30
"Mình sẽ nói cho cậu một bí mật quốc gia. Cậu hãy hứa rằng nó sẽ đi xuống mồ cùng cậu."
Cậu cười, vòng tay qua bụng tôi, vùi mặt vào tóc, mân mê như một chất nghiện. "Mình hứa."
"Và không được cười nữa."
"Nghiêm trọng vậy sao? Mình hứa mà."
Tôi giơ bàn tay của mình lên. "Ngón út của mình rất ngắn."
"Ahh. Xem nào." Haneul chìa ngón út ra để so tay. Cậu vừa nói vừa cười. "Ôi mình thề với Chúa, nó thật đáng yêu."
Tôi quay lại trợn mắt lên đánh cậu một cái vào vai. "Cậu thật xấu xa. Cậu đã hứa là không cười mà."
Haneul nắm lấy bàn tay đang đánh vào vai theo kiểu làm màu. Đúng rồi đấy, chàng trai của tôi. "Lỗi của mình." Cậu thú nhận, hôn lên bàn tay lạnh, trước mắt tôi lại hiện ra cảnh của Jack, ngay khi hơi thở luồn qua từng khẽ tay, tất nhiên bọn tôi đang ở thời trời chớm đông, không hề lạnh cận kề cái chết như vậy, nhưng liệu cậu có đang dùng ánh mắt như Jack không? Rằng cậu đang muốn gửi gắm cuộc sống của mình sang tôi ý.
"Min, hứa với mình một điều đi."
"Nói thử xem."
Xoa dịu bằng một nụ hôn trước khi ra yêu sách của mình. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một lời ngỏ quá giới hạn. "Giữ bí mật về nó hộ mình, được không? Để mình như một người duy nhất."
"Về cái ngón tay sao?"
"Ừ, về cái ngón tay."
"Ngố ạ, mình không thích phá bỏ lời hứa đâu."
"Ugh, không công bằng. Cậu bắt mình hứa sẽ khoá nó vào một cái hộp và đeo theo khi chết."
Tôi cười vì sự đáng yêu xen lẫn ngu ngốc của Haneul. "Bí mật của mình. Luật của mình."
Tạo một lời hứa đều là một sự ngu ngốc, đôi khi tin vào một lời nói quá thì lại là một liều thuốc. Nhưng ý tôi là cho họ xem kết quả, chứ không nên là kế hoạch. Mà ở thế trận khác, tôi lại yêu những lời hứa không tưởng, mặc dù biết rõ là lời nói dối kém thuyết phục lại có phần ảo tưởng.
Theo một phân tích của bác sĩ nào đó của Solyn tìm, tôi sẽ kí hiệu tên anh là K vì tôi ghét những người bắt đầu bằng chữ K, không mấy ngạc nhiên. Bác sĩ K thì tài ba cực kì, nhưng lại thất bại trong việc thuyết phục rằng tôi bị alexithymia. Lần sau đấy, tôi lại xoáy sâu vào việc rằng anh có nghĩ rằng tôi đang nói dối không. Bác sĩ K nói rằng không biết, từ phía thật, anh thấy tôi rất hợp tác, hoặc có thể tôi là nhà nói dối hoàn hảo, chưa bao giờ bị hở đuôi, và biết kiểm soát mọi chuyện. Tôi gạ K nói về bệnh lý nói dối (pathological liar), nhưng nó khác so với tưởng tượng của tôi, mọi thứ xung quanh chỉ là một vở kịch. Xét về người nói dối giỏi nhất mà tôi từng gặp, Key sẽ không được tính vào điều mà bác sĩ K nói. Xem nào, vậy còn thích những lời nói dối thì sao, K cười và nghĩ tôi đang đùa. Trong vở kịch đó, có lẽ tôi không phải khán giả. Suy cho cùng, những lời nói dối không gây hại gì.
Có vẻ như tôi có duyên với Lola, vào đầu trưa thứ sáu tôi gặp cô ở canteen, lúc tôi đang xếp hàng mua coke cho Hwaso. Phải nói duyên ở đây vì Lola không thích canteen một chút nào, chúng tôi có thể chọn nhiều nơi để làm việc, sân sau, công viên hoặc chỉ là một cái ghế ở ven đường, nghĩa là không phải canteen. Té ra là cô đi với người bạn trai mới, tôi biết tình yêu có thể thay đổi tất cả, nhất là túi tiền. Lola bị mất điện thoại hai tuần trước, rồi bọn tôi trao đổi số, tác phong làm việc thì quá quen thuộc như mọi khi. Nhưng tôi nghĩ là cô vội với người bạn trai mới của mình. Cậu ta giục ba lần trong khi bọn tôi nói chuyện chưa đầy năm phút. Thể loại con trai gì đây.
