71
Tôi không thường ở nhà bố vào đêm giao thừa, hay về lại đó. Nó bắt đầu như một quy củ từ khi tôi ra ở riêng cùng Key. Những bữa tiệc cuối năm đều điên cuồng, đến nỗi chúng tôi sẽ thức thâu đêm trở về nhà vào tối của ngày hôm sau. Vấn đề xảy ra khi tôi và bố tranh chấp cây thông của em, tôi đã nói ông có riêng một cây tua rua rồi. Tuy nhiên, em không thể nói rằng cái cây đó chỉ dành cho tôi. Ông già đã tính cả rồi, sự sắp đặt này chỉ để khiến ông ra oai rằng ông cũng rất quan trọng trong mối quan hệ này.
Tôi không thể liên lạc với Solyn, cô ấy đang ở nước ngoài, những cuộc gọi trực tiếp đều vô dụng. Hwaso nói rằng cậu sẽ lo vụ này, vì cậu biết dùng Facebook, Twitter và Instagram. Cả Tinder nữa, nếu match, tôi biết chuyện đó không bao giờ xảy ra. Chúng tôi quay một đoạn phim để gửi cho Solyn, điều này bỡ ngỡ với tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ bỏ lỡ thời gian này bên bạn thân của mình. Nó giống như một điều luật.
Tập trung ở quảng trường COEX, vì nó gần với club mà mọi người đã đặt. Rất nhiều người trong đội bóng và nhiều nhiều hơn thế nữa, con gái. Ngay cả khi Jungkook ôm tôi trong lòng vì sự xô đẩy xung quanh, một vài cô gái vẫn chào em kiểu: heyyy... Jungkook, chữ hey kéo dài và âm Y đi xuống. Tôi là nhà âm thanh học, okay? Và đó là một tín hiệu rằng: này, muốn kiếm chỗ nào vui vẻ không? Tôi không muốn suy nghĩ như một thiếu nữ với mối tình đầu, nhưng bạn trai tôi rất hot. Mỗi lần chạm vào em, tôi có thể nghe thấy tiếng da mình cháy xẹm.
Lâu lâu em lại cúi xuống hôn vào má, vào tai, nhưng để đến đoạn buồn cười và đáng yêu nhất phải là em cắn. Không phải kiểu ma cà rồng, mà là kiểu chó cắn rận. Tôi biết, tôi biết, nó rất tình cảm, thật thiếu lãng mạn khi tôi miêu tả nó như vậy, nhưng tôi chẳng thể nghĩ ra một hành động nào tương tự.
"Anh muốn điều gì trong năm mới, Park?"
Tôi đã từng nói, tôi chẳng có dự định gì nhiều nhặn. Khả năng của tôi khá hạn hẹp. "Bên cạnh em và... bên cạnh em."
"Đó là một kế hoạch khá hoàn hảo. Anh đã chuẩn bị gì cho nó chưa?"
"Tất nhiên rồi, Bánh Quy. Tôi đã mua ba hộp bao cao su mới, khi chúng ta ở GS25." Em bật cười, tôi đã bí mật mua nó khi em đi vệ sinh. "Nhanh lắm, họ luôn để mấy thứ đấy ở cạnh quầy thanh toán. Còn em thì sao?"
"Chưa hẳn, trước mắt thì là dùng hết ba hộp đấy với anh."
Đấy, em ấy cũng đâu hẳn lãng mạn đâu. Chúng tôi thật hoàn hảo cho nhau. Giây phút đếm ngược, vào lần cuối tôi có thể xem pháo bông, tôi cũng đã đứng cùng người mình yêu nhất lúc đấy, và tôi nghĩ về mãi mãi. Và ngay cả lúc này đây, cũng vậy, tôi muốn em nghĩ lại về chuyện cưới xin, đợi và khiến tôi bất ngờ vì sự xuất hiện, hoa gì cũng được, tôi không phải con gái, cầm một hộp nhẫn nở một nụ cười ở đằng xa. Hãy đến và quỳ xuống mở hộp nhẫn trước khi tôi khóc, tuyên lời hẹn ước trọn đời. Sẽ không có năm mới cuối cùng nào.
