Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

53

Jungkook không dùng bữa buổi tối, em trở về nhà tắm rồi đi chơi luôn. Tôi có thể ngửi được hương thơm của em, thuần tuý mùi xà phòng. Em không hôn tôi một cái nào cho buổi tối, có lẽ em để dành nó cho một ai khác em vui vẻ tối nay. Tôi không nên mong chờ điều gì, nó là quá nhiều. Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một đối tượng giao hoan mà em lựa chọn trong đống người đó. Giờ em phong phú hơn nhiều rồi, em thật sự ngủ với con trai. Liệu em có bắt đầu ngủ với người con trai nào khác ngoài tôi không? Dù chẳng có gì, nhưng phần nhiều tôi cũng sẽ thấy mất mát. Tôi thật sự yêu em mà. Ngay khi em lạch cạch với chìa khoá ngoài cửa, chỉ chào tôi có một câu. Em đang đi giày, tôi đoán vậy, em chẳng bao giờ ngồi lên cái ghế dài tôi mua chuyên dụng ở đó, em thích ngồi xuống dưới đất hơn. Tôi đã suy nghĩ về việc giữ em lại, không phải tôi ghen, nhưng tôi chỉ muốn có em ở cạnh. Vì chúng tôi đã rất thoải mái hôm qua. Em ở cùng bàn ăn, vui vẻ và ngọt ngào. Trên ghế, những lời nói dụ dỗ... Tôi để em đi và dẹp mọi thái độ của mình.

Sau đó, giống như bình thường, ăn tối, dọn dẹp, giặt quần áo và nghe bài giảng. Chưa bao giờ tôi thấy căn nhà trống rỗng đến thế. Tôi thấy hối hận vì đã bỏ quần áo vào lồng giặt, cái hoodie ở trong đó. Nó đã hết sạch mùi mồ hôi cơ thể của em vì đã qua vài lần giặt và tôi mặc. Tôi muốn em ở nhà lúc này, vì The Notebook chưa xong, em lỡ quá nhiều, em sẽ trượt môn đấy cho mà xem. Đáng nhẽ tôi nên giữ em ở lại... Tỏ ra thanh cao nhưng thật sự tôi muốn em quá nhiều, giờ cảm giác giống hệt khi đấy. Biết ngay tôi sẽ như vậy mà. Nhưng tôi có thể làm gì? Tôi đã cầu xin em về việc rõ ràng, nhưng em luôn thích đặt tôi ở giữa, năm mươi cái sự lưng chừng chết tiệt. Tôi cứ lặp lại bản thân mình nhiều lần.

Phòng em ở ngay kia thôi, căn phòng phía Bắc. Tôi có thể đi vào đấy, lần sờ cho đến khi tìm thấy một chiếc tủ. Gì đây, tôi thật sự làm vậy. Có một thế lực nào đó đang thôi thúc tôi mạo hiểm, một con quỷ bên trong. Không kịp ghi nhớ bất cứ thứ gì, mọi thứ chỉ được một lần vì sợ bắt gặp. Thật hèn hạ khi tôi đã vào đây mà không được hỏi trước, trộm đi một cái áo của em. Chúa làm ơn thứ lỗi cho tôi. Em sẽ không biết, tôi sẽ giữ nó mãi mãi.

Tạm ứng một chút, tôi rời khỏi nó và về phòng mình. Em sẽ về cùng một ai đó, không nên để em biết là tôi đã ăn cắp một thứ ở chỗ em. Tôi không thể nhìn thấy chiếc áo như thế nào, nhưng là của em. Của em. Cái áo là của em. Tôi cởi bỏ hầu hết mọi thứ trên người, và nhìn nó bằng cơ thể của mình. Mùi hương đó bao quanh lấy mình. Đó là mùi hương của sự tội lỗi, những tội danh của tôi bị nó tác động. Tôi nhờ Siri mở một bài nhạc, nó phát đi phát lại thứ đó, tôi không muốn tắt đi. Liệu em có thể ghé qua xem tôi vào lúc ngủ và dừng lại nó không? Em có thể bắt gặp bí mật trên cơ thể tôi. Bằng tất cả sự hổ thẹn và biến thái, tôi sẽ tạ lỗi với em. Thật đấy.

