Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

84

Cơn mưa hối hả, giận dữ. Nó đã bắt đầu từ lúc tôi còn ở sân, em đang nổ xe mô tô của mình. Mọi thứ trở nên mơ hồ, tôi đi vào nhà và vẫn tan vỡ như vậy. Có lẽ mọi chuyện lẽ ra đã được giải quyết, nhưng tôi sợ, như vậy chúng tôi sẽ kết thúc tất cả quá sớm. Tôi chẳng có can đảm nào nói lời chia tay, ít nhất chưa phải bây giờ, vì tôi yêu em mà.

Căn nhà đã yên ắng cả một lúc, không bất kì ai đến đây nữa. Thật lạ lùng, tôi đã bảo muốn một mình nhưng tôi lại vẫn muốn có một người ở bên. Trong đầu có cả tấn điều thắc mắc, nhưng tôi dẹp sự rối bời sang một bên, để cố sáng tỏ một vấn đề. Sao em lại khóc?

Em đã khóc, em có thể chẳng nghĩ là tôi đã biết điều đó, nhưng tôi lại thấy hết thảy. Tôi từng thấy em cáu giận, buồn bã, thất vọng, khi em dựa vào ngực tôi, em để tôi biết rằng lòng em đang bề bộn, và một giây sau, tôi đau lòng. Khi mọi chuyện đã rồi, em khóc, ôi trời ạ, tôi rơi xuống mười dặm dưới đáy biển và thú thật, tôi không ngừng muốn giết chính mình. Kể cả cái sai lầm đã đành, em có thể đã cho một cô gái vào nhà, mây mưa với nhau trên cái giường mà tôi thấy bình yên nhất, để ả vào nhà bếp có hiến pháp của tôi. Dường như, có thể, nếu em thật đã vậy... không sao cả. Tôi nghĩ...

Cánh cửa phòng bật ra, tôi giật mình cùng đợt nấc.

"Jimin, Hwaso gọi điện..." Não bộ nhận ra một vài thứ trong câu nói của dì Chu, sợ hãi. "Jungkook bị tai nạn, hiện đang được đưa đến bệnh viện Daisung ở Hyangdong."

Không thật. Tôi đã ngất ở đâu đó, và lời này chỉ là một điều tưởng tượng để dằn vặt. Lạy Chúa, hãy chỉ là một điều khủng khiếp trong cơn ác mộng. Làm ơn, tôi sẽ chết mất...

Cơn mưa quá lớn, chúng tôi mất khá nhiều thời gian để đến một nơi không ngừng nghỉ. Tôi run rẩy đi theo bàn tay dẫn dắt của dì Chu. Dì cũng hoảng hốt, đến độ chẳng để ý việc tôi mặc một chiếc áo mỏng. Ai cũng biết mối quan tâm nào được đặt lên hàng đầu. Tôi không thể gặp em, chúng tôi đứng trước khoa cấp cứu. Và giờ tôi có muốn cũng không thể gặp em. Tôi đã làm gì thế này? Tại sao vừa nãy tôi lại không muốn gặp em cơ chứ. Em vốn là người tôi hằng mong ước được nhìn thấy nhất cơ mà.

Những hoạt động của con người luôn khẩn trương xung quanh, Jungkook là kiểu vội vàng hay chần chừ? "Con muốn gặp em ấy."

Dì Chu ôm lấy đôi vai run rẩy của tôi. Người yêu tôi đang ở đâu đó rất gần, và tôi phải chờ đợi sao? Em không thích chờ đợi.

"Dì biết."

"Con phải làm gì đây?" Tôi khóc vì đó là cách hèn hạ duy nhất khi mọi chuyện đã rồi.

"Jimin, con không được trách bản thân. Chuyện này là ngoài ý muốn."

"Không, là con hủy hoại em. Con biết... là sẽ có cơn mưa, con biết là em sẽ đến, con biết là em đã đi xe mô tô đến gặp con... Nhưng con không muốn em, trong khi em ở ngay đó, con đã có thể... giữ em lại. Nhưng con đã làm gì thế này?"

Ba giờ sáng, em được đưa ra khỏi phòng cấp cứu chuyển sang phòng phục hồi. Bác sĩ nói với chúng tôi rằng em không sao, em may mắn vì chẳng có chấn thương nào nghiêm trọng, hầu hết là các vết thương rách ra dẫn đến thiếu máu. Và em vẫn chưa tỉnh lại. Sau hơn cả chục lần tôi nghe tiếng cửa mở ra, vài cái máy móc được đẩy vào, những bánh xe ù ù trên sàn đất. Chúng tôi được vào thăm em. Tôi được dì Chu đứng từ sau đẩy trước.

"Em nhìn như nào?"

Vài giây cho việc đánh giá. "Jungkook nhìn ổn."

"Nói dối. Mọi người lại làm như cách mọi người nói dối con. Sao em có thể ổn được." Tôi gỡ tay dì ra và để bản thân mình ở giữa. "Con khóc đến như vậy, nhưng em vẫn chưa hề gọi con đến hôn... Như nào là ổn?"

Tôi lần tay về phía trước, dì Chu vẫn đến để giúp tôi ngồi xuống cái ghế đơn cạnh giường.

"Con có thể chạm vào em không? Chạm vào đâu để không làm đau em?" Đừng chạm vào trái tim em.

Dì đặt tay tôi lên tay em. "Tay, tay không làm sao cả."

Tôi nắm lấy tay em, tay tôi đã ở đây quá nhiều không đếm xuể, nhưng chưa lần nào các khớp tay của em không gập vào bao quanh như lúc này. Em không phản ứng với tôi. Bất thường. Tôi hôn lên từng ngón tay, tiếp tục khóc, mùi cồn và betadine ở khắp mọi nơi. Vẫn cố kiềm chế tiếng khóc của mình, tôi cố gắng nghe âm thanh của máy đo nhịp tim. Dần dần tôi đặt quá nhiều tâm trí lên nó và quên cả tiếng thở của mình.

