Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

86

Thời tiết chỉ thay đổi trong đúng một tuần, nó phải tăng lên hơn mười độ so với tuần trước đấy, những cơn mưa xuất hiện chẳng báo trước. Phép màu nào đó cho lần đổi mùa năm nay, tôi không bị ốm. Hồ sơ của tôi được chuyển về trường, có thể một cốc cafe mỗi ngày khiến tôi trở thành người biết ứng xử. Hồ sơ của tôi thật đẹp đẽ, nhưng mỗi tội tôi chẳng nhìn được gì, mọi thứ lại biến thành công cốc.

"Này Jimin. Chờ hai phút nhé." Baehun đang lấy thêm tài liệu. Lola tiếc đứt ruột vì công việc lần này cô không thể nhận được, ai cũng phải đầu tư vào khóa luận của mình. Cô nói Baehun nhận được một món hời mà tôi không nghĩ vậy.

"Đây. Cầm hộ anh đống này đã." Baehun đặt hết lên đùi tôi. "Hơn 500 trang tài liệu cho 30 trang tiểu luận. Anh đã lấy đủ danh sách của em."

"Tốt. Em cần bản ghi âm của nó trước thứ hai tuần sau."

"Ôi Chúa ơi, nó hơn 500 trang đấy. Em giết anh đi thì hơn. Không thể nào kịp được."

"Không đủ tiền để kịp thôi. Em sẽ chuyển cho anh 3 triệu Won, bao gồm tiền mua hai máy ghi âm, chỉ là nguyên việc ghi âm thôi đấy."

Baehun cầm lại đống giấy trên đùi, và tươi cười. "Em biết cách chơi đấy."

"Luôn luôn." Tôi đứng đậy. "Gặp anh sau nhé."

Thừa thời gian để đến Ryo mua hoa, tầm nửa tiếng thôi sẽ vừa lúc vào sự kiện nọ. Hôm nay tôi phải đi lại quá nhiều, sau lần ngã xước tay buổi hôm nọ, tôi không thể chủ quan hơn và bắt buộc đem gậy theo mọi lúc. Jungkook không đưa tôi đi học nữa rồi. Mọi thứ nửa vời lắm. Em vẫn pha cafe cho tôi nhưng không gọi tôi dậy. Chúng tôi không ngủ cùng nhau, em không hôn tôi, hoàn toàn không hề gần gũi. Nhưng ít nhất em luôn trở về vào bữa tối.

Em đã cắt chỉ vào hai tuần trước và tiến độ hồi phục rất tốt, còn mối quan hệ của tôi thì ngược hẳn lại. Hầu như em đã trở lại bình thường, Jungkook của Jeon Jungkook.

"May quá, cứu tinh của tôi." Ryo vui mừng nói to sau khi chuông rung lên.

"Sao vậy? Hôm nay sao lại vắng nhỉ?"

"Lý do đấy. Trời tháng ba quá đẹp cho những đám hoa, vậy mà con người lại chẳng biết điều đấy."

"Biết đâu anh lại tống đống hướng dương nhỉ?"

Tôi tự nhiên ngồi vào trong ghế chờ mà Ryo mới mua vì màu nó trùng với màu cửa hiệu. Khá hài hước. "Vậy thì em nên ngồi lại uống trà. Anh sẽ pha trà English Breakfast nhé."

Tôi cười đùa. "Anh sẽ lỗ vốn cho mà coi. Em chỉ lấy vài bông về cắm lọ thôi."

"Sao em không nghĩ anh là một người tốt nhỉ?"

"À ừ. Kkkk"

Mùi hương ở đây thật tuyệt vời, tôi ước mình có thể ở lại lâu hơn. Tôi mới phát hiện ra một điều là tôi chưa từng vẽ một bông hoa nào. Có thể, con người là vật sống duy nhất. Thật là một thiếu sót, nhưng đóa hoa luôn chỉ nở một lần, tôi đã bỏ qua quá nhiều điều đẹp đẽ. Sao tôi luôn phải chờ đợi thế này? Tôi biết rằng mọi kết quả ở tương lai đều do quyết định của quá khứ. Nhưng nào tôi có muốn thế nhỉ? Làm như tôi có thể lựa chọn.