Đến "hai", tôi với cằm em, nhón chân, ấn môi mình lên môi em. Em khẽ giật mình nhẹ, tất nhiên em bất ngờ rằng em sẽ chờ đón một tràng pháo hoa, nhưng em lại nhận được nụ hôn kéo dài từ năm này qua năm khác. Em hôn lại tôi, nghiêng đầu, hé miệng và dùng lưỡi. Tôi luôn biết sao lúc đấy tôi lại đê mê trong đó. Trái tim chỉ mất bốn giây ngắn ngủi để quyết định có hay không, nhưng với em thì ngay từ lúc em dựa vào người tôi để thưởng thức pháo hoa, tôi biết trái tim mình là của em. Này, chàng trai lạnh lùng ngang trái, tôi không biết em, nhưng tôi đã yêu em luôn rồi.
"Tôi yêu em, Jeon." Phải cả nghìn nhịp trên một giây ấy chứ.
Tôi đã nhờ Hwaso chụp lại một tấm chúng tôi hôn nhau dưới pháo bông. Tôi nghĩ mình nên có một Instagram riêng cho bản thân, và bắt đầu bằng điều tuyệt vời nhất. Tôi sẽ gọi cho dì Chu để chụp giùm cái cây nữa, đáng nhẽ tôi không được để thua bố mình. Chúng tôi mất nửa tiếng để di chuyển vào club trong khi nó chưa tới một kilomet. Bên trong đã sẵn vui vẻ. Jungkook và tôi tách ra, em không phải người trông trẻ, và tôi cũng biết rõ cuộc chơi. Tôi còn nhớ vài người tôi từng gặp năm ngoái, họ tổ chức trò lật cốc sau một hồi tán gẫu. Tôi nhập cuộc, đó là năm mới. Để công bằng, người chơi cùng tôi cũng sẽ được bịt mắt. Tôi phải uống năm cốc rượu cùng một lúc, thật khó là độ cồn không hề nhẹ. Kết quả dễ đoán, tôi thua, tôi biết mình không được giỏi trong mấy trò chơi, nhưng may là đội của tôi thắng. Chúng tôi chơi một lần nữa để cược xem đội nào trả tiền rượu. Tôi phải cởi một áo len ra chỉ để lại một chiếc Longsleeve mỏng trên người. Mặt tôi nóng lên khi không ngừng hò hét. Họ lại thua lần nữa, quá buồn rồi, lần sau nhé.
"Này Hwaso. Hey. Hey." Tôi cố nói to hơn tiếng nhạc.
"Yea...?" Cậu ấy vừa dứt môi khỏi một nụ hôn. Tôi thề là mình không biết, nếu không tôi đã chờ cho đến lúc kết thúc.
"Jungkook đâu?"
"Ở đằng kia. Nói chuyện với một cô em. Cười, yeah, cười. Cậu muốn mình gọi cậu ấy qua đây không?"
"Không. Cứ để em thoải mái đi." Tôi cười. "Này, hôm nay cậu định chơi không đấy à?"
"Haha. Chờ tý." Cậu gọi sang bên cạnh. "Em yêu, vứt nó qua đây đi."
Chờ không quá lâu, em yêu của Hwaso ngồi lên người tôi, dí vào miệng tôi một điếu thuốc. Mỗi lần tôi ngậm thứ này vào mồm, tôi luôn nghĩ ngày mai mình sẽ thức dậy ở trong tù. Nhưng hội của Hwaso rất chuyên nghiệp.
"Anh thấy thế nào?" Giọng cô gái cười cợt.
"Oh, T.G.I.F."
Hwaso dẫn tôi ra giữa, chúng tôi cùng nhảy, mọi năm đều như vậy, chúng tôi sẽ nhảy nhót và hò hét đến khi trời sáng. Có quá nhiều người, từ lúc Hwaso không còn ôm tôi nữa, tôi biết mình sẽ không tìm được cậu ấy cho cả buổi. Nhưng kệ mẹ, cậu vẫn có thể tìm thấy tôi nằm dưới đất khi bữa tiệc tàn.
Ai đó va vào tôi, nhưng chúng tôi không dừng nhún nhảy, và người đó nói gì đó.
