63
"Zoilist, Calet Phoenix ? Anh không thích hả?"
"Jungkook, nói với tôi nó không phải bản in đầu." Nghiêm túc đấy. Em đừng làm tôi sợ.
"Không. Nó không phải, bản in đầu chỉ có 220 cuốn và nó không còn đấu giá cho cả sáu năm rồi. Vậy nên em mua bản in thứ hai."
Ôi Chúa ơi. Em vừa nói gì cơ? Không thể nào. "Nó phải đến 8000 dollars. Em thật sự mua nó?"
"Yeah. Em mua rất khó đấy."
"Em điên rồi. Bỏ gần mười triệu Won chỉ để mua một quyển sách sao?"
Em cười và hôn xuống cổ khi mặt tôi vẫn đóng băng cả ra. "Một quyển sách tặng cho người em yêu. Nó xứng đáng."
"Không. Ý tôi là, số tiền đó rất lớn." Câu hỏi đó lại dấy lên trong đầu tôi lúc này. Số tiền đó quá lớn so với một sinh viên bình thường như em, những công việc sau giờ học. Một quyển sách bằng tiền em thuê nhà hai năm sao? Đó là một phép tính ngu ngốc. "Em đóng porn à?"
"Pffft! Jimin, anh lấy nó ở đâu vậy?" Em cười sặc sụa đến nỗi lăn xuống giường.
"Ơ kìa. Tôi đang nghiêm túc đấy. Em lấy đâu ra số tiền lớn như vậy. Không đời nào tôi mua một cuốn sách như vậy, kể cả bố tôi là người trả."
"Em biết là mình có tài năng, nhưng em không phát triển nó theo hướng như vậy, Jimin. Em không quan hệ tình dục vì tiền. Thẳng thắn đấy. Chỉ do nhu cầu và gần đây là vì tình cảm." Ngón tay em ấn vào đoạn giữa cổ và xương quai xanh, nhẹ nhàng và bình tĩnh. "Đó là tiền sạch. Có thể anh không tin nhưng em mua nó bằng tiền của chính mình. Em đã đi làm thêm từ đầu cao trung, bởi vì em thích làm việc. Giờ em có một studio riêng nhưng em vẫn làm bán thời gian ở một quán cafe."
"Jungkook, tôi không có ý như vậy... tôi chỉ sợ em dại dột gì đó... và, thậm chí em chưa từng nói rằng studio đấy là của em."
"Tại anh không hỏi em làm gì ở studio mà." Tôi nghiêng đầu trên cử chỉ âu yếm của bàn tay. "Em biết. Một số tiền lớn đi một phần ba thẻ tiết kiệm của em. Nhưng nó không làm em cảm thẩy ổn. Kiểu như, không gì em thấy là đủ. Anh đặc biệt và em muốn làm nhiều nhiều hơn thế. Vậy nên đừng nói về giá của nó."
Thật thô lỗ khi tôi cứ hỏi về việc em lấy tiền đâu ra để mua món quà giá trị như vậy. Nhưng cuộn gai trong lòng thì chẳng ngừng rồi ren. Để kể đến việc ngu ngốc thiếu chín chắn của em thì tôi có thể kể đến mùa cam năm sau. "Tôi chưa bao giờ được tặng một món quà giá trị đến vậy. Em còn trẻ, nhiều thứ cần thiết hơn là một mối tình mới chỉ có một tháng. Hey, em có buồn khi tôi nói vậy không? Thỉnh thoảng tôi trình bày một cách màu mè, không thấu đáo." Khi nào đó em sẽ quên tên tôi, gọi bừa bằng cái tên dùng tuổi em để đánh dấu. Em yêu, tôi chẳng biết cũng không hứa trước được chúng ta có thể giữ mối tình này bao lâu. Em thì hệt như cái cách tôi bất chấp cho mối tình đầu của mình. "Chỉ cần em yêu tôi, và tôi cũng chỉ muốn một người tôi có thể gửi gắm nụ hôn của mình."
Em có thể nói dối tôi, nhưng quyển sách thì không. Bây giờ thì giáo viên ở trường biết chuyện giữa tôi và em. Tôi đã từng nhờ cô Yohee về quyển sách này vào năm ngoái. Và giờ tôi cũng có một cái. Để nó trên kệ sách thì thật là phí hoài, tầm thường quá mức. Quá khó để chọn mà tôi lại chẳng có thời gian, gia đình Jungkook sẽ từ mặt em, tôi không muốn biến thành lý do. Tôi quyết định bỏ vào hộp và chờ đến ngày em lên. Em sẽ đọc bằng một thứ tiếng không phải tiếng mẹ đẻ của mình, ngôn ngữ yêu thích của tôi. Em hứa.