Chìm vào trong giấc ngủ, mặc kệ tôi đã lên kế hoạch là đợi em vào phòng cho dù điều đó chưa chắc đã xảy ra. Nhưng tôi bị đánh thức bởi tiếng mở cửa đột ngột. Choàng ngồi dậy, tôi thấy có chút lạnh hơn lúc nãy, tôi đã ngủ trên cả đống chăn. "Ai đ..." mơ màng hỏi, nhưng người đó đẩy tôi nằm lại. Chỉ có thể là em thôi. Vội vã hôn tôi, khiến cơn buồn ngủ tan biến. Tôi sẽ khóc mất. Tôi vòng tay qua gáy và nghiêng đầu chào đón. Em đã uống rượu đấy, tôi nhận ra.

"Không ai dạy em phải gõ cửa sao?"

Hơi thở nồng nặc. Em đang nhìn tôi? "Em có thể ôm anh một lúc không?"

Ô, bây giờ thì em hỏi đó hả? Sao tự nhiên em lại bé bỏng đến vậy nhỉ. Tôi ôm em kéo xuống lồng ngực mình, em đang ở đó, trong vòng tay của tôi. "Phí ôm của tôi không rẻ đâu."

Đúng đấy, tốt hơn là em nên lấy thân để trả. Em nằm trên tôi hẳn một lúc, tôi nghĩ là em đã ngủ. Tôi đã được mẹ kể một câu chuyện về một chàng trai đánh thức một thiên thần đang ngủ, rồi sau đó họ yêu nhau, đại loại luôn như vậy. Tôi biết mình không có diễm phúc ở trong một quyển truyện nào đó, nhưng em đã chọn ngực tôi để tựa vào và chẳng phòng bị. Tôi hôn lên mái tóc mềm mượt của em, rất cẩn thận, giống một nụ hôn ban phước. Sai lầm là tôi quên cảm nhận hơi thở, đáng ra nó phải đều đặn hơn. Tôi bị phát hiện, bởi em chưa ngủ.

"Anh là ai vậy, Jimin?"

Tôi cũng muốn hỏi em như vậy đấy, nhưng tôi lại chẳng có can đảm. "Tôi là một con người bình thường."

"Con người, đúng vậy. Bình thường, thì không."

"Em đang rất lạ đấy."

"Anh có thể nói cho em biết chính xác mối quan hệ của chúng ta không?"

Em say rồi. Tôi đoán vậy. "Tôi và em đều rõ ràng chuyện đấy."

"Mối quan hệ trao đổi lợi ích?"

"Yea..."

"Nếu em nói... em không muốn mối quan hệ đó nữa?"

Thật ra tôi đang đê mê trong sự gần gũi bất chợt của em, nhưng từ ngữ đó chỉnh tôi tỉnh táo lại. Ôi Chúa ơi, em nghiễm nhiên đòi dừng lại khi tôi đang thèm thuồng em nhất sao? Tôi đang mặc chiếc áo của em và mọi thứ sẽ chấm dứt. Đúng là tôi đã yêu cầu việc rành mạch, nhưng tôi không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy. Không có sự luyện tập nào, trái tim giống như nghẹn lại, tôi không muốn nhưng nước mắt tôi đã chảy ra. Xấu hổ làm sao?

"Được thôi." Tôi tránh mặt sang phải. Tôi đã ôm em, để em nghỉ ngơi trên người mình, âu yếm mái tóc như một người tình. Và đây là thứ em dành cho tôi. Thật ngu ngốc rằng tôi đã lừa dối bản thân về những câu nói của em, rằng tôi đặc biệt, hay cái chó má gì kiểu như vậy. "Em có thể ra ngoài được rồi."

Tôi đẩy nhẹ em ra, nhưng bộ ngực đó khựng lại. "Này, sao anh lại khóc? Anh nghĩ gì vậy?"

"Không có gì... tôi ổn."

"Pffft. Anh đang hiểu nhầm ý em đấy." Em bật cười.

Cái gì? Tôi lại bỏ lỡ gì? Em nói là không muốn có quan hệ với tôi mà. Khi tôi còn đang trong một cái vòng tròn phức tạp, em bỗng hôn lên đuôi mắt, nó đang ướt nhẹp vì em đấy.

