Vui đùa
"Các nguồn tin đáng tin cậy xác nhận, hiện tượng bí ẩn đã biến mất trong 8 tháng ở thành phố của chúng ta sắp quay trở lại. Chúng ta vẫn chưa biết đây là ảnh hưởng của loại virus hay sinh vật lạ nào, vậy nên xin cư dân toàn thành phố hãy bảo vệ tốt bản thân. . . cố gắng. . . đi ra ngoài. . . ít nhất có thể, nếu gặp phải hiện tường bất thường nào xin hãy gọi cấp cứu. . ."
Hứa Dương Ngọc Trác buồn chán tựa người vào lưng ghế sofa, vừa mở TV thì ra kênh tin tức mà Trương Hân thường xem, nhưng nàng rất ít khi để ý đến nó, chỉ thỉnh thoảng buồn chán mới tâm huyết dâng trào mà xem cùng cô.
"Trò đùa này của cậu có phải có phần hơi quá rồi không? Trương Hân sẽ cho rằng chúng ta gặp phải nguy hiểm nào đó! Trời mưa. . ."
Đoàn Nghệ Tuyền từ trong nhà bếp đi ra, vừa đi ngang qua bàn ăn vừa cầm khăn giấy trên bàn lên lau tay, vẻ mặt có chút khó xử.
Mặc dù nàng hiểu Hứa Dương Ngọc Trác chỉ đùa với Trương Hân, nhưng theo hiểu biết của nàng về Trương Hân thì sẽ không xem đó là một trò đùa, bây giờ chắc chắn đang sốt ruột vội vã trở về.
"Bây giờ nghĩ lại thì đúng là có hơi quá đáng. . . lúc đó trong đầu tớ cũng chỉ mới nghĩ ra trò đùa này thôi, hay là bây giờ gọi điện thoại giải thích cho cậu ấy. . . chỉ mới 3 4 phút, có lẽ là. . ."
Hứa Dương Ngọc Trác ngồi thẳng dậy, nhìn Đoàn Nghệ Tuyền đang chăm chú nhìn mình, nhận ra cuộc gọi vừa rồi cho Trương Hân đúng là rất quá đáng, rõ ràng nàng chỉ muốn Trương Hân về sớm một chút, nhưng không biết tại sao trong đầu lại nghĩ ra trò đùa này, dựa theo tính cách của Trương Hân, chắc hẳn bây giờ cậu ấy đang vội vã trở về dưới trời mưa.
Nhưng Hứa Dương Ngọc Trác lại không nghĩ đến, nàng còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng mở khóa cửa, chắc hẳn là vì hành động quá vội vàng, qua rất lâu nhưng vẫn chưa cắm chìa khóa vào ổ khóa được, hơn nữa còn không cẩn thận làm rớt chìa khóa xuống đất, phát ra tiếng leng keng khiến ai nghe được cũng hoảng sợ.
Đoàn Nghệ Tuyền ngây người, sau đó quay đầu không nhìn Hứa Dương nữa, tiến đến mở cửa, chỉ thấy người ở bên ngoài theo quán tính trực tiếp ngã xuống đất, nhưng đúng lúc này lại có một đôi tay giữ lấy được, giúp cô đứng vững rồi mới buông ra.
Cả người Trương Hân ướt sũng đứng ở cửa, đối diện với ánh mắt của Đoàn Nghệ Tuyền, trong phòng đã bật máy sưởi, nhiệt độ trái ngược khiến toàn thân cô tỏa ra hơi nước, như thể vừa trở về từ một nơi xa lạ, sắc mặt trắng bệnh cùng ánh mắt khiếp sợ, còn có đôi tay đang nắm chặt không ngừng run rẩy, dáng vẻ rất chật vật.
"Hứa Dương. . . cậu không nên đùa như vậy!"
Trong lúc sững sờ, Trương Hân đã nghĩ thông hết mọi chuyện, vừa tức giận khi đó chỉ là một trò đùa nhưng cũng vừa vui mừng vì đó chỉ là một trò đùa, trái tim vốn đã bồn chồn của cô cuối cùng cũng an tĩnh khi nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác bình an vô sự.
"Trương Hân. . . Tớ. . ."