Tôi trở về nhà với một tâm trạng tuyệt vời nhưng trống trải. Nhất là khi tiếng nhạc ở radio kết thúc giữa chừng bởi động cơ được tắt. Tiếng chìa khoá lủng lẳng gần như dứt. Tôi bước xuống xe, rồi đến em, còn phải lấy đống đồ quà tặng.
"Tôi sẽ cầm nó vào. Không ai rõ đường này hơn tôi đâu. Em về đi."
Em đi gần sang chỗ tôi. "Bất ngờ cho anh. Em sẽ đưa anh vào."
Tôi nhớn mày, khua tay lấy hết túi đồ. "Tôi cũng có bất ngờ cho em. Tôi sẽ vào một mình." Cà chớn và đi lùi lại, những hòn sỏi dưới chân trơn láng vì tuyết trực chờ tôi ngã.
"Tại sao? Vấn đề gì?" Em đi thẳng, giọng khó chịu.
"Rất đơn giản. Gia đình tôi chưa biết chuyện và em thì đang vội. Em nên đi."
"Oh, thế giờ anh cũng không định hôn em luôn đấy?"
"Như em thấy." Tiếng cười vẫn ở đấy, còn tôi thì càng hờ hững xa dần. Hai tuần sao? Tôi nghĩ mình lấy đủ thứ để dành cho thời gian đấy. Nó ổn. Tôi nghĩ vậy.
Tôi được chú Kangi bắt gặp lúc nửa đường, tôi có bạn đồng hành. Mọi người bận rộn vì lễ, nhưng trong số đó chắc chắn không có tôi. Bố tôi đi nhà thờ, chắc hẳn ông lại xin xỏ cái gì đó. Ai chẳng muốn có một điều tốt đẹp, nhưng Chúa có việc phải làm. Còn chúng tôi chỉ được xếp vào hàng diện có tội cần tha thứ.
Phòng tôi nằm trên tầng hai, căn nhà vốn rộng đến phô trương. Theo điều tôi được biết, những bức tường được làm từ đá, cả chiếc giường cũng bằng sắt để hợp với kiến trúc ngôi nhà, nhưng nó lại luôn phảng phất mùi gỗ. Tôi không hỏi, cũng không tò mò về ngôi nhà này, nó không phải nhà tôi, nhưng chí ít, nó cũng an toàn theo phương diện khác. Kiểu như, những người yêu tôi, họ bỏ qua cho tất cả tội ác tôi có thể làm. Nhưng nó cũng chỉ là một nơi chốn không thân thiết, tôi thích cái ghế dài ở sau nhà hơn phòng mình. Nếu trời có nắng, vào một buổi chiều, tôi sẽ bỏ ra hàng giờ, hàng giờ chỉ để đọc sách. Cho đến khi tối muộn và tôi không còn đủ ánh sáng, hơn nữa chỉ áp dụng vào bản thể của tôi khi có thể nhìn thấy.
Không mất nhiều thời gian để tôi có thể tìm thấy một tư thế phù hợp. Dì Chu trở lại cùng với một ly nước uống.
"Dì nghĩ con sẽ về từ sáng. Chúng ta có khách vào buổi tối. Là nhà bác Joowon."
"Ugh, con nên có chiếc áo đấy. Ông ấy sẽ kêu ca cả buổi nếu như con không mặc nó. Dì có giặt nó cho con chưa?"
"Dì đã giặt mọi đồ trong tủ. Không tệ đến vậy đâu, ông ấy quý con mà, chiếc áo cũng rất hợp."
"Sao cũng được." Tôi ngán ngẩm nhâm nhi cốc cacao nóng. "Con nhận phần trang trí cây thông. Phần ưa thích. Dì hãy mua đèn vàng nhé. Đèn vàng luôn thời thượng nhất."
"Nói đến cây. Con biết bố con đã mua một cây thông giả thay vì cây thật chưa?"
"Ông ấy làm gì cơ? Ha ha." Ôi ông bố ngu ngốc của tôi. "Dì nên mắng ông ấy."
"Tất nhiên. Ôi chẳng hiểu thứ gì tồn tại trong đầu ông ấy..."
