Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25

"Đằng ấy có phải đi nhà thờ không?" Ngạc nhiên rằng con bé thật sự hiếu kì, nghiêm túc đấy sao. Haneul ngồi im lặng, tôi biết cậu đang dùng ánh mắt cầu cứu tôi.

"Không, Bo. Bọn anh làm mọi thứ đúng. Em thì sao? Buổi ngắm sao đẹp chứ?"

"Umm, cũng khá ổn, trừ việc Alex lái xe như dở hơi ra. Anh ấy đi vào một cái hố ở sau một cái trang trại bò, bọn em phải đi xuống và đẩy xe. Bù lại thì trời cũng khá đẹp, đáng tiếc là em chẳng mang được cái gì về cho anh, nó ở quá xa." Bỗng bé con ghé thầm vào tai. "Thật ra anh ấy cố giới thiệu cho em mấy vì sao, bằng cái sự thiếu chuyên nghiệp đấy em biết thừa Alex đang cố làm màu, nhưng anh ấy đáng yêu phải không? Kkkkkk."

"Yeah." Tôi cười, Haneul cũng vậy, thật sao em luôn giả vờ bí mật khi ai cũng có thể nghe thấy nhỉ, đó là Bora, Bo của tôi. Nhấm một ngụm trà, sự đắng duy nhất tôi có thể uống, hôm nay em không dùng mánh khoé của mình. "Không tay chứ, Bo. Em đã nói rồi đấy."

"Tất nhiên rồi. Mặc dù đi tù là một trải nghiệm tuyệt vời, em đoán vậy, nhưng chúng em đã về nhà vào lúc ba giờ sáng và hoàn toàn trong sáng. Em nên được tuyên dương đúng không?"

"Haneul, đưa Bora cái túi đi." Sau đó tiếng Bora ré lên, ban nhạc cũng trật một nhịp, tôi bắt được rồi nhé. Em chạy ra quấn quýt ôm lên cổ tôi. Mong rằng Alex không cảm thấy khó chịu về việc con bé luôn gần gũi tôi như vậy, em điên, chúng tôi đều biết vậy. "Cậu trai tóc xoăn đã gợi ý cho anh, em thích chứ?"

"Trên cả tuyệt vời. Em đã chờ cả tháng."

Em luôn mong chờ như vậy, tôi biết mình đã biến thành một phần của em trong ngày đầu. Như vậy sẽ không tốt, hơn ai hết, tôi hiểu cái cơ chế phụ thuộc nó áp đặt lên tiềm thức như thế nào. Nếu có một ngày tôi không còn đến Au Hasard thì sao.

"Oh, em quên mất. Em có buổi picnic vào thứ năm cùng anh Min, đằng ấy chở anh Min đi cùng được không?"

Từ từ đã nào, bé con còn chưa từng nói với tôi về điều đấy. Tôi không biết gì về buổi picnic nào cả.

"Tôi luôn thích trở thành tài xế cho cậu ấy."

"Hey? Bo."

Em cọ đầu vào vai. "Đi mà đi mà đi mà đi mà... nhạc Jazz nhé." Con bé chạy mất hút. Tuy rằng tôi biết con bé chỉ có vài người cố định trong đời nhưng cũng không đồng nghĩa rằng tôi sẽ làm con bé vui trong mọi tình huống.

"Bé con làm kí hiệu bảo mình nên thuyết phục cậu. Mình về phe bé. Mac đi cùng được chứ?"

"Cậu sẽ nhận được sự phản bội y nguyên, Neul ạ."

Những bài nhạc Pop nhanh chóng được thay bằng Jazz, tôi nghĩ Bora đã có một bài luận cực thuyết phục để thay đổi nhanh như vậy, thường ban nhạc sẽ không thay đổi chủ đề trong một buổi. Hoặc chỉ vì tình yêu, thế thì lại đẹp. Phải công nhận rằng Bora là một cô bé đáng yêu, nhưng để mà yêu thì lại điều sang một hướng khác. Tôi biết Bora đủ lâu để hiểu con bé không biết thế nào là tình yêu. Nó có sự khác biệt với những quyển sách, và Alex dường như chỉ là một món đồ chơi của con bé. Qua những câu chuyện tôi kể và cô bé đọc, có sự xuất sắc của việc bắt chước tình yêu, rất gần. Nhìn giống tình yêu, nhưng tình yêu lại không giống. Yêu là đau khổ, Bora ạ. Và em chưa nhận thấy điều đó đâu.

