90
Nếu sinh ra ở một gia đình gia giáo, ắt hẳn sẽ được dạy rằng đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra, kể cả bạn bị mù đi chăng nữa, bạn sẽ chẳng bao giờ ngừng nhận xét trong đầu. Cái quan trọng là bạn có cư xử ra ngoài hay không thôi. Tôi thì vốn là một đứa con trai của Pandora, nhưng được nhất tôi nghĩ mình là một người lịch thiệp. Bên cạnh đó thì tôi rất khắt khe với bề ngoài của bản thân, không cầu rằng người khác quý mình, nhưng ít nhất tôi muốn họ phải cẩn trọng với tôi từ lần gặp đầu. Tôi nên mặc cái gì để gặp nhà văn vĩ đại ấy vào hôm nay? Tôi muốn ông ấy nhớ tên mình, nếu được vậy, tôi có thể chết luôn lúc đó, làm ngay một chuyến lên khoe với mẹ.
"Haneul! Đừng động vào cái máy hát ngoài đấy nữa. Cậu thấy nó chưa đủ cổ sao? Mau vào đây đi, mình sắp chết tới nơi rồi." Vì một lý do nào đấy, tôi không ưng thuận bất kì bộ quần áo nào hôm nay. Tận thế đến thật rồi.
"Nhà cậu khiến mình thích thú... Ô, cậu phân quần áo theo màu sao? Chúa ơi, cái phòng để quần áo của cậu bằng cả nhà mình luôn."
"Đừng vòng vo nữa. Cậu phải giúp mình đi, Ahn Heekyeon sẽ ghét mình mất."
Haneul đến cạnh, và đang tìm gợi ý cho tôi. "Cậu nhớ hết đống quần áo này không?"
"Ngắn hạn lắm. Theo ngày thôi. Vì ngày nào mình cũng tự giặt."
"Để xem nào..." Haneul ướm thử vào người tôi một cái áo. "Mặc vào xem."
Một cái áo sơ mi vải linen. "Cậu chắc chứ?"
"Min, cậu xinh đẹp mà." Ôi, nụ cười này ấm áp làm sao. Cậu lại tán tỉnh tôi đấy. Haneul sẽ không bao giờ ngừng đưa đẩy tôi đâu thì phải?
"Khá thuyết phục." Vui vẻ và cầm lấy áo. Tôi thay trực tiếp ở đấy, ngay trước mặt cậu. Chắc bình thường, vì chúng tôi đều là con trai, thứ hai là Haneul từng thấy nhiều hơn ở tôi rồi. "Nên là quần gì được?"
"Quần âu, chắc chắn."
Tôi đẩy cái tủ phụ kiện sang bên trái. "Hoàn thành đi chàng trai."
Trong khi cậu tìm được chiếc quần phù hợp tôi đã cởi ngay cái mình đang mặc và ngồi chờ ở chiếc ghế đệm dài ở giữa. Solyn bảo nó giống hệt cái ghế thay giày ở ngoài cửa. "Có lẽ mình phải gọi Solyn đi tân trang lại cái tủ, cả hai năm rồi mình chưa vứt cái nào đi."
Haneul hình như nhập tâm quá vào việc chọn đồ nên chưa thấy trả lời tôi. Tôi cảm nhận một thoáng mùi hương, gần như nồng nặc, thỉnh thoảng cậu hơi quá với lọ nước hoa nọ. Một hành động mà tôi chưa ngờ đến, cậu kéo mặt tôi lên và hôn xuống môi. Tôi không nghĩ mình đã quyến rũ cậu hay đại loại như vậy, vì mọi thứ tôi làm là thứ bạn bè có thể làm. Haneul không phải một người đường đột, có phải nên tự hào không vì cậu dường như áp đảo đến lạ, thật chẳng giống Haneul rụt rè tôi từng biết gì cả. Nụ hôn dần sâu xuống, tôi đỡ tay lên cổ cậu và hưởng ứng điều đó. Ở phương diện nào đấy, tội lỗi của tôi mách bảo tôi cần nụ hôn này.