Rời quán của Ryo, tôi trở lại trường. Tôi đã nghe lén lúc trưa rằng Hwaso có cuộc đấu vào cuối chiều. Sẽ là trận bóng đầu tiên sau khi em bị tai nạn. Tôi vẫn đang rất cố gắng. Khi đến, sân bóng đã đầy áp cổ động viên, hò hét ầm ĩ như thường lệ. Tôi chọn một chỗ tận hàng cao nhất vì chỗ đấy luôn trống nhiều, hai bó hoa sẽ chẳng là vấn đề của ai. Họ náo nhiệt lắm, tiếng con gái cũng đầy cả ra, không biết các hoạt náo viên có mặc những bộ váy đồng phục cho mọi trận đấu không? Nhưng thế thật đẹp. Tôi cũng đã dự tính làm một cái để cổ vũ em, nhưng giờ lại không thích hợp.

Trận bóng kết thúc, lần đầu tôi chứng kiến đội của em thất bại, nhưng nó chỉ là một trận bình thường thôi, mong nó sẽ không ảnh hưởng gì khác. Tôi ngồi chờ đến cả năm phút, thường em sẽ chạy đến chỗ tôi ngay. Suy nghĩ rằng em có thể không nhìn thấy tôi, nhưng nó vô lý như tưới cây vào ngày mưa vậy, giống tôi tự dối lòng hơn. Lũ con gái đã hô tên em lúc nãy, em có ở đây, ngay dưới sân trong nắng tháng ba. Ồ, chắc đúng rồi. Có lẽ em còn chẳng muốn tôi có mặt ở đây, đội bóng của em sẽ đi chơi với đống fan của họ. Khả năng cao. Hình như tôi là người duy nhất muốn giữ lại mối tình này. Không kìm được, bật cười một cái rồi thu dọn hai bó hoa của mình. Tiếp theo, rời khỏi trong im lặng như lúc đến. Tôi đi ngang qua sân trường, bản hoà tấu đã được luyện tập cho lễ tốt nghiệp. Cho đến đầu tháng sáu cơ mà nhỉ, họ vội vàng muốn tống khứ chúng tôi đây.

"Nếu anh cần em, anh phải gọi tên em chứ?"

Tôi giật mình vì đang mải cố nghĩ về một điều gì đó chẳng quan trọng. Em đến bên cạnh, đẩy nụ cười như mấy tuần nay em đối với tôi. "Tôi không muốn về nhà sớm."

"Vậy là anh không đến tìm em?"

Lại không khôn ngoan rồi, rõ ràng là vì em mà tôi ở đó mà. "Tôi sẽ cố nhiệt huyết hơn vào lần sau."

"Muốn đi cùng em một tý không? Em cần lên văn phòng nhà trường một chút."

"Được."

Em thu lại cái gậy cho tôi và cuối cùng em cũng chịu nắm tay tôi. Lòng tôi lại réo lên niềm hạnh phúc, em có biết mấy tuần nay tôi đã ưu phiền như nào không. Biết đâu, em cũng nhớ tôi như vậy. Trời ạ, nếu vậy em phải cho tôi tín hiệu chứ.

Em làm cái gì ở đó cả lúc lâu, nửa tiếng đồng hồ liền, nhưng tôi lại hào hứng hết thảy. Nuôi hi vọng với buổi tối nay, tôi muốn âu yếm em như những ngày đầu tán tỉnh. Vui vẻ nhỉ? Giờ mới biết em và tuyệt vời có hình giống nhau... à không, tôi biết điều đó từ lâu rồi ấy chứ.

"Em muốn ăn gì cho bữa tối?"

Em kéo dài âm câm ở cổ họng để suy nghĩ, tay trong tay trên đường. Tôi giống kiểu lần đầu được yêu đương, đỏ mặt chỉ vì sự đung đưa cùng khoá tay ấy. "Sao chúng ta không ăn ở ngoài nhỉ?"

"Tuỳ em."

"Một nhà hàng Trung gần đây khá ngon. Anh ăn được cay kiểu vậy không?"

Tôi sẽ cố, biết sao bây giờ Vị giác ơi, ta đã đối đãi tốt với mày bao nhiêu năm nay rồi. "Được chứ."

Tôi từng đến rất nhiều nhà hàng nước ngoài ở Seoul, dù là nước nào, họ sẽ đều bị Hàn hoá, chứng minh cho kiểu nhập gia tuỳ tục. Nhưng chỉ duy nhất nhà hàng Trung Quốc thì rất đặc biệt, văn hoá của họ rất vui mắt và gần gũi. Nhớ lại lần đầu, tôi ăn ở Chinatown cùng bạn, tôi đã ngạc nhiên về kiểu phục vụ ở đấy. Như việc, nếu vào một nhà hàng Âu, tôi sẽ thu hút người phục vụ trong im lặng, cố gắng bắt ánh mắt và làm hành động nhỏ nào để thu được sự chú ý. Nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn ở một nhà hàng Trung Quốc. "Bạn ơi!" Dù cả người trên tầng nghe thấy cũng chẳng bị cho là mất lịch sự.

