Chương 31
Sư Thanh Huyền ngủ một giấc đến tận hừng đông.
Đúng vậy, là ngủ buổi trưa hôm trước tới tận buổi sáng hôm sau mới thức dậy.
Sau khi phản ứng lại, Sư Thanh Huyền vội vội vàng vàng đi tất và giày vào, chạy ra phía bên ngoài, vừa đến ngoài điện lại một lần nữa đụng phải Hạ Huyền đang đi thẳng vào.
"Ha ha ha Hạ công tử, thật là ngại quá, ngày hôm qua ta không cẩn thận nên đã ngủ quên. Hôm nay ngươi yêu cầu làm việc gì bù lại ta đều sẽ bù tất! Bù lại cả việc hôm qua lẫn hôm nay!"
Hạ Huyền khoanh tay, nhìn y vẫn giống như bộ dạng hôm qua. Tóc đen dài xoã tung đằng sau lưng, càng quá mức hơn là nơi cổ áo còn lộ ra một mảng ngực nhỏ, hắn không khỏi chau mày lại.
"Chỗ này của ta cũng không thiếu một thời gian rửa mặt và mặc quần áo của ngươi." Ngữ khí của Hạ Huyền lạnh băng.
"Hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm, ăn nhiều đồ ăn sáng hơn một chút, đừng để cho đến lúc đó lại mệt đến ngất xỉu, ta không có thời gian rảnh để quan tâm ngươi đâu."
Sư Thanh Huyền vừa thắt chặt đai lưng, vừa nhìn Hạ Huyền đang lộ ra sự lạnh lùng bao phủ toàn thân.
Quả nhiên, Hạ Huyền là Hạ Huyền, là một trong bốn Quỷ Vương Hắc Thuỷ Trầm Chu, chứ không còn là... người bạn thân y có thể đến gần nữa rồi.
Khi Sư Thanh Huyền ngồi mài mực ở bên người Hạ Huyền, y vẫn cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng được.
Cái gọi là có rất nhiều chuyện phải làm, có khả năng sẽ mệt đến ngất xỉu chính là tới thư phòng làm thư đồng mài mực ư?
Y còn tưởng rằng là công việc gì đó nặng nhọc, có thể áp bức thể lực tới cực hạn, lao động khổ cực chứ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, y lập tức bị gọi tới thư phòng, đến bây giờ đã ngồi ở chỗ này ước chừng được hai canh giờ.
Hồng tụ thiêm hương* là một cụm từ vừa nghe đã thấy lịch sự, tao nhã, lãng mạn lại nhẹ nhàng thích ý, chỉ là nếu như người thiêm hương không phải là y thì càng tốt rồi! Phải biết rằng trước kia Sư Thanh Huyền chính là kiểu người chỉ cần ngồi một cách thành thành thật thật được mười lăm phút đã cảm thấy khó chịu toàn thân, càng đừng nói ngồi đến tận hai canh giờ.
*Hồng tụ thiêm hương là cái tay áo của người con gái, ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở bên châm hương, hương khói bám vào tay áo. Ở đây ý chỉ Sư Thanh Huyền đã ngồi mài mực bên cạnh Hạ Huyền được một thời gian.
Cho dù ở giữa có cuốn tiểu thuyết đọc giải buồn cũng khó lòng làm được.
Sư Thanh Huyền lặng lẽ liếc mắt một cái về phía Hạ Huyền đang ngồi ngay ngắn ở án thư, cẩn thận nghiêm túc đọc cuốn sách mà y cảm thấy khó có thể hiểu được, thật sự bội phục nghị lực của hắn từ tận đáy lòng.
Năm đó lúc hắn còn làm người, có lẽ cũng không ngừng kiên trì giống như bây giờ, gian khổ học tập đọc sách.
Sư Thanh Huyền nghĩ tới chuyện này, sắc mặt không khỏi ảm đạm hẳn đi. Nếu không phải có chuyện đổi mệnh thì hắn sớm nên là Trạng Nguyên lang đầy vẻ vang, cưới vợ sinh con, người một nhà hưởng thụ hạnh phúc đến cuối đời. Trong lúc nhất thời, áy náy bất an và chua xót đau khổ đồng thời hiện lên trong lòng y. Sự phiền muộn và nóng nảy mới vừa rồi trong khoảnh khắc này đã tan thành mây khói, sư thanh ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc tỉ mỉ nghiền từng khối mực cho hắn.
Hạ Huyền đã nhìn thấy toàn bộ cảm xúc nhỏ bé đó của y, đương nhiên cũng đoán được trong lòng y đang suy nghĩ điều gì.
Đối với sự thật đã từng xảy ra, hắn không có cách nào thay đổi, cũng chẳng có thể nói thêm được gì nữa. Hắn từng hận, từng đau, cũng đã báo thù xong. Vào khoảnh khắc khi mối thù kia được báo xong, hắn cũng từng có khoái cảm khi trả thù trong nháy mắt ấy. Nhưng khi nó đã qua rồi, vậy hắn lại càng cảm thấy nhiều sự vô tận hư không, mờ mịt và tịch mịch hơn cả trước kia.