"To lên." Tôi hứng thú với cuộc hội thoại.
"Nhìn em thật dễ thương." Tôi biết mình không nên mặc một chiếc áo Longsleeve mà thay vào đó là một cái Tee thì chắc được khen là quyến rũ rồi.
"Em chẳng nghe thấy gì. DJ đang mở bài em thích."
Người nọ thì thầm vào tai rất thân mật. "Em không nghe thấy gì sao?"
"Vâng. Em chẳng nghe thấy gì cả."
Anh bạn đút tay vào túi quần sau của tôi, ồ được, bây giờ tôi nghe thấy rất to và rõ ràng. Tôi vắt tay lên cổ anh ta, có vẻ họ là một bạn nhảy tuyệt vời. Tôi đoán có lẽ rất muộn rồi, qua cái cách anh ta lướt trên má tôi. Nếu anh chàng này bắt đầu một nụ hôn, tôi không nghĩ mình sẽ từ chối nó. Tôi đã uống rượu, chơi đồ và bạn trai tôi ở rất rất xa nói chuyện với tụi con gái luôn phát cuồng vì em.
Tôi nghĩ mình đã có được một nụ hôn, nếu như gã ta không bị giật ra trước mặt. Bàn tay của gã rời khỏi mông tôi như chưa từng xuất hiện. Tôi bị đẩy ra phía sau và đám đông loạn lên. Ôi Chúa ơi, tôi nghe thấy tiếng em chửi thề, nhiều với cường độ mạnh trong tiếng nhạc điện tử. Đúng rồi đấy, tôi biết mình không xinh đẹp, nhưng tôi đâu có nói rằng tôi trông rất gợi tình. Chúng ta hai mươi, độ tuổi kiếm bạn giường như nhai kẹo gum. Tôi cười vui vẻ đứng bên cạnh cuộc ẩu đả, em đang đánh anh bạn kia đấy. Đáng yêu làm sao. Mọi người can được, em quay lại phía tôi.
"Anh làm gì vậy?"
"Hul. Sao thế? Em cáu vì tôi lỡ bữa tiệc của em à?" Tôi làm như không có chuyện gì ôm quàng quanh cổ. "Bánh Quy, tôi nghĩ mình sẽ nôn hết ra đây mất."
Đúng thế thật, tôi nôn ngay sau khi em đỡ tôi vào toilet, dưới bồn rửa tay. Uống một ngụm nước, tôi vẫn bị tác động. Nhe nhởn quay lại ôm lấy em, hôn nhiều lên mặt.
"Bánh Quy, ai trêu em vậy? Sao lại cáu vậy nè?"
Em sờ tay vào trong áo giữ lấy eo và cọ môi lên cổ, dựng tôi sát vào tường. "Sao anh dám làm thế ngay trước mặt em... làm thế nào để cái mông của anh không gây chuyện đây hả... làm thế nào để loài người nên tránh xa anh ra. Không phải em đã đánh dấu anh rồi sao? Em sắp giết họ đến nơi rồi. Em phải làm gì? Jimin, nói cho em biết."
Tôi kéo ngón trỏ của mình dài từ chính mũi xuống đôi môi tôi yêu. "Giết tôi." Hôn một cái rồi tính sau. "Giết tôi đi, Jeon. Nếu tôi chọc giận em."
Tay em rút ra khỏi áo, nó có việc để làm. Nó tát tôi một cái, không nhẹ nhưng chắc chẳng là gì so với lúc em thật sự đánh nhau ngoài kia. Tôi rên lên vì bất ngờ. Em giận thật rồi. Tôi vội vàng hôn lấy em, đưa bàn tay vừa đánh vào lại trong áo của mình, rồi kéo bàn tay vốn ở eo miết lên ngực. Em hôn rất quyết liệt đầy chiếm hữu, bàn tay học việc rất nhanh. Em thật dễ đoán, tôi chưa nghĩ mình có năng lực này, nhưng Chúa ơi em phát điên vì tôi.
"Bánh Quy... là tôi sai. Như thế là không tốt. Tôi chừa rồi. Tôi nhận tội với em nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com