"Em định ngồi bóc tôm nguyên buổi à?" Tôi cười vui vẻ.

"Ừ. Em nhận thanh toán qua thẻ, anh cứ tự nhiên đi."

Tôi nán lại lòng mình, cơm áo gạo tiền của tôi còn cho em được hết ý. Trớ trêu thay, tôi không thể kiềm được lòng tham của mình tới tối. Tôi nhướn cổ, hôn lên môi em. Không chệch một ly, tôi là chuyên gia với đôi môi này rồi. Xét ở tình thế hiện giờ, tôi đang quá hấp tấp, tôi là kiểu vội vàng sẵn rồi. Em lơ đãng.

"Bao giờ anh làm tiểu luận?"

"Tôi bắt đầu làm vào cuối tháng."

"Vất vả nhỉ? Em mà như anh, chắc em chẳng đi học đâu."

"Ối, đâu phải nguyên nhà tôi giàu nhỉ?"

"Nhưng em đâu phải con một."

Tôi ngồi gặm cái xiên tèm nhèm. "Em thích làm việc, tôi thích học. Vậy chúng ta cùng ưa rắc rối nhỉ?"

"Không ai ưa rắc rối hơn chúng ta được." Tôi đã tương tư giọng cười vì thật sự vui này. Phấn khởi qua từng tế bào. Hôm nay, nhà hàng Trung rất đông.

"Em chưa muốn về. Anh muốn đi chơi không?"

"Có." Vâng, tôi muốn ở bên em mọi lúc.

Em dẫn tôi đến khu vui chơi. Bọn trẻ con chắc bị nhốt ở nhà cả mùa Đông, chỉ là thứ tư mà chen lấn thế này. Em gạ tôi chơi trò đập búa, ôi được thôi, tôi sẽ cho em thấy mình đàn ông như thế nào. Khổ nỗi, tôi phải tìm được điểm đến đã. Mọi người cười ồ lên về tình huống éo le này. Em lại đổi qua trò phi tiêu, em trượt hết, nhưng một lần phi duy nhất của tôi được hẳn cái mũ to. Em nói là hình Mickey, tôi cũng sờ được hai tai trên mũ.

Cái then cài của vòng đu quay đến mà rởm, vậy mà nó vẫn được phép hoạt động. Tôi cảm tưởng rằng nó chỉ giả vờ như là mình an toàn. Dẫu sao, cũng có lợi cho tôi, mặc dù bao gồm cả tính mạng mình, nhưng đáng. Tôi ôm lấy, tay tôi nắm chặt áo em như rằng tôi rất sợ. Mà sợ thật chứ giỡn đâu.

"Ma lực của anh thật kinh khủng. Em đã cố gắng để không hôn anh."

Em cúi xuống hôn tôi rất nhẹ nhàng, tay em ve vởn qua eo tôi. Phải thưởng thức thật chậm dãi, tôi tự nhủ lòng mình. Choàng tay qua cổ em, nghịch ngợm lên mái tóc. Năm phút thôi, Then Cài ơi, giữ an toàn cho bọn tôi với, tôi muốn em liều lĩnh hơn. Em mút lấy cổ tôi, một giây cơ thể biến đổi điên dại, tôi dựa người vào sau, nghiêng cổ mình là một tiềm năng sẵn có.

"J, anh sẽ đi tìm em chứ?"

Thật khó để định hình đường hôn của em. Tôi mơ hồ thoả mãn mọi câu nói. "Có, em yêu."

"Em sẽ rất nhớ anh... anh là của em nhỉ?"

"Của em mà." Tôi thủ thỉ, chỉ một nụ hôn nóng bỏng thôi tôi cũng mềm nhũn ra được.

"Em vẫn rất yêu anh, J."

Không, em đã kiềm chế mà. Sao em lại bại lộ tất cả trong cùng một lúc. "Jungkook, em đang rất lạ."

"Anh thấy thế à?"

"Ừ."

"Ừ."

"Ừ là sao?" Tỉnh táo lại và mở to mắt mình.

"Em... sẽ đi New York vào giữa tháng."

Ôi Chúa ơi. Em giết tôi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com