Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Người yêu cũ

Đêm cuối cùng ở trên đảo, Nghiêm Hạo Tường không tìm cách ngủ cùng Hạ Tuấn Lâm nữa. Hắn đáng lẽ phải biết rằng Hạ Tuấn Lâm hiểu mình đến mức nào, bày ra mấy trò vô tri chỉ khiến anh cảm thấy chán nản mà thôi.

Lưu Diệu Văn là người đầu tiên rời đi, đợi đến lúc ba người còn lại ngủ dậy thì đã không thấy cậu đâu nữa, vì còn hành trình không công khai nên không thể đi cùng mọi người. Nhưng trước khi đi, Lưu Diệu Văn còn sử dụng một đặc quyền cuối cùng của bản thân, bí mật thương lượng về nhiệm vụ ẩn tập tiếp theo với tổ chương trình.

Hôm nay, Nghiêm Hạo Tường dậy sớm nhất. Đêm qua trằn trọc mãi mới ngủ được, mê mang thiếp đi lại gặp ác mộng, tỉnh lại nằm nhoài trên giường, không ngủ tiếp được nữa. Đầu đau như vừa say một trận xong, kỳ dịch cảm còn chưa hết, dù hôm qua hắn đã xịt thuốc ức chế nồng độ cao cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Alpha trong kỳ dịch cảm vốn rất dễ cáu, cảm xúc cũng không ổn định, đêm qua sau khi nghe những lời nói xuất phát từ nội tâm của đối phương, trong lòng lại càng ngũ vị tạp trần.

Hạ Tuấn Lâm cũng không nghỉ ngơi cẩn thận. Sau khi bị Alpha đánh dấu, hương pheromones cứ mãi vấn vương, vốn tưởng đi tắm xong sẽ khá hơn một chút, ai ngờ lúc chuẩn bị đi ngủ, chăn gối lại như ươm nồng hương rượu gạo.

Bồn chồn không ngủ ngon, tuy tổ chương trình nói camera trong phòng sẽ tắt từ 12 giờ đêm đến 7 giờ sáng hôm sau, nhưng Hạ Tuấn Lâm không dám lơ là, vì thế cố gắng nhắm mắt lại, nhưng suy nghĩ lại trôi về nơi xa.

Quanh đi quẩn lại, người được đánh một giấc no nê chỉ có Hoà Tiêu. Hôm qua gã lăn lộn với Lưu Diệu Văn cả ngày, xương khớp rã rời, đã vậy tối qua lại còn phải thực hiện một động tác yoga khó, sáng ra cả người chỗ nào cũng đau, cáu bẳn muốn đi mắng cho Lưu Diệu Văn một trận, lại được tổ chương trình thông báo cậu đã rời đi rồi. Hoà Tiêu gật gù, chưa kịp nói gì đã thấy Nghiêm Hạo Tường vừa rửa mặt xong bước tới.

Hai người chào hỏi mấy câu, Hoà Tiêu rửa mặt xong thì tìm một cái ghế nhựa ngồi xuống, đạo diễn hỏi hai người đêm qua ngủ có ngon không. Đầu Nghiêm Hạo Tường đau như búa bổ, không cười nổi, chỉ có thể tỏ ra hiền lành, nói cũng ổn.

Hoà Tiêu cau mày, nói ngủ một giấc dậy cả người không có chỗ nào không đau, nhìn với camera nạt nộ lần sau găp lại Lưu Diệu Văn sẽ cho cậu biết tay.

Rất mau, Hạ Tuấn Lâm cũng thức dậy, sau khi rửa mặt mới đi tới nơi tập trung. Thế nhưng chỗ ngồi sắp xếp không ổn lắm, Nghiêm Hạo Tường và Hoà Tiêu ngồi hai ghế giữa, hai bên thừa hai ghế trống.

Hạ Tuấn Lâm không thân với Hoà Tiêu, cũng ngại ngồi cạnh gã, ngồi cạnh Nghiêm Hạo Tường lại càng ngại hơn, quan hệ giữa hai người bây giờ chẳng hiểu sao lại trở nên mập mờ. Chuyện đơn giản như chọn chỗ ngồi cũng trở nên đau đầu, Hạ Tuấn Lâm thở dài, sau đó ngồi xuống cạnh Hoà Tiêu.

Vé máy bay đặt vào buổi chiều, sau khi ăn trưa mọi người sẽ rời khỏi đảo. Khó lắm mới được một bữa sáng mà không phải sứt đầu mẻ trán, ba người ăn một bữa no, chỉ có sắc mặt Hạ Tuấn Lâm không tốt cho lắm.

