Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Giang Nam từ lâu đã có thanh danh tốt đẹp là nơi đất lành chim đậu, quả nhiên là đúng như lời đồn.

Sư Thanh Huyền hóa nữ tướng, cầm một ly rượu trong ngồi tại tầng hai quán rượu, vị trí gần cửa sổ nhìn ngựa xe như nước trên đường phố. Nhìn nửa ngày, y mới quay đầu nhìn về phía Minh Nghi đang cắm đầu ăn cơm.

Người này quanh năm lạnh lùng, khiến cho rất nhiều cô nương đều không ngừng hâm mộ. Mái tóc dài mềm mại buộc thành đuôi ngựa cao cao, khuôn mặt lạnh lùng tựa như được thợ điêu khắc tốt nhất trên thế gian tạc thành.

Chậc, thật sự là càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt.

Sư Thanh Huyền thầm nghĩ. Khuôn mặt đẹp mắt như vậy, tại sao lại không chịu hóa nữ tướng cùng với y chứ, thật sự là quá đáng tiếc mà.

Sư Thanh Huyền ngồi xuống bên cạnh Minh Nghi, khóe miệng cong nhẹ lên, cười nói: "Minh huynh, Minh huynh, ăn xong chúng ta cùng đi tham quan hồ nha?"

Minh Nghi ngẩng đầu, yên lặng liếc y một cái. Hắn lại nhìn một bàn đồ ăn, tiếp tục cắm đầu ăn cơm khô.

Sư Thanh Huyền cũng nhìn theo, lập tức hiểu ra.

"Tiểu nhị, món cá mà chúng ta đã gọi đâu? Tại sao lại không bê lên một đĩa nào vậy?"

"Hai vị khách quan, thật sự xin lỗi!" Tiểu nhị cũng do bận rộn mà trên mặt phủ kín mồ hôi. Gã dùng khăn bố lau tạm vài lần, lập tức gấp gáp xin lỗi, "Hôm nay cá tươi không được đưa tới, chúng ta thật sự không thể bê lên mấy món cá mà người đã gọi được. Cô nương, người xem, quán chúng ta bồi thường gấp đôi số tiền cho người được không?"

"Những món mà ta đã gọi đều là đồ ăn độc quyền của quán các ngươi, làm sao hôm nay lại không có nguyên liệu nấu ăn được? Đây không phải là đạp đổ chén cơm của chính mình à? Ngươi cũng đừng nhìn ta là người bên ngoài mới đến nên tính toán lừa gạt ta."

"Không ạ, tiểu nhân nào dám lừa gạt ngài. Thật sự là... là..."

Tiểu nhị của quán này vẫn còn trẻ tuổi, rất nhiều cảm xúc đều hiện hết lên trên mặt. Sư Thanh Huyền cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi: "Vị tiểu ca này, có phải ngươi có bí mật nào đó khó nói ra đúng không? Ngươi nói ta nghe một chút, có thể ta.. Người bạn này của ta có thể giúp được ngươi."

Nam tử mặc áo đen kia dù từ đầu đến cuối vẫn chìm trong việc ăn uống, nhưng khí thế quanh thân khiến cho người khác cảm thấy hắn tuyệt đối không phải là người thường. Gã lại thấy cô nương này cũng hiền hòa, nên châm cho hai người họ một ly rượu, nhỏ giọng nói: "Hai vị khách quan, để ta nói thật cho ngài biết."

Hóa ra nguồn cá tươi của các quán rượu quán cơm ở trong trấn này đều được cung cấp riêng bởi các hộ ngư dân. Nhưng gần đây đã liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ quái, đã có mấy hộ ngư dân vào lúc bắt cá đều mất tích không còn một dấu vết. Bởi vậy các quán ăn quanh đây đều do mất đi nguồn cung cấp nên đã đóng cửa, không tiếp tục kinh doanh nữa. Quán rượu này từ xưa đến nay làm ăn được, cũng không rẽ theo con đường khác, nghe theo lời chưởng quầy kiên trì tiếp tục kinh doanh. Không nghĩ rằng sáng nay là đến lượt tiệm của bọn họ. Trước kia chưởng quầy có phái người đi hỗ trợ tìm kiếm hộ ngư dân cung cấp cá cho quán mình, cuối cùng cũng chỉ tìm thấy một chiếc giày nhuốm máu.

Tiểu nhị nói: "Chúng ta hoài nghi trong nước có tà ma tác quái, cũng không phải là chưa từng cầu xin thần quan. Thủy sư cai quản nguồn nước kiêm cai quản tiền tài, chúng ta mở ra quán rượu này, ngày ngày bái thần trước khi đánh cá, thế nhưng vẫn vô dụng. Hiện tại chuyện đã huyên náo đến mức khiến cho lòng người bàng hoàng, tất cả mọi người đều không muốn làm ăn nữa. Đừng nói đến chuyện không buôn bán được, những ngư dân kia đều là người đang sống sờ sờ ở đây. Cô nương, quán chúng ta trả lại tiền cho người, cũng cho người thêm mấy món điểm tâm, xin người đừng làm khó dễ chúng ta. Chưởng quầy của chúng ta thật sự là một người rất tốt."

Sư Thanh Huyền khoát tay nói: "Không cần, không cần. Các ngươi làm ăn cũng không dễ dàng gì. Yên tâm đi, gắng gượng qua mấy ngày nữa thì nơi này của các ngươi nhất định sẽ khôi phục lại được như lúc ban đầu thôi."

Tiểu nhị cảm kích nói: "Xin mượn lời chúc tốt đẹp của cô nương! Người thích loại rượu này đúng không, tiểu nhị mang thêm cho người hai vò!"