Một lúc sau con bé trở lại cùng một đĩa bánh Brownie, em chẳng biết sợ đâu, bà em đã cấm việc em lấy vụng bánh để ăn. Chúng tôi im lặng trong tiếng nhạc Jazz gượng ép. Tôi nắm sờ chén trà trong lòng mình, ghi nhớ xem liệu tôi sẽ gặp nó mấy lần. Ánh nắng xen qua những ô cửa kính và xuyên xuống vào đùi tôi ấm, thời tiết đầu mùa đến ngớ ngẩn, gió thì lạnh cắt da cắt thịt nhưng nắng thì vẫn được hiện diện, có phần giống thời tiết ở Sydney. Hẳn là họ đã cắt cái cây đấy. Chuyện này đã được Bora kể từ giữa tháng trước, cô bé đã cáu khi kể về nó. Cái cây cô bé trồng trước Au hasarad đã to đến nỗi chọc chìa vào cửa sổ nhà hàng xóm, sớm muộn gì cái cây cũng phải di chuyển, nó không thể sống trong cái ngõ như vậy được. Hàng xóm báo cảnh sát địa phương, dù Bora đã chửi họ một trận, nhưng cái cây vẫn phải rời đi. Thật may là em có giấy khám bệnh, vậy nên em được miễn mọi tội trạng. Đặc cách của người có bệnh, tôi hiểu rõ điều đó.

Haneul đưa tôi về sau đó, cậu còn muốn đưa tôi đi ăn gì đó nhưng tôi biết mình làm phiền cậu đủ rồi. Dẫu sao tôi có một nụ hôn khi tạm biệt. Có một vấn đề rõ ràng, chúng tôi vẫn chưa có gì gọi là chính thức. Haneul hỏi xin phép về việc có thể gọi điện cho tôi, nó là biểu hiện rõ cho việc trên. Tôi vẫn không biết hiện tại Haneul là gì của tôi. Lằng nhằng thì đó không phải điều tôi muốn với mối quan hệ của mình, nhưng tôi nghĩ mình cần thêm thời gian. Phần lớn có thể do tôi kiêu ngạo, nhưng tôi có quyền kiêu ngạo mà.

Em có vẻ chưa về nhà. Tôi có một trăm phần trăm rằng em có một chủ nhật bận rộn, và khi tôi bước vào nhà thì chỉ còn chín chín. Jungkook, luôn gọi điện nếu như em không thể về nhà và dùng bữa với tôi. Có thể em đã giận về cuộc gọi hôm qua, nhưng vấn đề ở đây là gì. Thua. Thằng ranh thô lỗ. Tôi lẩm bẩm chửi em, điều đấy làm mọi thứ ổn hơn. Và cũng chẳng đời nào tôi gọi cho em để hỏi thăm. Thời gian đó dành cho việc tận hưởng ngôi nhà một mình thì sẽ tuyệt vời hơn nhiều. Ôi cái bồn tắm, khi tôi ngâm mình trong cái bồn tắm nhà mình và để chế độ sục bọt, tôi lại nhớ đến cái của nhà Haneul. Tôi đã ngủ quên mất trong bồn, sự thư giãn hiếm thấy, tuy tay đã nhăn nheo vì bị ngâm nước quá lâu. Tôi không biết mấy giờ nhưng hẳn đã muộn, tôi có thể cảm nhận nhiệt độ ở ngoài khi giặt quần áo. Ngồi ở ngoài và nghe lại bài giảng của thầy Hayul, không phải lúc nào tôi cũng được ở một mình như vậy. Xong mọi việc, tôi nghĩ mình lạnh nên pha một cốc sữa, bình thường tôi hay uống loại không đường và tách một phần bơ, nhưng hôm nay thì thêm một thìa mật ong theo công thức của Haneul. Ngay khi vừa uống được nửa cốc, nhà tôi có ai đang ấn mã cửa, tất nhiên là em rồi. Cánh cửa mở bật ra, đập một cái, thay vì tò mò, tôi thấy sợ là nhiều hơn. Nếu là trộm thì nó vào đúng nhà rồi đấy. Tôi ngồi sụp xuống nấp mình sau quầy bar. Tiếng chân nhiều hơn là một, họ có vẻ chật vật, ugh, họ hôn nhau sao? Tạ ơn Chúa, không phải trộm, là em. Tiếng con gái rên rỉ.