Hôm qua lúc Nghiêm Hạo Tường đánh dấu không để ý, răng nanh đâm vào quá sâu, mồ hôi cũng ra nhiều, vậy nên vết thương trên tuyến thể không kịp khép lại. Buổi tối lúc tắm rửa, Hạ Tuấn Lâm cũng quên mất dán băng cá nhân lên, lúc nước ngấm vào miệng vết thương, vừa đau vừa xót, anh mới nhận ra.

Nhưng cũng muộn rồi, vết thương ngấm nước, có dán băng cá nhân lên cũng không có tác dụng gì. Hạ Tuấn Lâm lúc đi ngủ cũng chỉ nằm nghiêng, tuyến thể sưng lên đau đớn nhưng anh không dám đụng vào. Cứ tưởng ngủ một giấc là đỡ, nhưng đâu vẫn hoàn đó.

Hạ Tuấn Lâm sợ đau. Không biết có phải do trời sinh mẫn cảm hay không, từ nhỏ Hạ Tuấn Lâm đã rất sợ đau. Người bình thường ngã trầy da qua ba bốn ngày sẽ không thấy đau nữa, nhưng đối với anh, một tuần trôi qua cũng vẫn thấy khó chịu.

Huống hồ, chẳng có ai chịu được đau đớn khi tuyến thể sưng lên, muốn sờ vào lại sợ bị nhiễm trùng. Buổi sáng không đeo khẩu trang, mặt Hạ Tuấn Lâm tái xanh.

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy còn tưởng anh tụt huyết áp, nhưng sau khi ăn sáng xong, sắc mặt Hạ Tuấn Lâm vẫn tệ như cũ. Hắn không dằn lòng được đi tới phía sau, vốn muốn hỏi anh sao thế, nhưng lại nhìn thấy tuyến thể sưng đỏ của Hạ Tuấn Lâm.

Không xử lý kịp thời rất dễ phát sốt, Nghiêm Hạo Tường bèn ra hiệu cho đạo diễn, ý muốn dừng quay. Đầu óc Hạ Tuấn Lâm mơ màng còn chưa bắt kịp, Nghiêm Hạo Tường đã kéo lấy tay anh đi tới chỗ bác sĩ.

Hoà Tiêu là một Beta, không hiểu mô tê gì nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau. May là miệng vết thương vẫn chưa dính nước biển, bác sĩ sơ cứu qua, vết thương nhìn đỡ hơn, nhưng người vẫn sốt nhẹ.

Nghiêm Hạo Tường luôn ở bên cạnh anh, cau mày nghiêm nghị. Tay Hạ Tuấn Lâm bị hắn nắm chặt, mấy lần sát trùng vết thương đau đến mức anh không nhịn được xiết lấy tay Nghiêm Hạo Tường, lúc xong xuôi, mu bàn tay Alpha đã đầy những vết đỏ.

Sau khi nhận ra, Hạ Tuấn Lâm muốn buông tay Nghiêm Hạo Tường, nhưng càng cố gắng lại càng bị nắm chặt, cuối cùng chỉ đành thôi. Những cảnh quay trong kịch bản cũng không thể ghi hình nữa, may là chương trình chia thành ba nhóm, nếu không đủ có thể bổ sung bằng phân cảnh của những nhóm khác.

Chạy ngược chạy xuôi một hồi cũng đã tới giờ lên máy bay, nhưng không ngờ lên xe còn có một trò chơi.

Tổ chương trình chuẩn bị cho mỗi xe một hòm bí mật cất giấu vé máy bay, các khách mời phải bịt mắt, sau đó tự mò mẫm tìm vé máy bay trong hòm. Mấy trò chơi này đối với Nghiêm Hạo Tường chỉ là trò cỏn con, bản thân hắn vốn chẳng sợ gì, chỉ cần chương trình không bỏ ong mật vào hòm. Nghiêm Hạo Tường bình thản thò tay vào, dễ như ăn bánh tìm được vé máy bay.

"Ôi chao, là một con rắn nhỏ à?"

Tiếng Ôi chao này của Nghiêm Hạo Tường chẳng có tí cảm xúc gì, sau khi đạo diễn đáp ứng, hắn tháo bịt mắt xuống. Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn, là chú rắn nhỏ để trong lều của mình hôm trước. Rắn nhỏ không có độc, nhìn còn hơi ngáo ngơ. Nghiêm Hạo Tường thơ thẩn dùng ngón tay trêu đùa nó, sau đó hết hứng, nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng nói chẳng rằng.