"Cậu mắc mưa rồi, mau đi vào phòng tắm nước nóng đi, nếu không chút nữa sẽ bị cảm. . ."
Hứa Dương Ngọc Trác nhất thời không biết giải thích như thế nào, liền đổi chủ đề, đẩy Trương Hân vào phòng tắm, ân cần lấy khăn tắm cho cô rồi đóng cửa lại.
Trương Hân ngây người nhìn mình trong gương, nhất thời xuất thần, lúc trước trải qua một cơn ác mộng như không có cách trốn thoát được kia luôn khiến cô đau đầu, từ đó trở nên đa nghi nhạy cảm, lo được lo mất, cô cảm thấy tối nay Hứa Dương Ngọc Trác rất không thích hợp, nhưng cô lại sợ chỉ là mình nghĩ nhiều, vậy nên rơi vào sự rối rắm vô tận.
Nước từ vòi hoa sen xối xuống, đầu tóc ướt sũng cũng khiến cơ thể cô ấm lên, chân tay không còn lạnh như băng, đã có thể cử động, sau khi tắm hết 20 phút rồi sấy tóc, lúc này cô mới có thời gian kiểm tra điện thoại của mình vốn đã bị công kích bởi các tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Vô số câu hỏi của Viên Nhất Kỳ hiện lên ở vị trí trên đầu, các cuộc gọi nhỡ cũng là từ cậu và Vương Dịch, từ tin nhắn mà cô biết được tình trạng hiện tại của Thẩm Mộng Dao, vì lo sợ về những việc ngoài ý muốn, theo lời gợi ý của Vương Dịch, Viên Nhất Kỳ cũng không đưa Thẩm Mộng Dao đến bệnh viện mà tạm thời đưa về phòng trước.
Thẩm Mộng Dao đột ngột ngất đi khiến suy nghĩ của Trương Hân quay trở lại tháng 4, cũng bất tỉnh, cũng liên tiếp xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhưng tiểu chuẩn của tất cả những chuyện này dường như đã thay đổi, không có người nào trong bọn họ nhắc đến sách giải đáp, thiếu đi điều kiện tất yếu thì tai nạn có xảy ra hay không, đây mới là chuyện khiến Trương Hân cảm thấy khó hiểu.
Sau khi an ủi Viên Nhất Kỳ vài câu, Trương Hân rời khỏi khung đối thoại, bây giờ cô không thể giải thích được bất cứ điều gì, cô cũng không thể nào đưa ra được một câu trả lời chắc chắn, vậy nên chỉ có thể tạm thời đưa ra lời an ủi chờ đến khi cô quay trở về trung tâm rồi sẽ giải thích sau.
Lại lướt xuống thêm chút nữa, một tin nhắn không nổi bật thu hút sự chú ý của cô, tin nhắn trong nhóm thường là 99+, thậm chí vừa rồi của Viên Nhất Kỳ cũng có hơn 20 cái, vậy nên tin nhắn chỉ ngắn ngủi có một câu này có vẻ rất đột ngột, Trương Hân cũng không nhấp vào khung đối thoại mà chỉ nhìn thoáng qua, nhưng chỉ một cái liếc mắt lại khiến cô gần như thở không nổi, như thể không khí xung quanh đã đóng băng.
————————————————————
Đối với Lưu Thù Hiền mà nói, hành lang bệnh viện vắng vẻ cũng không có gì đáng sợ, dù sao trong mấy ngày Hồ Hiểu Tuệ hôn mê, mỗi ngày cô đều đi qua nó.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc ăn mọi mọi dây thần kinh khiến người ta tê liệt, những lời cuối cùng Hứa Dương Ngọc Trác để lại cho cô trong tờ giấy vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, Lưu Thù Hiền biết rõ mình không phải là người được gọi là anh hùng cứu vớt mọi người, nhưng nếu cô được trao cho một cơ hội khác, cô vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Từ lúc đó về sau, cô không còn thói quen đi thang máy, vậy nên đều lên xuống bằng hành lang, may mà cũng không cao, vậy nên cũng không cảm thấy phiền gì nhiều, trong hành lang không có nhiều người qua lại, khung cảnh cũng rất vắng vẻ.