"Cũng không có gì đâu."

Ồ, xem ra ca ca chưa kịp xử lý kỳ nguyện rồi.

"Minh huynh ~" Đôi mắt sáng lấp lánh của Sư Thanh Huyền nhìn vào Minh Nghi.

Minh Nghi chỉ lo cắm đầu ăn cơm, cũng không để ý tới.

"Thôi nào. Ta biết món ăn ở đây ngon, nhưng huynh cũng đừng không để ý tới ta chứ." Sư Thanh Huyền gắp một miếng thịt, đặt vào trong bát của Minh Nghi, "Chúng ta cùng đi xem thử được không? Tóm lại cũng là tín đồ của ca ca ta, dù như thế nào cũng phải đi chứ."

Minh Nghi cũng không ngẩng đầu lên, gắp miếng thịt kia vào bát Sư Thanh Huyền, hờ hững nói: "Tự ngươi giải quyết đi."

"Minh huynh, huynh có phải là bạn tốt nhất của ta không vậy?!"

"Tự ngươi giải quyết đi." Minh Nghi ăn xong một bát mì, lại bê một bát khác tới trước mặt mình.

Hừ, huynh không giúp thì không giúp, bản Phong Sư tự mình đi.

"Vậy huynh cứ ở đây từ từ ăn đi, ta đi do thám tình hình thực hư rồi sẽ quay lại tìm huynh." Sư Thanh Huyền mở quạt Phong Sư ra, che mặt cười cười, biến mất không thấy đâu nữa.

"A, vị cô nương kia đâu rồi?" Tiểu nhị bưng hai vò rượu lên, không thấy Sư Thanh Huyền đâu, chỉ thấy vị công tử áo đen lạnh lùng ít nói. Trong lòng gã vẫn không khỏi thấy hơi sợ hãi.

Minh Nghi đặt bát cơm trong tay xuống, nói: "Đặt ở đây đi."

"A, a, được, khách quan!"

Tiểu nhị đặt vò rượu xuống, vội vàng rời đi.

Sông Ngân Lân là nguồn nước sinh tồn của trấn nhỏ này, nước sông vốn sạch trong vào lúc này có vẻ hơi đục ngầu. Sư Thanh Huyền dò xét một tuần, xác định dưới đáy sông có thứ không sạch sẽ tiềm ẩn, những ngư dân kia nhất định đã phải nộp mạng dưới độc thủ của nó. Âm khí không nặng, nên dễ đối phó. Sư Thanh Huyền lấy một chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng xuống dưới, không ngừng hô to "Phụ thân", "Ca ca", giả vờ như mình là một thiếu nữ nhà ngư dân đến sông này tìm người nhà.

Bỗng nhiên nước sông gợn lên từng làn sóng to gấp mấy lần quanh phạm vi thuyền nhỏ. Sư Thanh Huyền tỏ vẻ không phát hiện ra, tiếp tục la lên, trên thực tế đã trông thấy bóng đen to lớn ở trong sông đang từ từ tới gần chỗ y.

Bóng đen kia lặng lẽ lặn xuống dưới thuyền nhỏ của Sư Thanh Huyền, bỗng nhiên lật lên bên trên, đánh vỡ nát thuyền nhỏ. Sư Thanh Huyền đã sớm đoán trước, vào khoảnh khắc nó vừa xông ra khỏi mặt nước đã mở quạt Phong Sư ra, cuốn lên một trận cuồng phong, khiến cho mặt nước cuồn cuộn không ngừng. Thuyền nhỏ vỡ vụn ra tạo thành những mảnh gỗ, bị sức gió mạnh mẽ cuốn lên trên, tựa như từng mảnh lưỡi dao đồng loạt đâm vào thân thể của quái vật, khiến cho nước sông vừa đen lại thêm rất nhiều vết máu.

Thân thể nặng nề của nó rơi xuống, một nửa ở trên bờ, một nửa ở trong nước. Sư Thanh Huyền lúc này mới nhìn nó cẩn thận, là một con ngư quái mọc ra bốn cái chân. Hứng chịu những đòn đánh của y như thế, lớp vảy thật dày trên thân nó cũng bị cắt rơi không ít.

A, xấu quá.

Sư Thanh Huyền duỗi ra một chân đá đầu con quái vật này. Con ngư quái trừng trợn trắng mắt, thở hổn hển mấy hơi liên tiếp, thở đến mức cỏ xanh bên bờ bị nhổ lên hết, trọc cả một mảnh.

"Cũng chỉ có vậy, còn hung dữ nữa. Hung dữ cho ai xem đây?" Sư Thanh Huyền lắc đầu, tỏ vẻ ghét bỏ, "Ngươi nói xem, dung mạo của ngươi xấu thì cũng thôi đi, thật vất vả mới tu luyện ra được chút yêu lực, còn nhất định phải quấy phá rồi ăn người. Lần này thì tốt rồi, tóm lại ngươi nên trả giá thật lớn cho những chuyện sai lầm bản thân đã làm ra."

Sư Thanh Huyền đang muốn thi pháp thuật thu nạp để mang con ngư quái bốn chân mang về xử lý. Bỗng nhiên từ dưới thân thể cao lớn dưới đáy sông của con quái vật duỗi ra hai cánh tay đen nhánh khô quắt, mọc đầy rêu xanh. Cánh tay kéo dài đến một chiều dài không thể tượng tượng được. Một cái nắm chặt lấy cổ chân Sư Thanh Huyền, dùng lực lớn kéo y xuống dưới sông.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com