Không biết có phải hôm nay xảy ra chuyện bất ngờ hay không, hòm của Hạ Tuấn Lâm chỉ có một con thỏ, suýt chút nữa đã gặm nát vé máy bay của anh, may là Hạ Tuấn Lâm kịp moi tấm vé ra ngoài.

Đạo diễn nói anh có thể chơi với thỏ con một lát. Hạ Tuấn Lâm ôm lấy con thỏ, vuốt ve lông mềm của nó, trong lòng bỗng dưng lại nhớ Lùn.

Hoà Tiêu không may mắn như vậy. Gã vốn nhát gan lại sợ tối, sau khi bịt mắt lại thì không dám thò tay vào hòm. Thế mà trong hòm lại còn đặt một cái đầu người giả, làm Hoà Tiêu sợ đến mức run cả giọng. Sau nửa ngày chuẩn bị tinh thần, gã mới dồn hết dũng khí tìm tấm vé ra, lúc tháo bịt mắt xuống thì xụi lơ trên ghế ngồi.

Tất cả mọi người tập hợp lại ở sân bay. Hoà Tiêu vừa xuống xe đã như cái loa phóng thanh, khoe lúc sờ đầu người giả tim trong lồng ngực thiếu điều nhảy ra ngoài. Hạ Tuấn Lâm tâm trạng tốt nên bật cười, nói mình được chơi với thỏ con. Hoà Tiêu không phục, lại hỏi hòm bí mật của Nghiêm Hạo Tường là gì, hắn thẫn thờ đáp là một con rắn nhỏ, lại doạ Hoà Tiêu một phen mất hồn.

Vốn tưởng phòng chờ chỉ có ba người họ, không ngờ một nhóm quay khác cũng tới sân bay hôm nay. Lúc ấy Hạ Tuấn Lâm còn đang nhắm mắt dưỡng thần, đêm qua không ngủ ngon nên bây giờ hai mắt bắt đầu díu lại, cho đến khi ngửi thấy một mùi hương đặc thù. Đặng Nguyệt đứng trước mặt anh, tươi cười mở lời chào hỏi, anh cũng lễ phép mỉm cười đáp lại.

Quan hệ giữa Hạ Tuấn Lâm và Đặng Nguyệt không tốt. Hạ Tuấn Lâm ra mắt lâu đến vậy rồi nhưng chưa từng ghét ai, duy chỉ có đối mặt với Đặng Nguyệt là sắc mặt anh không tốt nổi. Ban đầu hai người vốn cùng một công ti, thậm chí ra mắt cùng năm. Vốn dĩ Hạ Tuấn Lâm sẽ ra mắt với vai nam thứ ba trong một dự án chế tác lớn, không hiểu vì sao cuối cùng vai diễn ấy lại giành cho Đặng Nguyệt. Cũng vì thế, cậu ta đã nổi nhanh hơn rất nhiều.

May mắn sau đó Hạ Tuấn Lâm có chí tiến thủ, hai người được truyền thông xưng tụng là hai ngôi sao mới cùng năm. Sau đó nữa, công ti cảm giác phong cách của hai người rất giống nhau, vậy nên lên kế hoạch cho Hạ Tuấn Lâm đi một con đường khác, cuối cùng Đặng Nguyệt kết thúc hợp đồng, kí với một công ti mới. Từ đó trở đi, hai người chưa từng xuất hiện chung một khung hình. Năm Hạ Tuấn Lâm ra mắt chỉ giành được đúng một giải người mới, còn lại đều nhường cho Đặng Nguyệt.

Chuyện qua rồi nên Hạ Tuấn Lâm cũng chẳng buồn truy cứu nữa, tận đến giải thưởng cuối năm lần đó, bộ phim điện ảnh mà Hạ Tuấn Lâm vất vả quay sáu tháng, tựa hồ dồn hết tâm sức lên nửa năm ấy, vốn đã nắm chắc cúp ảnh đế trong tay, cuối cùng lại bị Đặng Nguyệt hớt tay trên.

Không nói đến Hoà Khiết và Tiểu Bành đêm đó tức đến mất ngủ, chính bản thân Hạ Tuấn Lâm cũng trằn trọc không thôi. Ban đầu anh cũng không tha thiết với giải thưởng là mấy, nhưng Nghiêm Hạo Tường liên tục gặt hái được thành công trên địa hạt điện ảnh cả trong và ngoài nước, anh lại hi vọng mình có thể sánh vai cùng người yêu. Năm đó khi nhận vai diễn kia, Hạ Tuấn Lâm vốn đã định sẵn phải giành được giải, không ngờ giữa đường lại đụng phải Đặng Nguyệt.