"Là sao? Rõ ràng đi Jeon." Tôi khẩn khoản.

"Em muốn nhiều hơn thế... mmm ý em là... em nghĩ mình cũng có cảm giác như vậy."

Bây giờ tôi hoàn toàn như không sống. Chưa bao giờ tôi mong muốn một thứ gì mãnh liệt như vậy. Có phải em đã... không, để đảm bảo hơn. "Làm nó dễ hiểu hơn được không? Tôi hiện giờ rất ngu ngốc."

Em cười sau đó hôn nhẹ lên môi tôi. Cái đó phải làm sau chứ. Thú nhận đi thằng ranh bướng bỉnh. Tôi đã sống cho khoảnh khắc này.

"Em yêu anh."

Tôi chết đứng. Ôi Chúa trời, con cần ngài ghi lại bằng chứng đó. Em ấy không phải kiểu của một người trong tình ái, nhưng em ấy đã nói yêu con. Con đã nghe thấy, từ đôi môi ngọt ngào đó, nó vừa nếm đủ nước mắt và nước bọt của con. Đó là công sức của con, làm ơn bảo đây không phải một giấc mơ.

"Thở đi, Jimin."

Tôi cần nhiều thứ hơn thế. "Tại sao?"

"Em không biết. Anh khiến em muốn có một mối quan hệ rõ ràng và nghiêm túc."

"Em không hẹn hò. Em đã nói với tôi như vậy... hay là một sự nhầm lẫn gì đó..." Tôi nói loạn lên và phủ nhận mọi thứ.

"Nghe này. Em yêu anh. Đó là điều điên rồ nhất mà em từng nói. Nhưng em đã nói, anh nghe thấy rồi đấy."

Tôi cố gắng nghe đến nỗi khi em dừng lại, tôi đã nghe thấy tiếng nhịp tim của em, và cả hơi thở cùng lúc. Nó rất thật, và tôi không nằm mơ. Em đã nói yêu tôi, em đã làm vậy. May mắn là tôi đang nằm, nếu không tôi sẽ không thể đứng vững mà ngã ngửa ra mất. Em kéo tôi ngồi dậy, trên đùi em. Quần áo em còn dày cộp, hẳn từ lúc đi về em đã vào thẳng đây và không tính toán. Còn tôi thì chỉ nguyên chiếc T shirt và boxer.

"Em không phải một người tốt đẹp trước đó, nhưng sẽ gửi phiên bản đấy sang một nơi khác. Anh làm em muốn thay đổi, và em sẽ làm mọi thứ chỉ để anh ở bên cạnh. Em thề là em chưa từng nghĩ đến điều này, nó thật tự nhiên, và em không thể phủ nhận. Em ghét tình yêu, nhưng tại anh em lại khao khát thứ em ghét nhất. Em đã mất một khoảng thời gian để định hình nó, và em nhận ra rằng việc giữ khoảng cách với anh cũng không giảm bớt đi cảm giác đấy. Thậm chí là còn nhiều hơn và khiến em liên tục thần kinh vì nó. Vậy là anh biết em đã thất bại thảm hại như thế nào rồi đấy."

"Em đã uống rượu." Tôi nhắc nhở.

"Vậy chẳng phải càng thành thật hơn sao?"

"Ai đưa em về?"

"Hwaso."

"Ngừng nói dối đi. Hwaso không bao giờ có thể lái xe được sau bữa tiệc."

"Em đã tự lái về."

"Em đang đùa giỡn tôi đúng không? Oh ho, em nên ước rằng em không làm vậy, vì tôi là người dùng dao giỏi nhất cái nhà này, tôi tên là Michael Myers và tôi biết cách huỷ xác mà không ai phát hiện." Đó gọi là tăng sự kịch tính thôi, chứ ai biết làm như vậy nhỉ.

"Anh sợ à?"

Tôi vòng tay qua cổ em, tôi cũng thật sự bối rối vào lúc này. Tôi nên thành thật đúng không. "Không phải tôi sợ. Mà là tôi không tin tưởng em. Vì em không phải kiểu như vậy... tôi không muốn bị tổn thương... Jungkook, tôi không muốn vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com