Sau khi chất hết đồ đạc cần mang về trung tâm lên xe, Lưu Thù Hiền vội vàng xoay người chạy về phòng bệnh, Hồ Hiểu Tuệ chỉ có một mình khiến cô lo lắng, hơn nữa trực giác luôn có cảm giác bất an, cô vô thức tăng tốc. Tiếng bước chân nặng nề vang trong hành lành vắng nghe, cẩn thận lắng nghe thì còn có chút tiếng vọng.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Lưu Thù Hiền cẩn thận kiểm tra khóa cửa, sau khi xác định không có vấn đề gì mới chậm rãi mở cửa ra, mùi hương quen thuộc sạch sẽ phảng phất, đánh tan mùi thuốc khử trùng nồng nặc ngoài hành lang, trong phòng tràn ngập mùi hương quen thuộc.
Cô lặng lẽ tiến đến bên giường, nhưng không vội vàng nâng Hồ Hiểu Tuệ lên mà ngồi xuống chiếc ghế ban đầu.
Không lâu sau, tiếng mở cửa lại vang lên, gấp gáp nhưng lại không tìm được cách chính xác để mở cửa, vì vậy chỉ có thể loay hoay một hồi, như một đứa trẻ vừa học được cách mở cửa.
Lưu Thù Hiền có thể xác định người đến là ai, nhưng cô không thể xác định mục đích của người đó, trong lòng cô thực sự không bình như bề ngoại, đôi tay không ngừng run rẩy đã sớm lộ ra.
Lúc xoay người chuẩn bị đóng cửa lại, cô đã nhìn thấy rõ ràng y tá ở quầy trực, từ từ đứng dậy với một cử chỉ rất kỳ lạ, phòng bệnh mà người đó đang nhìn chính là của bọn họ, vốn dĩ Lưu Thù HIền nghĩ chỉ cần giả vờ không phát hiện thì có thể tránh được, nhưng không ngờ vẫn sẽ bị phát hiện.
Cô không biết thứ đó có khả năng suy nghĩ hay không, nhưng có thể chắc chắn quầy trực y tá có chìa khóa của từng phòng bệnh, vì vậy việc thứ đó có mở được cánh cửa này không chỉ còn là vấn đề thời gian. Đầu óc Lưu Thù Hiền nhất thời trống rỗng, cô cố gắng hồi tưởng lại trải nghiệm trước kia của mình, muốn tìm manh mối để trống thoát, nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ cô đang thiếu thứ quan trọng nhất, nhưng không biết thứ này là từ đâu mà đến.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhưng tim của Lưu Thù Hiền thì đập như trống dồn, các nàng chỉ có một mình ở bệnh viện, lúc này hoàn toàn bất lực, khi không xác định được tình huống bên ngoài như thế nào thì cô không thể nào tìm sự trợ giúp, tìm vài thứ tạm thời chặn cửa là sự đấu tranh duy nhất cô có thể làm được vào lúc này.
Tin nhắn cô muốn gửi đi được nhập vào khung đối thoại rồi lại xóa, nhưng tiếng bước chân ngoài cửa lại đang đến gần, phòng bệnh bình thường không có cửa kính thăm khám nên cô không cách nào biết được tình huống cụ thể bên ngoài, dưới tình thế cấp bách thì chỉ có thể tắt đèn, giả vờ không biết gì mà ngủ.
Bầu trời tối đen như mực, cơn mưa nhẹ lại bắt đầu rơi, tí tách rơi lên cửa sổ, bóp chặt lấy từng hơi thở của Lưu Thù Hiền.
Cô bất lực ngồi ở mép giường, nắm chặt lấy tay Hồ Hiểu Tuệ, tìm kiếm cảm giác an toàn duy nhất, trong hoàn cảnh ý thức căng thẳng cao độ, cô thậm chỉ còn không để ý bàn tay mà mình đang nắm chặt di khẽ giật trong vô thức, như đang truyền đạt thông tin.
Ở một góc kín đáo gần bên ngoài, một bóng đen xuất hiện, lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh bên giường bệnh, nhưng khi Lưu Thù Hiền quay đầu lại, nó lại nấp vào trong góc, hòa mình vào bóng tối yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com