Tôi đã mặc chiếc áo ngu ngốc đó vào trước tối. Còn nghiêm túc hơn khi tôi có sơ mi ở trong và đeo calavat. Tôi nhận được điện thoại của Haneul. Cậu chúc tôi về Giáng sinh, và mọi điều tốt đẹp sẽ đến với tôi. Cậu đã về Daegu, thật tiếc là cậu thích Seoul hơn. Có lẽ là vì cậu quen với sự ồn ào chốn này, cũng có thể là vì điều gì đó tôi lảng tránh. Cậu nói rằng nhà tôi thật đáng yêu khi đang mở Last Christmas, bố tôi sẽ mở bài này cả tuần và không có dấu hiệu dừng lại, và cả All I Want For Christmas Is You, là một đôi đấy.
Cái cây thông thật là thảm hoạ. Bố tôi làm hỏng mọi thứ, ông sẽ chẳng bao giờ sửa cái tính nhất thời của mình. Tất cả đều bằng sắt và tua rua nhựa. Tôi lần sờ quấn đèn quanh những chiếc cành không mềm mại.
"Em đang phá hỏng nó đấy."
Tôi giật mình, Chúa ơi, tôi ghét những sự im lặng trước đó. Bởi cái rùng mình, chân tôi hụt sang một bên, trước tất cả tôi chỉ kịp la lên. Nhưng người đó kịp bắt lấy tôi, một tay đỡ ở vai, tay còn lại bấu ở bụng rất đau. Việc thứ hai phải làm, chàng trai này là ai? Giọng quá đỗi quen thuộc, tôi cần một cái tên để không trở thành người bất lịch sự.
"Đừng giữ mắt như vậy. Em làm anh buồn đấy. Nói gì đi, Jimin."
"Ôi Chúa ơi, Anh Hobin? Sao anh lại... à, xin lỗi, em chỉ quá ngạc nhiên thôi." Tôi lấy lại bình tĩnh và rời ra khỏi vòng tay của anh. Thả người rơi xuống ghế, gác chân lên tay vịn. "Em biết mình nên dừng lại. Cái cây này thật là kinh khủng. Anh có thể xuống phòng bếp lấy cho em cái gì đó, kiểu như chocolate được không?"
"Tuân lệnh." Anh ấy làm thế thật, và tôi bây giờ mới dám thở. Nửa là vì dư chấn của tai nạn vừa rồi, nhưng phần nhỉnh hơn là tôi không biết anh cũng đến. Dì Chu chẳng báo gì, anh đã về Hàn Quốc từ bao giờ vậy. "Của em đây."
Tôi đưa tay lên và anh đặt nó vào. "Cảm ơn. Bố anh đâu?"
"Ông ấy ở ngoài vườn cùng bố em. Anh nghĩ cái cây bị lệch rồi."
Đá phẩy vào một cái vài cành. "Nhường anh cả."
"Anh chẳng giành nó với em đâu. Anh sẽ giúp, nó vẫn còn cứu được." Tôi ngượng nghịu. Anh hiểu tôi, nhất là vào Giáng sinh. "Đống dây này sẽ không đủ. Chúng ta sẽ đi ra cửa hàng."
Anh đẩy lưng tôi dậy. "Bắt buộc sao?"
"Phải. Cái áo này trông tởm ghê. Bố anh mua tặng hả?"
"Đừng nói như thế. Em vẫn đang tận hưởng đây."
Trước khi đi, tôi vòng qua vườn để chào bác Joowon và vợ. Ông già sẽ lảm nhảm đến khủng nếu tôi phớt lờ đi sự xuất hiện của ông. Trong mắt Joowon thì tôi lúc nào cũng là một đứa trẻ. Bác yêu trẻ con nhưng bác gái thì lại không có con được, và bác yêu cả vợ mình. Hobin là con nuôi, anh được nhận vào lúc tôi mười bốn, tôi cũng chẳng rõ tuổi của anh. Trừ khi anh kể, còn tôi chẳng bao giờ hỏi. Nhưng Hobin biết rất rõ về tôi, chúng tôi có thể được xem là thân nhau, chỉ vài năm gần đây. Chính xác là sau khi come out tôi bị nhốt ở nhà một tháng, và mọi chuyện bắt đầu vì tôi cần sự trợ giúp của anh. Nếu tính là thật sự thân thiết, thì phải là hậu chia tay Key.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com