67
"Con có chắc đó là một kiện hàng chứ?"
Dì Chu giảm tốc độ trong vài giây, nhưng cũng không ngừng lại. "À vâng... con chắc vậy. Nó to lắm sao?"
"Rất to." Dì bật cười.
Tiếng cửa được kéo qua một bên. "Chào dì. Jimin." Đây có phải kiện hàng mà em nói tới? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Khả năng cao tôi đã gục cùng bố ở trong phòng, những âm thanh trước mắt chỉ là do não tôi hình thành một vở kịch. "Nhà cháu đã đi du lịch hết. Anh Jimin thật tốt bụng khi đã rủ cháu đến chơi trong những ngày năm mới."
Ôi trời, em còn nói dối như một bản nhạc. Tôi làm gì biết em đã tính toán như thế nào. Sao em lại ở đây? Đêm hôm qua, em còn đang ở tít cuối Hàn quốc, cả lúc rạng sáng tôi gọi, em vẫn đang ngủ say tại nhà mình. Thở đi, Jimin. Em thật sự ở đây, ngay trước mặt tôi. Đó không hề là một giấc mơ hão huyền nào.
"Jimin đã rất chán cho mấy ngày cuối năm. Cảm ơn con nhiều."
"Con biết là Giáng sinh đã qua, nhưng Jimin nói rằng anh muốn có một cây thông."
Dì Chu reo lên. "Chúa ơi. Con đã mua một cây sao?"
"Con đã chặt một cây đẹp nhất ở trong rừng Busan." Em cười vui vẻ. Ôi tôi muốn ôm em ngay lúc này.
"Jimin, con rất may mắn đấy." Dì níu vào cánh tay đang cứng đờ của tôi. "Vậy, con lái xe vào nhà đi."
Một cây thông bằng thật, lá cây vẫn còn rất cứng và tươi. Khi tôi cùng em đang giữ cây chờ dì Chu tìm cái đế giữ từ năm ngoái, tôi nghe thấy tiếng gáy của bố ngủ ngon lành đằng ghế. Em ghé vào tai, khiến má tôi đỏ bừng. "Em đói lắm. Làm gì đó cho em ăn nhé. Em chưa ăn gì cả chặng đường đi, chỉ đến đây với anh thôi đấy."
Là một lời yêu cầu bình thường, nhưng chúng tôi lén lút như đang nói chuyện người lớn. Dì Chu có thể quay lại bất cứ lúc nào, nhưng tôi không kiềm chế được, đánh bụng nhỏm sang hôn em một cái ở má, nhiêu đó thôi, cũng đủ trấn tĩnh tâm trạng đang xốn xang của mình. "Bánh Quy, tôi chưa nói với ai chuyện của chúng mình. Nhưng tôi hứa sẽ làm điều đó."
Dì Chu quay lại. Sau khi giữ chắc được cây, mọi sự tập trung bị ông bố của tôi cuỗng mất. Dì cười ngượng ngùng mắng mỏ bố tôi vài câu và nói rằng sẽ đỡ ông ấy vào phòng.
"Jungkook chưa ăn gì. Con sẽ làm đồ ăn cho em ấy."
"Dì sẽ đến giúp ngay sau khi xong việc này."
"Không cần đâu. Con có thể làm."
"Con chắc chứ? Nó không giống bếp từ ở nhà con."
"Nó ổn, thưa dì."
"Vậy dì cùng cô Yong sẽ đi chuẩn bị phòng cho Jungkook."
Ngay lúc vừa đến phòng bếp, tôi tóm gọn em vào vòng tay mình, vùi đầu trên lồng ngực vững chắc. Em đã có một quãng đường dài, tôi có thể ngửi mùi xe ô tô ảm vào từng gấp áo. Em đã chạy đến đây vì điều ước của tôi sao?
"Em điên rồi. Sao em lại tới đây mà không nói với tôi."
Hôn lên cổ, tôi nhớ cách em mở đầu. "Chẳng phải do anh sao? Anh đã nói gì tối qua nhỉ?" Giờ em lại đổ lỗi cho tôi. Em luôn thế, được rồi, em trong sạch. Do tôi quá nhớ em. Dứt lời, em luồn tay vào trong áo vải felt, xiết chặt hai tay của mình. Tôi nhón chân lên hôn em ở sau cánh tủ lạnh. Sự nhung nhớ tiếp thêm cho tôi nhiều sức mạnh để âu yếm em ngay ở phòng ăn của gia đình, nơi mà bất cứ ai cũng có thể bước vào mà chẳng cần lên tiếng. Họ sẽ dễ dàng bắt gặp đôi tình nhân vụng trộm chỗ mà họ dùng bữa hàng ngày.