Sẽ là một thứ sáu tuyệt vời, tôi đồng ý với bố rằng buổi chiều tôi sẽ đi khám lại, vậy nên là, chẳng tuyệt vời cho lắm. Tôi gọi cho Jungkook để nhắn vài việc, thứ nhất là tôi không thể về cùng em và cần em đi mua đồ cho bữa tối, tôi vẫn về nhà và nấu ăn. Tuy rằng tôi đã từng cùng em mua đồ làm pasta nhưng tôi vẫn nhắc lại vì em có mối quan hệ không tốt với thực phẩm. Cũng có một điều lạ, em rất ít khi không dùng bữa ở nhà, mặc dù em có việc bận buổi tối nhưng vẫn trở về nhà và dùng bữa, tôi nghĩ em có niềm vui với việc làm phiền tôi. Cũng là một lý do tôi không ăn cùng với người lạ, mà hiện tại tôi không nghĩ em là người lạ nữa, nhưng tôi không biết em là gì của tôi. "Là bạn.", ôi chắc rồi.
Ông Park đến mà mệt, cảm tưởng chỉ ba tháng tôi không đến bệnh viện, bố tôi đã nghĩ tôi đã bị nhiễm thêm bệnh gì đó. Tôi đã nghĩ sẽ chỉ như mọi lần nhưng ông còn muốn tôi xét nghiệm tuỷ đồ, để bảo vệ cái gối xấu số không bị ướt vào đêm này, tôi sẵn lòng làm mọi thứ để khiến ông biết là tôi ổn. Tôi đã từng xét nghiệm tuỷ đồ một lần trước đó, đối với tôi thì nó khá giống một tiểu phẫu. Bác sĩ Jaehun có một ca cấp cứu trước đấy, tôi có thể để người khác, nhưng vì lần đầu để lại ấn tượng không tốt, nên tôi một mực chờ Jaehun.
Mọi chỉ số thường không được gửi qua tôi, mà gửi thẳng trực tiếp qua bố, cũng có phần đúng vì tôi không quan tâm gì mấy cái này ngoài cặp mắt mới. Ngồi chờ hàng ghế ở ngoài đến lượt, bỗng tôi lại nhớ Key da diết. Tôi từ chối tất cả những người khác đưa đi khám trừ anh, không tính ba lần đầu thì chỉ có Key và tôi. Anh luôn biết tôi không bình tĩnh như bề ngoài. Cho đến lúc tôi được gọi vào trên bàn nằm, tôi bị bỏ rơi ở đấy năm phút, cư nhiên tôi lại muốn có Key ngay lúc này, tôi muốn quên đi vài thứ. Bỏ ra hàng đống tiền, ở một bệnh viện tư xa xỉ, cho dù không phải lịch cố định, nhưng đổi lại chỉ có thể là chờ đợi. Trong đầu tôi chỉ muốn Key, vì anh là người duy nhất cùng tôi trải qua trong năm đầu bóng tối. Tôi bắt đầu suy nghĩ về việc nhờ Haneul đi cùng vào lần sau.
"Cậu Jimin, rất vui được gặp lại cậu." Jaehun cuối cùng cũng đã đến.
"Tôi cũng vậy." Tôi căng thẳng đến nỗi không nặn được một nụ cười lấy lệ.
"Chúng ta có thể bắt đầu luôn chứ?"
"Ngài biết tôi luôn sẵn sàng mà."
Người tôi trần như nhộng, mọi cái tên là ngại ngùng đều biến mất hơi tại bệnh viện. Họ làm sạch vùng da ở gai xương chậu, mùi Betadine chẳng thể lẫn đi đâu được. Chắc tôi sẽ chẳng bỏ lỡ buổi khám nào vì tôi ghét cái xét nghiệm này cực kì.
"Tôi đã nói với ngài Park rằng không quá cần, nhưng ngài ấy rất chu toàn và muốn rõ mọi thứ."
Jaehun nói chuyện gì đấy để đánh trống lảng việc ông đang tiêm Lidocaen vào vùng da đấy để gây tê. Cảm giác chỗ đó đang nóng lên ngay sau đó và tựa như châm chích.
"Ông ấy đang già đi." Tôi đùa cợt.
"Ông ấy rất quan tâm cậu." Jaehun cười, một tay ấn xuống vùng da vừa được tiêm. "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Chẳng có gì."
"Tốt. Nhưng khi kim chính vào, cậu vẫn rất rõ để thấy."
Tôi biết mà. Nó đi vào tận xương, hút một mililit tuỷ sống trong cái xương chậu chết tiệt đấy, ôi nó đau gần chết, tôi biết. Vì tôi im lặng nên Jaehun hỏi lại lần nữa.
