Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Một gian phòng cuối cùng, Sư Thanh Huyền nhận ra.

Lúc trước "Minh Nghi" lợi dụng cái gọi là pháp trận rút đất ngàn dặm "đơn hướng" đưa bọn họ từng bước từng bước tách ra khỏi nhau, tới những chỗ khác nhau. Đây cũng là nơi mà ác mộng bắt đầu, và cũng là nơi mà chân tướng máu chảy đầm đìa bị vạch trần.

pháp lực của Cẩn Nguyệt không cao, không thể vẽ rút đất ngàn dặm được. Nếu muốn tự do ra vào Hắc Thuỷ Quỷ Vực thì chỉ có thể thông qua nơi này, cho nên cái "đơn hướng" kia căn bản không tồn tại.

Hạ Huyền lúc này không ở trên đảo, chỉ cần bước vào trong đó, y có thể trở lại nhân gian.

Sư Thanh Huyền trầm mặc, nhìn chằm chằm vào pháp trận này. Cẩn Nguyệt cũng đang thật cẩn thận nhìn chăm chú vào y.

Nói là tuỳ tiện dẫn y đi tham quan khắp chốn của U Minh Thuỷ Phủ, nhưng trên thực tế nàng đang giả vờ "vô tình" dẫn Sư Thanh Huyền đi đến nơi này. Nàng đương nhiên muốn Sư Thanh Huyền có thể sống vui vẻ hạnh phúc, cho nên đây là cơ hội tuyệt hảo để đưa y rời đi.

Không riêng gì Cẩn Nguyệt, tất cả những chuyện này đều được Hạ Huyền đang âm thầm dựa vào cửa nhìn thấy ở trong mắt, ánh mắt của hắn gắt gao dán chặt lên trên người Sư Thanh Huyền.

"Ca ca..."

Sư Thanh Huyền nhịn không được phát ra một tiếng nỉ non, bàn chân cũng bước thêm một bước về phía trước.

Sư Thanh Huyền, nếu ngươi dám đi, ta sẽ...

Biểu cảm kinh ngạc không hẹn mà cùng xuất hiện ở trên mặt của Hạ Huyền và Cẩn Nguyệt.

Chỉ thấy một chân của Sư Thanh Huyền đạp lên bên cạnh pháp trận, đế giày dính đầy bùn đất cọ qua cọ lại một hội, chỗ mà y đạp phải đã trở nên mơ hồ không rõ.

"Chết dở, ta lỡ không đứng vững, bị trượt chân một cái rồi, cũng may cái chân này đã được dưỡng lại bình thường như lúc đầu. Thật ngại quá, Tiểu Cẩn Nguyệt à, pháp trận này sợ là không thể dùng được nữa rồi. Chỉ đành nhờ ngươi phải đi mời Hạ công tử tới hỗ trợ vẽ lại cái này một lần nữa rồi."

"Không, không sao đâu... Thanh Huyền ca ca không cần để ý đâu."

"Chỗ nào trong cái U Minh Thuỷ Phủ này cũng đen thùi lùi, quả nhiên là quá buồn mà. Chúng ta đi dạo ở chỗ khác đi. Đúng lúc ta cũng cảm thấy đói bụng, hôm nay ngươi có món ngon nào không?"

"Có! Nhân gian có một quán rượu mới mở có bán Lê Hoa Bạch, mùi hương thuần khiết rất thơm. Đợi một lát nữa ta sẽ lấy tới cho Thanh Huyền ca ca nếm thử!"

"Vậy thật đúng là tuyệt vời quá! Mấy ngày nay ta uống rượu toàn uống phải thứ gì đâu không, một chút vị cũng không có, mau đổi một vị khác nếm thử thôi! Ngươi còn có cái gì khác hay không?"

"Ừm... Vậy để ta chưng một nồi cá cho Thanh Huyền ca ca đi. Tuy rằng ta không thể nấu ngon như Hạ... không thể cho cá sông vào nồi được, nhưng mà cũng không đến mức không có vị gì cả."