Cố che giấu sự ngạc nhiên của mình, nhưng nụ hôn của cậu rất quen thuộc, cậu cũng chẳng lạ lẫm với sở thích của tôi cho lắm. Hơi thở của cậu vẫn gần kề trong lúc tôi gấp gáp lấy lại không khí ở bên dưới. "Haneul, là sao đây?" Tôi cười nhẹ.
"Cậu sẽ không giận chứ?" Haneul đó đã quay lại sau vài giây biến mất.
"Không. Kể cả cậu có bé con nào đó nhưng nó không phải vấn đề mình sẽ từ chối đâu. Vì mình đang độc thân và chẳng tốt đẹp tý nào." Chính xác là tôi chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Haneul vòng tay vào eo tôi và bế lên, tôi rất thích kiểu độc đoán của cậu ngày hôm nay, chân tôi tự động mắc ngang người cậu. Haneul mang tôi trở vào phòng ngủ, cậu ngồi lên giường, tôi vẫn thân mật trên đùi. Haneul hôn lên cổ mở lời chào với dục vọng. "Jimin, mình không phải kiểu vớ vẩn. Mình và bé con kia vì không hợp nhau nên đã sớm kết thúc rồi. Và mình vẫn còn rất thích cậu."
Ước gì tôi lại không có vướng bận trong lòng, nhưng tôi chỉ vừa kết thúc một mối tình và tôi còn quá nặng tâm với nó. Thực tế, nếu khi tôi hết cảm giác với Jungkook, thì Haneul vẫn là một thứ gì đó nửa vời hoặc không đủ, tôi không giỏi dùng từ, nhưng bọn tôi đã kết thúc khi còn chưa chín muồi, và nó để lại một mặc định trong tôi. "... Haneul, cho mình thêm thời gian được không?" Tôi khẩn khoản.
Haneul không có trục trặc với yêu cầu của tôi, có khi cậu cũng đã lường trước được rồi. Okay, dẹp việc yêu đương sang một bên, nhưng tôi phải xử lý đống này kiểu gì đây. "Nào, Neul. Cái áo sẽ nhăn mất, chúng ta sẽ không có đủ thời gian cho việc ủi lại nó nữa là chuyện này đâu."
"Một chút thôi... xem này, cậu cũng rất thích mà."
"Không." Tôi đẩy cậu xuống và vùng vằng đi ra trước khi tôi lại giở thói liêu xiêu. "Động vào người mình lần nữa, tự động hủy cái vụ hội ý đi." Cậu cười toe toét, tôi trốn vào phòng đựng đồ và đóng cửa lại. Tôi vẫn chưa muốn suy nghĩ về nó nhiều, so với lúc không có sự lựa chọn thì bây giờ cũng khó khăn hơn ấy.
"Cậu chắc là mình sẽ hợp với nó chứ?" Tôi chần chừ hỏi vọng từ trong phòng.
"Mình đã nói."
Mười giây sau câu nói, tôi mở cửa ra ngoài với bộ dạng tươm tất. Xong việc ăn diện, tôi vẫn lo rằng nó sẽ không hợp. Nhiệt độ phải tăng lên mấy độ so với hôm qua, bộ đồ của tôi thì lại khá nóng.
"Cậu có lên kế hoạch không?"
"Cho cuộc gặp á?"
"Đúng rồi. Kịch bản ấy."
"Oh, whoa. Mình chưa chuẩn bị gì, vì đây đâu phải một cuộc phỏng vấn, nó sẽ chỉ là một cuộc gặp mặt thôi chứ? Mình thích chia sẻ hơn là tò mò."