"Hãy nói với tôi khi nào cậu chuẩn bị."
"Ngài hỏi nhiều quá rồi."
Và rồi tôi mất đi một con mẹ nó mililit tuỷ sống, đánh giá khách quan, mẹ tôi không biết dạy chồng, đến lượt dì Chu thì ông bất trị rồi. Tôi phải nằm trên giường sau khi lấy tuỷ mười phút. Sau đó thì được y tá đưa đi thay quần áo, vì đây là xét nghiệm cuối cùng trong đợt. Tôi đến đợi ở phòng bác sĩ Jaehun để nghe đánh giá qua loa. Căn phòng chẳng bao giờ dùng để khám vậy mà lúc nào cũng như xịt nước cồn cho giống đặc trưng của bệnh viện. Tôi nhớ về lần đầu đến đây, lúc đó mắt tôi còn nhìn được, cho là vậy. Tôi cá mọi thứ vẫn như vậy. Bố tôi ngồi đối diện với bác sĩ Jaehun, tôi ngồi sau ông, còn Key thì đứng, tay anh nắm lên vai tôi. Cho tất cả, tôi nhớ phần lực anh ấn lên đấy, tiếng bố tôi sụt sịt, nước mắt rơi năm centimet trên giây, tôi biết mình sẽ phải làm bạn với nó. Trong lúc tôi đang cho tay vào bồn nước cảnh nghịch, bác sĩ Jaehun bước vào.
"Cậu ổn chứ?"
"Tôi ổn. Ngài có phiền không?"
"Hãy cứ tự nhiên."
Tôi cười. Thuốc tê gần hết, cảm giác đau nhức bị che lấp bắt đầu lộ diện. "Tôi nhớ cái này nhiều đấy."
"Chúng ta biết cậu ghét nó mà."
Ông ấy là Jaehun, bác sĩ độc quyền cho tôi từ lúc mới mơn mớn bị bệnh. Nhắm mắt cũng vẽ lại được vị trí bộ răng của tôi. Rút tay về vì ông đưa cho tôi một chiếc khăn. Nhã ý tôi nhận lấy rồi ngồi ngoan vào ghế. "Nó luôn nhắc rằng tôi mắc kẹt ở đây năm năm rồi."
Tôi trả lại chiếc khăn trên mặt bàn. Lắng nghe tiếng lật mở mấy tờ giấy. "Vậy, mọi thứ ổn chứ?"
"Rất tốt thưa cậu Jimin." "Ôi, không ai đưa trà cho cậu sao?"
"Tôi đi ngay mà. Thế còn, Ayngoud thì sao? Vẫn ngoan?"
"Cậu thật khéo đùa."
"Tôi chỉ muốn hỏi."
"Dạo này tâm trạng của cậu thật tốt. Có gì vui sao?"
"Ngài thấy vậy à?"
"Nó viết ở trên mặt cậu kìa."
Xấu hổ cho tôi mà. Jaehun toàn năng không phải người tôi có thể giấu được. "Tôi có bạn trai mới."
"Oh, chúc mừng cậu. Đó là một tin rất tốt đấy."
"Nhưng bọn tôi chưa chính thức. Nếu được, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi vào lần khám tiếp đến."
"Hân hạnh cho tôi rồi cậu Jimin."
"Bố tôi vẫn tìm kiếm sao?"
"Ông ấy giàu nghị lực và thương cậu."
"Ông ấy chỉ không biết xấu hổ và thích làm phiền người khác." Tôi dựa đầu vào mặt vải thô của ghế sofa đến quen thuộc. "Ngài khuyên ông ấy ngừng được không?", "Chỉ là, tôi không muốn ông ấy giày vò. Ông ấy luôn như vậy từ lúc mẹ tôi mất."
"Tôi e mình không có quyền làm như vậy, cậu Jimin. Nhưng tôi nghĩ, nếu dừng lại, ông ấy sẽ trở nên nhiều hơn."
Tôi nhận được thứ âm ỉ ở hông, tê nhức ở ven tay. Đứng dậy và nhận thêm gấp hai lần. Chỉnh lại quần áo, đến lúc tôi phải trở về. Trước khi mở cánh cửa ra, tôi nán lại đôi chút.
"Tôi rất muốn, rất muốn nhìn thấy tuyết đầu mùa. Ngài biết không."
Bác sĩ Jaehun yêu dấu im lặng gần một phút, tôi biết mình ít khi nói như vậy, nhưng tôi chỉ muốn ông nhận ra tôi cũng đang cố gắng.
"Tôi lỡ rất nhiều chuyến tàu, nhưng chưa bao giờ tôi không biết cách về với vợ của mình, ngay cả trong bóng tối."
Jaehun rất khôi hài. "Chào ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com