Hoa Thành từng nói hắn cũng đã từng hận đến mức huỷ diệt hết tất cả sinh linh trong thiên hạ, nhưng hắn biết lý do để một người sống sót không chỉ là thù hận, còn sẽ có rất nhiều những điều khác nữa.
Khi đó Hạ Huyền nghe xong thì không cho là đúng. Phải đến tận sau khi hắn tự tay đâm người khởi xướng tất cả là Sư Vô Độ nhưng vẫn chậm chạp không tiêu tán khỏi hậu thế, hắn mới biết được cái gọi là chấp niệm chưa thành.
Trải qua vô số lần đau khổ, suy tư nghiêm túc, hắn có thể xác định được, chấp niệm đó chính là Sư Thanh Huyền.
Không phải hắn vốn nên hận Sư Thanh Huyền sao? Thế nhưng, khi nhìn thấy tên ngốc này không màng tất cả mà làm việc thiện tới mức bản thân phủ đầy thương tích, lại vẫn còn nhớ tới việc muốn cho hắn thêm công đức và hương khói, hắn lại không thể nào hận y được.
Cái này tính là gì đây? Áy náy ư? Hắn không cần. Nếu như y muốn trả nợ, muốn chuộc tội, vậy được thôi, hắn sẽ làm theo như mong muốn của y, dẫn y trở lại đảo Hắc Thuỷ.
Sau khi trở lại địa bàn của bản thân, hắn lại phát hiện mình thật sự không thể nhẫn tâm được. Ngược lại dưới nhiều lần vô tình nhắc nhở của tiểu nha đầu Cẩn Nguyệt kia, trong lòng hắn dần dần có thứ gì đó được hiện lên rõ ràng hơn.
Hạ Huyền rút một quyển sách ra, đặt tới trước mặt Sư Thanh Huyền.
"Không cần mài mực nữa, hôm nay đọc cho xong quyển sách này đi."
"Được."
Nói thật thì trong toàn bộ cái thư phòng này không có quyển sách nào là có thể khiến cho Sư Thanh Huyền tĩnh tâm đọc xong toàn bộ được. Tuy rằng y có một chút mâu thuẫn trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy. Nhưng y vừa mở ra đã thấy, đây vậy mà là một quyển tiểu thuyết về tiên ma quỷ quái, bên trong còn có tranh minh hoạ đính kèm vô cùng sống động đến từng chi tiết.
"Hạ huynh! Cái này... A, không, Hạ công tử, sau trong thư phòng của ngươi lại có một quyển sách như vậy?!"
Hạ Huyền cũng không trả lời thẳng vấn đề này của y.
"Đừng cao hứng sớm quá. Sau khi đọc xong, ngươi tóm tắt lại về từng con yêu quái được viết bên trong quyển sách này, để cho Cẩn Nguyệt chiếu theo bút ký của ngươi mà tập viết chính tả. Đặc biệt là những chữ lạ, một chữ cũng không được sai. Chữ viết của nàng ta thật sự đủ làm xấu mặt, cho ngươi thời gian một ngày dạy nàng ta, nếu như không viết tốt..."
"Tiểu nha đầu vẫn còn nhỏ, Hạ công tử có thể đừng phạt muội ấy được không... Hay là phạt nhẹ một xíu thôi cũng được rồi."
"Ngươi gấp gáp cái gì?" Hạ Huyền bóp lấy cằm của y, hừ nhẹ: "Nếu như nàng ta không viết tốt được thì cũng đừng trách ta không tha cho ngươi."
Sư Thanh Huyền: "..."
Sao lại liên quan đến y nữa vậy!
Sư Thanh Huyền sao có thể không biết được nha đầu kia là một con gà mờ, học cái gì cũng chỉ cho có lệ, gần một tháng mà cũng chỉ vẽ được hai vòng tròn ngoài cùng của pháp trận Rút Đất Ngàn Dặm. Để cho nàng học được hết một quyển sách trong vòng một ngày quả thật đúng là thiên phương dạ đàm.
Cho nên, y có thể lựa chọn tiếp tục mài mực có được không? Mài cả một ngày cũng được.
"Hạ công tử, ta có thể chọn đi tắm cho Cốt Long được không?"
"Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Sư Thanh Huyền ủ rũ nói: "Ta biết rồi."
Trước khi Hạ Huyền buông tay ra, ngón tay của hắn nhịn không được nhéo nhéo chút thịt trên mặt y mất mấy ngày mới vỗ béo lên được.
Nhưng nhìn qua trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Đêm đó, khi Cẩn Nguyệt đang trong mộng đẹp bị gọi về đảo Hắc Thuỷ, nàng thật sự muốn mắng người. Mà sau khi nàng mở qua bút ký tóm tắt lại quyển sách kia của Sư Thanh Huyền, rốt cuộc không nhịn được mà mắng mấy tiếng thô tục.
Quyển sách này còn không phải là Hạ lão đại ngài tự mình phân phó ta đi mua về sao?
Ngài thích dỗ người ta thì cứ dỗ đi, vì sao người bị thương lại luôn là ta chứ?
Hết chương 31
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com