Con xe của Haneul thì khấm khá hơn em bán tải của Jungkook nhiều, nhưng điểm trừ là nó có quá nhiều đồ vật linh tinh. Tôi nghe thấy tiếng những đồ vật nhỏ rung lắc suốt cả quãng đường. Nếu có ai để ý những thứ này, họ sẽ tưởng cậu là một phù thuỷ cho mà xem, mấy cái tín đồ nhiều một cách ngớ ngẩn. Nếu tôi một lần nữa đồng ý làm người tình của Haneul, tôi biết việc đầu tiên cần làm là gì rồi.
Chúng tôi đi khá gần, tôi quên chưa hỏi về địa chỉ của nhà văn nọ, nếu tôi còn nhỏ tuổi, tôi nhất định dành nguyên một trang nhật kí để viết về danh lam này. Ngược với suy nghĩ, nhà của ông Ahn lại nằm giữa trung tâm Seoul, tôi vốn đã nghĩ mọi nhà văn đều có lối sống nhàn hạ đấy chứ. Tôi sai hoàn toàn. Mất một đoạn để đi từ chỗ gửi xe đến địa chỉ trên phố Kangcheung, tôi được Haneul nắm tay kéo đi trong lúc trái tim đang đập thình thịch.
"325 đây rồi."
"Gượm đã." Tôi ghì tay cậu lại. "Xem mình lần cuối đi."
"Jimin tự tin của tôi đâu rồi?" Haneul cười và chỉnh lại nút cổ áo cho tôi.
"Cậu ta chỉ xuất hiện khi nào cậu ta muốn thôi."
Chúng tôi lên năm bước cầu thang, Haneul ấn chuông cửa và nói rằng sẽ sớm có người mở cửa thôi. Ôi, tôi thật muốn chạm tay vào từng ngóc ngách của ngôi nhà này. Cho đến gần một phút sau, một giọng nữ giới xuất hiện sau ba tiếng chốt mở cửa.
"Hai bạn là..."
"Tôi là Lee Haneul và bạn. Chúng tôi đã có lịch hẹn qua mail với ngài Ahn."
Giọng người phụ nữ cũng không hẳn được cho là thiếu niềm nở, nhưng kiểu là hụt hẫng hay ít mong muốn. "Ra vậy. Mời hai bạn vào trong nhé."
Chúng tôi được đưa vào trong, Haneul không tả cho tôi những thứ hiện tại, tôi cũng biết bây giờ chúng tôi thì thầm to nhỏ thì hơi bất lịch sự. Thứ đầu tiên tôi đón nhận được là mùi gỗ mốc và sách cũ. Nhưng tôi bất ngờ rằng phía sau ngôi nhà lại có một khu vườn nhỏ, tôi đã nghĩ rằng sẽ phải ngồi trong phòng khách ngột ngạt. Tôi vẫn đúng về vài điều kiện môi trường của tác giả đấy chứ.
Chúng tôi chưa được gặp ông Ahn, vì có vẻ người phụ nữ chưa báo cho ông ấy về sự xuất hiện của bọn tôi. "Hai bạn có muốn dùng gì không? Tôi cá là các bạn đến đây mà chưa dùng bữa sáng."
"Oh, tôi ổn. Còn cậu thì sao?"
"Tôi sẽ không thể ăn được gì trước cuộc gặp gỡ này." Tôi bày tỏ sự hào hứng của mình với một nụ cười.
"Mmm. Chị không biết rằng ngài Ahn đã lên lịch hẹn cho các em hôm nay. Nhưng có vài điều rằng có thể các em chưa biết. Ngài Ahn bị lưỡng cực, và chị nghĩ hôm nay không phải một phiên bản vui vẻ đâu."
Những người nghệ sĩ thường sẽ có vấn đề gì đấy, tôi biết mà. Và có phải điều đó làm họ đặc biệt không. Kiểu như mẹ tôi và Bora, họ đều chẳng bình thường chút nào, thay vào đó lại có một bộ đầu óc phong phú màu sắc.