"Nào, giữ giọng đi, em sẽ làm bạn cùng nhà của anh dậy đấy, anh ấy tinh lắm cưng ạ."

Nhìn hiện tại thì tôi lại giống tên trộm hơn, như rằng đang làm việc thì bị bắt quả tang. Giờ mà chui lên thì bọn trẻ nó cười vào mặt, vậy nên tôi chẳng có cách nào ngoài ngồi im. Mong hai đứa không làm tình ở phòng khách, để tôi có thể chuồn vào phòng mình. Ơ PHÒNG KHÁCH, không không không, cái sofa đó đắt tiền lắm, tôi không muốn vứt nó đi, nhưng nếu xảy ra thật, tôi cũng không muốn đặt đít vào đó. Ôi, Chúa phù hộ con. Tiếng giày dép đá nhau.

"Em đã mua bao cao su chứ?"

"Em có..." Giọng em gái nỉ non.

Oh well, ít ra họ còn biết dùng bao cao su, văn minh chán ra. Chúng ta không thể lường hậu quả nếu không có thứ đó đâu, thế giới tạo ra một thứ tuyệt với đấy. Vận dụng khả năng nghe ngóng của tôi, kèm theo tiếng hôn nhau thắm thiết ra thì thông báo vui họ đã vào phòng, để cho chắc chắn, tôi ngồi thêm cả ba mươi giây nữa để đảm bảo họ không lội ra. Rón rén về phòng mình, tôi nghĩ rằng họ sẽ không phát hiện rằng tôi đã biết mọi chuyện nhỉ? Nhưng sao tôi phải sợ khi đây là nhà tôi nhỉ. Dù biết là em không hề sai khi mang bạn gái về nhà và làm điều đó, em có quyền làm điều đấy vì em bỏ tiền ra thuê nhà tôi, nhưng ngược lại là tôi sẽ không mang Haneul về nhà. Chúng tôi ở chung mà, hơn nữa sẽ rất kỳ lạ khi có một người khác chú ý đến lúc đang hoan ái mà, đúng chứ. Và một điều nữa, tôi có kỉ niệm không mấy tốt về việc có đôi nam nữ nào vui vẻ trong nhà tôi, yep, nhờ anh Key cả. Không có sự tức giận, tôi nhanh chóng thay quần áo và rời khỏi nhà. Cứ nghĩ đến việc qua vài bức tường đang có biến mà da tôi cứ dựng lên. Tôi làm mọi thứ trong im lặng, lúc đi ngang qua phòng khách tôi vẫn nghe thấy tiếng cô nàng nọ kêu như trong phim porn, cũng đương được đấy, tệ là tôi gay. Tiếng cửa tự động kêu lên, nhưng tôi không nghĩ họ có thể nghe được, có nhiều âm thanh khác cần nghe còn chưa hết.

Tôi rời khỏi nhà, và... yeah, chẳng biết đi đâu. Nhưng thấy tốt hơn nhiều so với việc ở lại đó. Tôi nhớ rằng mình cũng từng yêu ngôi nhà cũ, nhưng tôi lại sợ quay trở về đấy là phần nhiều. Ngày tôi theo anh về, tôi còn không thể ngủ được trên chiếc giường của chúng tôi. Key cũng không khá khẩm, anh biết tôi khó chịu nên ngồi ngoài phòng khách cả đêm. Cũng chẳng lâu la, ngày hôm sau tôi nói anh nên rời đi. Key xin xỏ tôi nhiều điều, nhưng trong đó cũng không có chuyện ở lại ngôi nhà. Ôi trời, tệ hại, tệ hại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com