Nếu đến trưa mai em không tỉnh lại, tôi nên gọi cho bố mẹ em. Nhưng tôi phát hiện ra tôi chẳng có bất kì số người thân nào của em, tôi vô dụng. Trong khi em luôn có mọi liên lạc để tìm tôi. Chỉ vì thiếu đi ánh sáng, tôi biến mọi thứ thành ngổn ngang. Một kẻ phá rối, nếu tôi không về nhà sớm, nếu tôi muốn em ở cạnh, em không phải chịu đựng mọi đau đớn này.

Bỗng nhiên tiếng bíp kéo dài, tôi ngừng thở lại, ngẩng đầu trợn to mắt. "Bố! Dì!"

Nhanh chóng, dì Chu. "Không phải, Jimin. Là người bên cạnh."

Nhiều người xuất hiện ở mấy giây sau. Họ hô hò điện tim. Tôi giữ chặt lấy tay em, và nhìn ra hướng đó. Chuyện gì đã xảy ra với người bên cạnh? Nhưng tiếng bíp không đoạn ngắt, tôi nghe rõ mồn một và lạnh toát xuống sống lưng. Cho đến mười phút, không có tiếng động thay đổi.

Một vài tiếng nói. "Ông ấy không qua khỏi."

Vậy, ý họ là, ông ấy chết? Họ đã làm việc và ông ấy vẫn chết sao? Sao lại ngay lúc này, cùng một căn phòng với em được. Họ kéo xe ra.

"Chúng ta đổi phòng được không?" Tôi không muốn suy nghĩ về những điều tiêu cực.

"Jungkook sẽ ổn. Jungkook không có tổn thương nặng, chỉ là mất máu nên chưa tỉnh thôi Jimin."

Tôi cũng đang tin tưởng là vậy. Em tốt hơn nên tỉnh dậy, em tốt hơn không nên có chuyện gì. Hai tiếng sau, Hwaso đến nơi, cậu cũng vừa bay về ở một tỉnh nào đó, tôi đã quên rồi.

"Mình rất lấy làm tiếc, Jimin." Hwaso ôm lấy, tôi vẫn thẫn thờ nắm lấy tay em. Mỗi lần tiếng nói an ủi của ai đó đưa đến, trận khóc vốn đã ngưng lại tiếp diễn.

Bảy giờ sáng, Solyn đến, cô thậm chí không mua được một cái vé máy bay nào đành phải đi tàu về. Họ đều đi thực tập và định về đúng lịch, nhưng chỉ mình tôi...

"Phiền mọi người ra ngoài, chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân chụp MRI để đảm bảo mọi thứ."

Tôi cố xin ở lại, mặc dù tôi chẳng phải một yếu tố quyết định trường hợp tệ hơn không xảy ra. "Chúng ta sẽ ra ngoài uống một cốc cafe trong lúc chờ nhé."

Bên ngoài trời đã sáng mà tôi không cảm nhận thấy điều đấy. Cơn mưa đã tạnh từ lúc nào vậy. Khốn kiếp. Tôi ngồi cùng Solyn và Hwaso ở bên ngoài bệnh viện. Chẳng định uống cốc cafe nóng vì nó không đúng một tý nào.

"Jimin, mình đã hỏi bố mẹ cậu... Có chuyện gì xảy giữa cậu và Jungkook sao?"

Tôi nên bắt đầu từ đâu, quá nhiều chuyện xảy đến. "Là... lỗi của mình."

"Jimin. Sao vậy?" Solyn ôm tôi. "Cậu nên kể với bọn mình. Bọn mình đã hứa."

"Mình không biết. Mình về sớm vào tối qua, chỉ là muốn tạo sự bất ngờ. Nhưng mình phát hiện ra có một cô gái trong nhà, và em đang đi tắm. Mình về nhà bố, em đến rồi mình bảo em về. Và... Mình xin lỗi." Tôi lau sự tèm nhèm vào tay áo.

"Không thể nào... Mình không nghĩ Jungkook làm chuyện đấy..." Điều không lường rằng câu nói này lại thoát ra từ miệng Solyn. "Cậu chưa nghe Jungkook giải thích gì về cô gái đó phải không?"

Hwaso giữ lại. "Sol! Jimin đã hoảng, cậu ấy mới làm vậy?"

"Các cậu biết... người đó... cô gái lúc đấy sao?" Tôi hỏi.

"Không, bọn mình không biết, Ji. Bọn mình chỉ mới về tới Seoul." Hwaso giọng trầm xuống. "Nhưng mình chắc chắn, Jungkook không phản bội cậu."

Đầu tôi như muốn nổ tung ra. "Mình chẳng còn quan tâm việc đấy nữa. Nhưng các cậu đang nói rất vô lý. Làm ơn hãy để mình biết chuyện gì làm các cậu kiên quyết như vậy. Mình hiểu các cậu không thể nói mà không có bất kì cơ sở nào."

"Nghe này, Jimin. Mình không phải một gã tốt đẹp gì, nhưng mình biết tình yêu thật sự là như thế nào..."

"Hwaso, chúng ta không thể giấu Jimin. Chúng ta đã có lời hứa."

"Đúng, Solyn, chúng ta đã hứa." Hwaso nhấn mạnh.

"Ôi làm ơn..." Tôi cầu xin.

"Xin lỗi, nhưng mình sẽ nói, Hwaso." Solyn nắm lấy tay tôi. "Cậu sẽ không muốn nghe thứ này, nhưng... Jungkook đã xét nghiệm Ayngoud."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com