Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7+8+9

7.

Tiêu Chiến nảy sinh tình cảm với Vương Nhất Bác cũng chính là trong khoảng thời gian này. 

Anh mang Vương Nhất Bác đi qua con đường mòn rợp bóng cây nơi anh thường đạp xe, lúc leo cầu thang bỗng dưng phát hiện ánh nắng chiều xinh đẹp, đưa hắn đến khu phố ăn vặt anh yêu thích, dẫn hắn về ngôi trường xưa cũ rồi kể cho đối phương nghe những chuyện từng xảy ra.

Tiêu Chiến không tự chủ được bản thân, muốn Vương Nhất Bác hiểu tất cả về con người anh. Vương Nhất Bác cười, vui vẻ đón nhận.

Đến một ngày nào đó, dưới ánh mặt trời rực rỡ, Vương Nhất Bác lại hỏi Tiêu Chiến vấn đề giống như vậy: "Chúng ta ở bên nhau nhé."

Nhưng lần này Tiêu Chiến không còn hoảng loạn nữa.

"Được."

Đó là thời gian Tiêu Chiến hạnh phúc nhất, anh sẽ vẽ rất nhiều Vương Nhất Bác, đứng, ngồi, làm việc, mỉm cười, mang hình dáng của Vương Nhất Bác khắc sâu vào tim.

Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến rất tốt, thật sự rất tốt.

Tỷ như thời điểm Tiêu Chiến lên cơn sốt, Vương Nhất Bác hủy chuyến bay theo lịch công tác, vội vàng chạy về nhà, dù chỉ vì một nụ hôn nhẹ lên trán đối phương.

Tỷ như lúc Tiêu Chiến cảm thấy tẻ nhạt, hắn sẽ trang bị đầy đủ sách trong thư phòng và thảo luận về những câu nói gây cảm động bên trong.

Tỷ như khi Tiêu Chiến muốn đi du lịch, hắn sẽ vì anh mà lựa chọn thành phố phù hợp, sắp xếp ổn thỏa, từ chối mọi thứ để đi cùng đối phương.

Tỷ như chăm sóc Tiêu Chiến đến từng chân tơ kẽ tóc, mỗi ngày chuẩn bị bữa ăn sáng, nặn kem đánh răng, trong tủ lạnh chứa đầy quà vặt và trái cây.

Tỷ như, mỗi buổi tối đều cho anh một ly sữa bò nóng ấm.

Tiêu Chiến cũng cười, vui vẻ đón nhận.

Thời gian vui vẻ hạnh phúc như vậy, luôn trôi qua rất nhanh,một năm sáu tháng kết thúc với sự xuất hiện của một người.

La An trở lại.

8.

Thời điểm La an dùng chìa khóa mở cửa, Tiêu Chiến đang mặc quần áo ở nhà, ôm Kiên Quả ngồi trên ghế salon vừa ăn quà vặt vừa xem ti vi.

"Ai? Cậu... Xin chào!" Thật ra Tiêu Chiến rất muốn hỏi người lạ mặt này đã vào bằng cách nào?

"Xin chào, là Tiêu Chiến nhỉ." La An ung dung nhìn anh.

"Hả? Nhưng... cậu là?"

"Đây là nhà tôi."

". . . À, cậu là em trai Nhất Bác đúng không?" Tiêu Chiến chợt nhớ đến lần Vương Nhất Bác từng nhắc về người chủ trước của Kiên Quả.

"Ừm, coi là vậy đi." 

La An tiếp tục đánh giá Tiêu Chiến. Không thể phủ nhận Tiêu Chiến rất ưa nhìn, mặt nhỏ, sóng mũi cao, mắt to, chính là kiểu khiến người khác cảm thấy thoải mái, cũng làm cho La An cảm thấy bị uy hiếp.

"Nhất Bác đâu?"

"Cậu ấy vẫn chưa về, chắc chờ lát nữa thôi, cậu muốn uống gì không?" Tiêu Chiến nhìn người trước mặt thực tế không biết gì, Vương Nhất Bác rất ít khi nhắc đến cậu em trai này.

"Sữa bò nóng, cảm ơn."

Tiêu Chiến hơi sửng sốt, cảm thấy hai anh em nhà này rất thú vị, một người thích uống sữa bò nóng, một người thích đưa sữa bò nóng cho người khác uống.

Đến khi Tiêu Chiến mang theo sữa bò quay lại, phát hiện La An đang trầm ngâm nhìn tranh vẽ của mình.

"À ừm... vẽ không đẹp lắm đâu."

"Không, rất đẹp, rất hoàn mỹ."

Tiêu Chiến nhìn vào bức chân dung mà anh đã vẽ cho Vương Nhất Bác, lại quan sát thần sắc của La An, làm thế nào cũng không cảm thấy người này đang hài lòng.

"Chiến Chiến, em về rồi, có mua bánh trứng nướng anh thích đây."

Vương Nhất Bác dứt lời liền ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của La An, nhất thời có chút cứng họng.