"Jimin? Jungkook?"
Em lẫn tôi đều giật mình, ngọn lửa bùng lên bị hạ xuống để che giấu. Nhà phân tích âm thanh trở lại, dì Chu mới chỉ ở ngoài nhà chính, dì có lẽ chưa biết gì. Tôi quay lại giả vờ bận rộn lần sờ mọi thứ trong tủ lạnh, còn em chỉ cười cho sự hớ hênh.
"Ồ, hai đứa đây rồi. Jungkook, phòng cháu ở đối diện phòng của Jimin nhé. Cô Yong đã xách đồ của cháu lên phòng."
"Ồ, cháu cảm ơn. Mọi thứ thật tốt."
"Đừng nịnh bợ." Tôi đã với được một miếng thịt bò, với độ nhấn này thì nó rất hoàn hảo cho steak. Còn món rau hầm của buổi tối, hâm lại là vừa.
"Mới nữa, ngày mai ông bà ngoại của Jimin sẽ đến vào buổi tối, cháu có muốn mặc hanbok cùng gia đình không?"
"Vâng... nhưng cháu lại không có bộ nào. Ngày mai cháu sẽ vào thành..."
"Ồ, cháu không phải lo. Dì sẽ bao vụ này." Dì Chu lấy sẵn tỏi và lá hương thảo để bên cạnh tôi. "Dì biết mình không hợp những cuộc trò chuyện của giới trẻ. Và Jungkook, tự nhiên như ở nhà nhé. Có chuyện gì cần, cứ gọi dì ở dưới. Hãy vui vẻ nhé."
Tôi quay người theo lời của dì Chu rời khỏi phòng. Em bật cười trong giây lát. Chẳng phải chúng tôi là tình nhân rồi sao, đây vốn dĩ sẵn là nhà em rồi. Tôi hôn lấy vai em khi đang bên cạnh. "Không hẳn vui quá đâu."
Em ăn rất nhiều, gần như chẳng nói gì trong lúc đó. Tôi cũng không bắt chuyện, vì cô Yong cũng ở trong bếp dọn dẹp gì đó. Những vấn đề chúng tôi có thể nói thì hoàn toàn chẳng lành mạnh, mà tất nhiên cô Yong là tai mắt của gia đình ấy chứ. Jungkook định rửa bát vì em bảo đó là phép lịch sự tối thiểu, nghe nó buồn cười dã man, tôi nghĩ chỉ là em muốn ghi điểm trong mắt người lớn. Nhưng về cuối, tôi vẫn ngăn em lại và dẫn lên phòng.
"Vậy đây là phòng em hay phòng anh."
"Điều đó quan trọng?" Tôi ngờ vực. Thằng ranh không biết tốt xấu ở nhà đâu rồi?
"Tất nhiên. Chúng ta được phân phòng mà."
Ồ, ra vậy. Tôi còn tưởng mình sẽ được thân mật với em một lúc cơ. "Là phòng tôi. Của em bên đối diện."
"Cảm ơn, Jimin." Em nói cộc lốc như một người lạ. Nhãi con lại muốn chơi trò gì đây. Tôi đứng trước của phòng mình và nghe tiếng giày của em đi sang. Thật nực cười. Trước khi trở lại vào phòng.
"Mọi người gọi tôi là Jimin. Riêng em thì được gọi tôi tối nay đấy."
Những chiếc máy sưởi ở đây ổn hơn nhiều so với bên nhà tôi. Vì ngôi nhà được làm bằng đá, độ giữ nhiệt lại tốt hơn nhiều. Tôi chốt cửa. Cởi bỏ quần dài xuống thảm, tìm lấy bao thuốc và dùng bên kệ cửa sổ. Tuyết có vẻ vẫn chưa ngừng rơi.
Knock knock.
Tôi còn lạ gì ông đâu. Nhảy xuống, chân tôi còn chưa kịp đi dép, vội vàng qua cửa. Tôi ngó ra chặn ở giữa.
"Không muốn cho em vào à? Nhỡ có người phát hiện đấy."
