổ sabrina, nó có ích đấy chứ.
"Kể mình về Au Hasard đi, kiểu như nó nhìn như thế nào." Tôi ngồi không cài dây an toàn, dựa người vào hết cửa, cho hai chân co lên ghế hướng nhìn về phía Haneul. Nghiêng mặt mười độ chạm vào ghế, Haneul sẽ biết rằng tôi đang cố làm phiền cậu.
"Lúc mới nhìn vào cậu có thể thấy nó như được tồn tại vào thế kỉ mười chín. Chiếc cửa sổ cao dẫn dài đến trần như ở nhà thờ. Decor luôn không một kiểu thống nhất, những chiếc cốc không bao giờ giống nhau, có lẽ đó là lý do họ không có ảnh minh hoạ đồ uống trong menu. Kể cả cậu uống một ấm trà, những chiếc cốc đều khác loại. Dạng như mọi thứ được tích góp để trở thành Au hasard. Cho nên lúc mới đầu, mình không nghĩ cậu lại chọn nó để dành mọi chiều cuối tuần. Nhưng nó có sự tuyệt vời của những cái không hoàn hảo. Những bó hoa tím không nhất thiết phải phù hợp với cái sofa vàng. Oh, mình có lan man quá không?"
"Ồ không. Rất rõ ràng. Còn Bora? Bé con nhìn xinh với những chiếc váy chứ?"
"Cô bé giống Au hasard lắm. Chiếc mái được cắt lởm chởm, mắt to trong veo. Con bé hay đánh son hồng, mặc váy hồng, mình đoán con bé cũng khá được chiều. Đôi khi mình thấy con bé thật hay với đôi vớ một bên đã tụt một nửa. Có khi còn đi chân đất. Và con bé rất thích cười với cậu, trong im lặng ấy, cậu đã không biết điều đấy."
"Mình sẽ kiện cậu đấy, Neul." Tôi cười đùa. "Mình ước rằng mình có thể biết điều đấy."
Haneul rất vui vẻ kể về mọi chuyện. Tôi đánh lừa cậu bằng việc giữ đôi mắt ở chỗ cậu, nhưng tôi chẳng chú tâm vào câu chuyện. Thật khó để hình dung rằng tôi luôn tạo ra sự lừa dối như vậy. Tôi thiếu trung thực với cả cảm xúc của mình, đôi khi tôi còn không muốn thừa nhận rằng mình tệ hại. Haneul liệu có buồn không khi tôi thật sự là một thằng tồi, yes, tôi đã muốn cậu vào hôm qua, rồi tôi lại cản trở giữa chừng chỉ vì tôi nghĩ đến người khác. Giống như việc khi tôi đếm đến mười mọi thứ sẽ phải theo ý, luôn như vậy. Haneul nói rằng chúng tôi đã đến nơi, và tôi trở lại với cậu. Việc thẳng thắn là cần thiết khi bắt đầu một mối quan hệ mới, tôi cắn môi một cách khổ sở.
"Cậu biết không, Haneul. Mình làm đau con người." Tôi nghe mọi thứ ngừng lại, tiếng xe cũng không được tắt, điều hoà vẫn khò khè qua ô. Cậu đang nhìn tôi, tôi muốn cậu phải nghĩ thật nhiều khi tôi nói câu đấy. Khoảng năm mươi giây, bốn con mắt sẽ nhìn nhau như trao đổi chất. Haneul đầu hàng trước, cậu hôn lên đầu gối mà tôi vẫn đang co lại trên ghế.
"Còn mình rất thích cậu. Chúng ta có cùng rắc rối lớn rồi Min."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com