Sư Thanh Huyền lập tức cảm thấy rợn da gà: "Ở chỗ này ư? Hắc Thuỷ Quỷ Vực ư? Không có cá sông sao? Vậy cá này là ngươi lấy từ đâu ra vậy? Đừng nói với ta là.... Cá vớt ra từ trong biển của Quỷ Vực có thể ăn được sao?!"

Đương nhiên là cá sống mới vớt lên từ trong sông được mua ở chợ nhân gian một cách đứng đắn đàng hoàng rồi! Nếu không Hạ lão đại nhất định sẽ lột mất một lớp da của nàng xuống mất!

"Cũng, cũng không phải là không thể ăn được, có một vài con có hương vị cũng không tệ lắm."

Chỉ là nàng không thể phân biệt được thôi.

"Không được không được, hôm nay ta có thể gọi món ăn không? Ta muốn ăn cay ha ha ha ha, đầu vịt cay hay móng heo ngâm tương gì đó cũng không tồi đâu."

"... Được, vậy buổi tối chúng ta ăn cái này đi."

"Không phải ngươi đã nói, hai cái khoá trường mệnh của các ngươi là do huynh đệ Kim tinh chế tạo, chủ nhân bị thương thì sẽ cộng hưởng sao?"

Sư Thanh Huyền vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy vì làm khoá trường mệnh có hiệu lực, Hạ Huyền đã làm cho bản thân mình bị thương.

Hắn đã nói rõ hai người sẽ không còn gặp nhau nữa, coi như là y không tồn tại. Nhưng cũng chính là hắn xây dựng một điện Phong Sư ở đảo Hắc Thuỷ làm nơi tĩnh dưỡng cho y. Những điều này có phải đã chứng minh rằng trong thời gian mấy trăm năm của bọn họ, tất cả cũng không phải đều là hư tình giả ý đúng không?

Ca ca...

Năm mạng người ấy, là chúng ta nợ hắn.

Hạ Huyền, nếu như ta vẫn còn chiếm mệnh cách của ngươi, thì ta nên tồn tại cho thật tốt. Ta sao có thể dễ dàng để cho người khác đạp hư được, sao có thể để cho người khác biến ngươi thành mệnh xấu mệnh tiện được.

"Vì sao vậy?"

"A?"

Hạ Huyền không biết từ lúc nào đã sớm thay thế Cẩn Nguyệt chân chính, giờ phút này đang khoác vỏ bọc Cẩn Nguyệt đứng trước mặt y, ngẩng đầu hỏi.

"Mới vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, vì sao ngươi lại muốn lựa chọn ở lại?"

"A, ngươi nói cái này sao. Ha ha ha, một chút pháp lực ta còn không có, không thể mở ra pháp trận được, có muốn chạy cũng chạy không nổi mà, ha ha ha."

Sắc mặt của "Cẩn Nguyệt" trở nên rất khó coi.

"Lại nói thêm, cho dù ta đã đi rồi, chỉ cần Hạ công tử muốn thì ngươi lúc nào cũng có thể bắt ta quay trở lại đây, không phải sao? Vậy thì ta phí sức lực vào cái này làm gì chứ, ha ha ha."

"Cẩn Nguyệt" đen mặt, phủi ta rời đi.

Đến lúc chạng vạng, Cẩn Nguyệt vẫn bê rượu ngon món ngon tới "điện Phong Sư".

Bữa ăn không có thịt cá, là rượu Lê Hoa Bạch, đầu vịt cay và móng heo ngâm tương như y đã đặt món trước đó.

Sư Thanh Huyền nhìn bóng dáng nhỏ bé đang không ngừng bận rộn ở bên kia, không giống với nàng lúc bình thường. Thông thường, nàng sẽ gấp đến mức không chờ nổi mà ngồi vào bàn trước.

Lê Hoa Bạch được rót vào trong ly, mùi hương nhẹ nhàng lan toả bốn phía.

"Không phải ngươi nói muốn thay đổi khẩu vị sao, sao vẫn còn chưa qua đây nữa?"

Sư Thanh Huyền nhìn hắn trong chốc lát, hỏi: "... Tiểu Cẩn Nguyệt đâu rồi?"