"Tôi được lợi gì trong đấy nhỉ?" Trời sinh tính cà khịa, nhởn nhơ trợn mắt, bĩu môi.
"Này, anh là người duy nhất được sở hữu cây thông cách 325 cây số. Và đây là điều anh thiết đãi em sao?" Tôi nghe bên cạnh mặt em, chống tay ở cửa, hơi thở em tiến gần lại, và dần ngừng đi. Ít ra em làm cho đúng. Tôi kéo cổ áo dân chơi này lôi vào phòng. Em hôn đắm đuối, tôi chắc không bao giờ chán đôi môi này. Thậm chí tôi không thể so sánh lần hôn tuyệt vời nhất của chúng tôi là khi nào. "Lần sau, em sẽ bắt anh chờ. Kể cả có khóc lóc, em cũng không đến đâu."
Tôi lo sợ em làm vậy thật, kiễng chân cố hôn lên mọi chỗ trên mặt để năn nỉ. Em đang ở đây thật, cạnh bên tôi, một cơ thể khiến tôi thèm muốn. "Cảm ơn em. Bánh Quy, tôi yêu em nhiều lắm."
"Một tháng rồi anh mới lại nói yêu em đấy. 325 cây, kể ra cũng đáng nhỉ." Em phấn khích cười. "Anh đã hút thuốc đấy." Thuốc lá là một thói quen, nhớ em cũng vậy. Vậy nên tôi ghét cả hai thứ bén rễ đấy. Tôi đúng là một kẻ nói dối.
"Phòng anh có rất nhiều tranh."
Ngạc nhiên. "Tôi có sao?"
"Anh không biết?"
"Tôi sống riêng từ trước khi họ chuyển tới đây. Ít về và chẳng động tay lên tường. Nên, em đoán xem."
"Rất nhiều cửa sổ." Em bắt đầu tham quan quanh phòng. Tôi biết rằng họ đã chuyển hết đồ từ nhỏ của tôi về đây, nhưng không nghĩ bao gồm cả những bức tranh.
"Cửa sổ là mắt."
"Anh đã nhìn thấy nó?"
"Tôi đã vẽ nó."
Câu nói của tôi hoàn toàn khiến em ngạc nhiên. "Whoa. Thế rất tuyệt vời.", "Anh vẽ thật sự rất đẹp.", "Đẹp hơn bất kì ai em từng gặp." Bé cưng của tôi đang thưởng thức nó. Tôi tiếc là mình đã đốt đi khá nhiều, những bức tranh còn lại này là được ai đó giấu diếm, nó đáng nhẽ không được xuất hiện ở đây. Tôi rất thích vẽ. Không phải, tôi đã từng rất thích vẽ. Nó chỉ được bắt đầu khi tôi quá yêu thích một cái gì và tôi không biết phải diễn tả như thế nào, thứ hai là tôi vẽ khi tôi buồn. "Vậy còn người kia là ai?"
"Ai cơ?"
"Người đàn ông trong tranh?"
Tôi lục lại trí nhớ của mình. Đó là chuyện của 5 năm trước rồi. "Tóc của người đó là màu gì."
"Mm... xanh? Xanh dương."
"Oh, là Key. Họ thật sự treo bức đó ở đây sao? Mọi lúc luôn?" Tại sao lại đối xử thế với tôi? Chúa ơi, tôi vẫn không tưởng tượng nếu nó lộ ra ngoài. Mà chẳng phải Solyn và Hwaso đã đến đây sao? Thứ bạn bỏ đi.
"Key là ai?"
"Người yêu cũ tôi. Em đã từng gặp một lần rồi đấy. Có lẽ em đã quên. Tôi đã vẽ nó từ rất lâu rồi. Thật ngớ ngẩn. Mai tôi sẽ bảo mọi người lấy xuống."
"Anh có thể vẽ một bức của em rồi thay thế vào đấy không? Giờ em ghét cái phòng này ghê."
Tôi cười nằm ra giường. Em đang ghen tỵ đấy, điều ấy làm tôi vui hơn thì phải. "Em yêu. Tôi rất muốn. Nhưng tôi còn chẳng có cách nào nhìn thấy mặt em. Và vẽ một bức tranh thì lại chẳng có khả năng." Nếu em yêu cầu việc thật sự đó, có lẽ tôi sẽ nhất quyết từ chối. Mỗi lần chạm vào cây cọ, tôi đều đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com