Tiêu Chiến bên kia nhìn hai người đứng im bất động, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa.

9.

La An lấy danh nghĩa là em trai, cứ như vậy mà ở lại.

Tiêu Chiến nhận ra ưu tư của Vương Nhất Bác vì chuyện La An đến có chút biến hóa nhỏ, thỉnh thoảng sẽ thất thần, ngẩn người, nhưng Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do hai người đã lâu không gặp.

Nếu không phải ngày hôm ấy vô tình phá vỡ, Tiêu Chiến sẽ không ngờ thế giới lại tàn nhẫn như vậy.

Tiêu Chiến vừa tỉnh ngủ muốn ra ngoài hoạt động gân cốt, phát hiện trong phòng khách không có ai, nhưng thư phòng truyền tới một vài âm thanh nói chuyện.

Con người mà, tất nhiên không thể kiềm chế bản tính tò mò của mình, hay nói cách khác, Tiêu Chiến đã cảm nhận được tình huống có hơi sai, vì vậy anh không do dự đi tới.

"Nhất Bác, em thật sự rất nhớ anh. Anh biết không, em cho rằng bản thân có thể trưởng thành mà không cần anh bảo vệ, có thể tự mình đối mặt với cuộc đời, nhưng khi em trải qua mới phát hiện, không phải như vậy, thế giới của em đều là anh..." La An kích động nói một hơi.

"Em... em biết tất cả sao?" Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, hắn cứ nghĩ mình giấu giếm tình cảm đã đủ sâu rồi.

"Phải, cái gì em cũng biết, em biết tình cảm của anh dành cho em! Chỉ là... em sợ, vậy nên đã lựa chọn rời xa, bây giờ em hối hận rồi! Em rất hối hận, em từng ích kỉ nghĩ rằng, khi em trở lại, khi em còn muốn cứu vãn mọi thứ, anh vẫn sẽ ở đây chờ em. Nhưng... không phải như vậy, lúc em biết bên cạnh anh đã có một người khác, em luống cuống quay về. Hiện tại em đã hiểu rõ lòng mình, chúng ta bên cạnh nhau được không... Nhất Bác."

Vương Nhất Bác không lên tiếng.

"Anh ta là Tiêu Chiến phải không? Anh đang vì anh ta mà do dự ư? Hai người chỉ mới gặp gỡ hơn một năm, chúng ta bên nhau bao lâu rồi? Từ nhỏ em đã theo anh, chẳng lẽ thứ tình cảm anh dành cho em đều là giả dối sao? Anh từ nhỏ đã yêu thương em, chăm sóc em, vì em mà đánh nhau, mang em rời khỏi cô nhi viện, làm bữa sáng mỗi ngày, sợ em không thể cao nên chuẩn bị sữa bò nóng, thậm chí buổi tối còn len lén hôn em, cưng chiều em lên trận trời, sau đó lại nói không cần em? Phải không? Vương Nhất Bác!" La An nhìn trầm mặc Vương Nhất Bác, tâm trạng có chút mất khống chế.

La An nhắc chuyện cũ, Vương Nhất Bác lộ ra vẻ xúc động: "An An, em bình tĩnh một chút, anh chưa từng nói không cần em."

"Em biết anh không quên được em, nếu không hà cớ gì em rời đi lâu như vậy anh vẫn giữ đồ vật của em, khóa phòng của em? Anh đang đợi em đúng không? Anh đừng nghĩ rằng em không hiểu, anh ta chẳng qua là thế thân, em bỏ đi đột ngột khiến anh cảm thấy không dễ dàng, vậy nên anh cần một người như vậy để lấp đầy chỗ trống? Em không ngại, anh đuổi anh ta đi được chứ? Em sẽ luôn bên cạnh anh." La An vừa thổ lộ vừa ôm lấy Vương Nhất Bác.

Nói thật thì Vương Nhất Bác có chút đau lòng vì La An, cứ như vậy mặc cho đối phương ôm mình, không từ chối.

Tiêu Chiến không thể nhìn được nữa, thời điểm khi Vương Nhất Bác không đáp, anh cảm thấy lần này nên đến lượt mình biến mất, nhưng anh vẫn có chút không cam lòng, luôn cảm thấy một năm rưỡi... đối với Vương Nhất Bác mà nói, sẽ có chút khác biệt, chẳng qua bây giờ nhìn lại, tại sao lại khác biệt cơ chứ? Cho dù không phải Tiêu Chiến anh cũng có thể là những người khác tùy tiện thay thế, bản thân còn ngu ngốc tin rằng đã tìm được người tin tưởng cả đời, đem mình hoàn toàn giao cho hắn, kết quả... những thứ ấm áp kia lại không giành cho mình.

Hahaha... thật nực cười!

Tiêu Chiến hồn bay phách lạc về phòng, không còn sức muốn biết bọn họ đã nói gì, cũng không thể nghe Vương Nhất Bác đã từ chối như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com