Một giây lát sau, trong phòng vang lên âm thanh trầm thấp của đàn ông.

"Người để ngươi quan tâm thật đúng là không ít nhỉ."

Sư Thanh Huyền trơ mắt nhìn tiểu nha đầu thuần khiết vô hại dần dần biến thành một người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt lạnh lùng, theo bản năng lui một bước.

"Ngươi sợ ta à?"

Sư Thanh Huyền giơ ngón tay cái lên, cười gượng: "Tuyệt Cảnh Quỷ Vương quả nhiên có khí thế cường đại, ha ha ha ha."

Hạ Huyền nhíu mày nói: "Lại đây."

"Không cần đâu ha ha ha ha ta ở chỗ này là được rồi."

Tuy rằng y đã hạ quyết tâm mặc cho hắn xử trí hay sai bảo như thế nào cũng được, nhưng ai mà biết hắn sẽ đưa ra điều kiện như thế nào chứ? Vạn nhất hắn muốn y lấy thân ra để bồi thường thì làm sao bây giờ? Y có thể từ chối không? Y có đủ năng lực để từ chối hay không đây?

"Lại đây."

Thật ra cũng không phải hoàn toàn là sợ hắn, còn có một nửa là do y cảm thấy xấu hổ thôi.

Sư Thanh Huyền ấp úng nói: "Ta nghe theo lời ngươi nói, nhưng mà... Nếu, ta nói là nếu nhé. Đợi một lát nữa, nếu như ngươi có điều kiện gì mà ta không thể tiếp thu được trong một chốc một lát, ta từ chối thì ngươi có thể đừng tức giận được không? Nhưng mà ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần là lời ngươi nói ra, cho ta một chút thời gian, ta, ta chắc chắn sẽ không từ chối đâu..."

Ai mà ngờ được trong cái đầu nhỏ này của y lại suy nghĩ ra mấy cái điều kiện đáng sợ.

"Ngươi cảm thấy tính khí của ta nóng nảy như thế à? Mau tới đây, còn muốn ta mời ngươi lại sao?"

"Không cần, không cần, không cần đâu ha ha ha."

Thật ra nếu như cẩn thận ngẫm lại, mấy trăm năm qua người này thật sự chưa từng nổi giận với y một lần nào. Tuy rằng hắn sẽ ngẫu nhiên dùng gương mặt lạnh lùng từ chối một vài chuyện đùa giỡn phiền phức mà y mang đến, nhưng đa phần đến cuối cùng cũng sẽ tuỳ ý cho y muốn làm gì thì làm.

Sư Thanh Huyền, ngươi đây là nghe dân gian đồn đại mấy lời linh tinh như Quỷ Vương hỉ nộ vô thường, gian xảo dối trá chỉ biết lừa người nên nghĩ quá nhiều rồi.

Ly rượu đựng đầy Lê Hoa Bạch được một ngón tay thon dài đẩy đến trước mặt y.

Sau khi chuyện đó qua đi, Sư Thanh Huyền chưa bao giờ có cơ hội quan sát hắn thật kỹ càng. Bộ dạng của Địa Sư và Hắc Thuỷ Trầm Chu có tám phần tương tự với nhau, nhưng đường nét trên gương mặt bản thể của hắn càng thêm sắc nét lạnh lùng hơn so với lúc hoá thành Minh Nghi. Hiện giờ chân tướng đã lộ ra tất cả, hắn không cần nguỵ trang nữa, làn da trắng bệch càng tôn thêm vẻ lạnh lẽo.

"Ngươi không muốn uống thì thôi."

"Uống, uống chứ! Ta đâu có nói là không muốn uống!"

Sợ hắn sẽ lấy ly rượu đi, đôi tay của Sư Thanh Huyền vội vàng ngăn cản, nhào lên đè lại bàn tay của Hạ Huyền.

Bàn tay của hắn có khớp xương rõ ràng nhưng lạnh lẽo, không có nhiệt độ cơ thể giống với người sống.

Hết chương 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com