"Em rất tiếc khi nghe đến điều này..." Haneul cũng ngạc nhiên. "Ngài Ahn sẽ ổn chứ?"
"Ngài ấy ổn. Chị sẽ hỏi xem rằng bác ấy có muốn xuống không. Rất có thể là không, nhưng nếu có thì chị không chắc rằng ngài ấy sẽ cư xử như bình thường." Chị ấy nói trong giọng tươi cười. "Nhưng chị nghĩ rằng cuộc gặp mặt này nên có và giúp đỡ tinh thần của ngài ấy nhiều. Hãy bỏ qua trong trường hợp ông ấy thô lỗ nhé."
Đôi khi mọi thứ theo đúng ước nguyện thì không hẳn là may mắn. Xét về trường hợp bây giờ, tôi xin miễn bình luận. Ngài Ahn có ngẫu hứng gặp chúng tôi, ông đi cùng chị gái đấy sau chỉ ba hay bốn phút.
"Chà, không phải bọn phóng viên đấy chứ? Cô chắc chứ nhìn chúng nó thật giống mấy đứa báo chí đội lốt độc giả." Chúng tôi nghe thấy, vì khu vườn được Haneul tả nhìn giống một cái giếng trời bao quanh bởi bức tường hơn. Tôi đoán mình sẽ không có cái bắt tay thân thiện nào.
Chúng tôi đứng lên và chưa kịp nói lời chào. "Ô, cậu bị mù sao?"
Tôi hơi bất ngờ rồi biến thành ái ngại. Rất ít người có thể nhận ra khi tôi đang cố giả vờ là mình nhìn được ngay trong lần đầu. "À dạ vâng."
"Được rồi. Câu hỏi là gì?"
Bọn tôi rơi vào hoàn cảnh chớ trêu. Haneul bắt lời trước. "Bọn cháu đến đây với tư cách là người hâm mộ, không phải là một cuộc phỏng vấn." Cậu vẫn vui vẻ và điềm đạm xử lý vấn đề.
"Vậy sao? Cô Kim, cô nên lấy đống rượu ra được rồi đấy, có người muốn tâm sự về cuộc đời này. Và tôi sắp phải nghĩ ra mấy câu chuyện cổ tích đây."
Làm thế nào đây, ông ấy đang phá hoại những hình ảnh đẹp đẽ mà tôi đã ngưỡng mộ ông ấy. Được rồi, có thể ông ấy làm vậy vì ông ấy bị bệnh thôi.
"Cả hai người đều theo ngành văn học chứ?"
"Dạ vâng. Cháu và cậu ấy chung ngành."
"Vậy chúc mừng các cậu vào cái nghề nghèo nhất rồi. Hồi đấy, mấy nhà xuất bản vứt bản thảo của tôi vào thùng rác còn nhiều hơn số tóc tôi có trên đầu. Thế cậu này, cậu định làm cái gì đây?"
Tôi bất giác. "Cháu nghĩ mình sẽ thành một tác giả. Cháu nghĩ mình chưa thể đi làm với đôi mắt này."
"Không muốn làm cậu buồn đâu. Nhưng cậu nghĩ vậy à? Có ba loại đau đớn: nhìn, nghe và nói. Cậu đang mất hẳn một cái rồi. Tôi chắc cậu còn chưa thành thạo việc đánh máy."
Haneul phản đối. "Bác không biết chứ Jimin là người tài giỏi nhất cháu từng gặp."
"Ồ tuyệt. Mong tôi còn sống đến lúc đấy để có thể nói rằng: tôi đã nói mà." Ngài Ahn thở dài. "Đừng giống như mấy đứa trẻ chậm chạp, nói sang vấn đề khác đi."
Haneul vẫn là người lịch sự nhất, còn tôi hoàn toàn câm nín và chẳng muốn nói thêm điều gì rồi. "Cháu vẫn thắc mắc về Gửi Gió P.H, về cô gái không tên..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com