Nếu Đặng Nguyệt thực sự dựa vào thực lực của mình để chiến thắng thì không sao, nhưng Hoà Khiết nói Đặng Nguyệt lại ôm được đùi của một đạo diễn lớn, ông ta cũng là thành viên ban giám khảo của giải thưởng.

Không ngờ, Đặng Nguyệt chính là khách mời trong nhóm quay khác. Nếu biết trước, Hạ Tuấn Lâm có chết cũng không nhận chương trình này. Anh không nhịn được nhíu mày, chống cằm ngồi thẫn thờ. Hoà Tiêu nhận ra tâm trạng của Hạ Tuấn Lâm không tốt bèn nhỏ giọng nói —

"Tôi cũng không thích cậu ta."

Hạ Tuấn Lâm hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại âu cũng dễ hiểu, chẳng ai thích người lá mặt lá trái.

Thế nhưng Nghiêm Hạo Tường và Đặng Nguyệt lại chẳng có nhiều vướng mắc đến thế, lại nói Hạ Tuấn Lâm chưa từng kể với hắn ân oán giữa mình với Đặng Nguyệt, vậy nên lúc đối mặt vẫn rất lịch sự. Đặng Nguyệt là một Omega hương bạc hà, hương bạc hà trên người cậu ta không hiểu sao hắc hơn bạc hà bình thường, khiến Hạ Tuấn Lâm mỗi khi ngửi thấy đều khó chịu.

Đặng Nguyệt và Nghiêm Hạo Tường từng có một lần hợp tác ngắn ngủi. Lúc ấy hắn vừa ra mắt, bị kéo đi đóng MV cho một tiền bối cùng công ti, nam chính còn lại trong MV chính là Đặng Nguyệt. Nội dung kịch bản là một đôi người yêu cũ gặp lại sau khi chia tay. Nghe thì có vẻ da diết, nhưng thực ra hầu hết thời gian đều là quay riêng, đến lúc cần thiết hai người mới chung khung hình.

Lúc ghi hình, Nghiêm Hạo Tường vốn cũng chẳng nói được mấy câu với Đặng Nguyệt, lại khiến cậu ta cảm thấy hắn chỉ đáp lời cho có lệ, mắt luôn dán lên người Hạ Tuấn Lâm.

"Sao Hạo Tường cứ nhìn Tuấn Lâm thế? Sợ cậu ấy biết mình từng là người yêu cũ nên sẽ ghen tuông à?"

Rõ ràng là Đặng Nguyệt cũng nhìn thấu điều này. Giọng nói của cậu ta nhẹ nhàng như đang trêu đùa, nhưng đến tai Hạ Tuấn Lâm thì lại hoàn toàn khác. Người yêu cũ? Yêu hồi nào mà cũ? Người yêu cũ của Nghiêm Hạo Tường tính đi tính lại cũng chỉ có Hạ Tuấn Lâm thôi!

Hạ Tuấn Lâm liếm răng, mỉm cười với Đặng Nguyệt, sau đó nắm tay người bên cạnh. Mười ngón tay đan vào nhau, anh ra chiều nũng nịu tựa vào vai hắn, nhưng ánh mắt lại ghim lên người Đặng Nguyệt —

"Em có người yêu cũ à, sao anh không biết?"

— TBC. 

【Ngày nào cũng ngọt ngào】

Hạ Tuấn Lâm giận rồi. Tuy rằng không biết lí do là gì nhưng Nghiêm Hạo Tường nghĩ chắc là do bản thân mình, vì Hạ Tuấn Lâm vẫn ôm Lùn, nhưng lại không chịu cho hắn ôm. Sao vậy ta? Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, nũng nịu tựa lên vai anh, hơi thở nóng bỏng phả vào tai, khiến lòng người ngứa ngáy.

"Anh không để ý em hả, vì sao thế?"

Hạ Tuấn Lâm bơ hắn, quay đầu đi không đáp.

"Anh đừng im lặng mà, để ý em chút được không."

"Lần nào anh im lặng, em cũng sợ lắm."

Vẻ mặt Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng dịu lại, quay đầu hỏi hắn sợ cái gì. Nghiêm Hạo Tường nhân cơ hội ấy sán lại hôn chóc lên mặt anh một cái. Hôn má dần trở thành hôn môi, đợi Hạ Tuấn Lâm nhận ra thì đã quên luôn mất lí do mình giận dỗi ban nãy là gì. 

- Từ khoá chương kê tiếp: [Em dám?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com