Chương 9
Hạ tổng đang chờ được loading
===========
Đó là một thanh niên đạo sĩ. Nhưng gã lại không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ngược lại còn liên tục đánh giá từ trên xuống dưới Sư Thanh Huyền, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ.
"A, ta nhớ ra rồi, ngài chính là Phong Sư đại..."
Sư Thanh Huyền không dám suy nghĩ nhiều, lập tức dùng bàn tay vẫn còn đang dính dầu mỡ do ăn chân gà của mình bịt kín miệng của vị đạo sĩ lại. Y lén lút nhìn trái phải xung, lôi kéo gã vào một góc không người mới dám thu tay lại. Y vội vàng lau dầu dính trên tay vào quần áo, cười hề hề hỏi:
"Vị đạo trưởng này, ta, ta có thể nhờ người giúp ta một chuyện được không?"
Vị đạo sĩ này nhìn chằm vào Sư Thanh Huyền, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: "Ngài là Phong Sư đại nhân!"
Sư Thanh Huyền lập tức xua tay: "Ta không phải!"
"Chính là ngài! Ta vẫn còn nhớ rõ! Ngày đó ta đã gặp qua ngài ở Hoàng Thành, chính là ngài dùng gió đập tan thiên thạch!"
"... Vậy ngươi cứ coi như ta là Phong Sư đi... Ha ha ha..." Nói thật thì Sư Thanh Huyền không muốn nhớ lại thân phận này, nhưng mà đáng tiếc người bên cạnh lại nhắc tới hết lần này tới lần khác, "Cho nên ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?"
"Phong Sư đại nhân, mời ngài nói! Chỉ cần việc ta có thể làm đực, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực để giúp ngài hoàn thành! Nếu như ta không làm được, ta sẽ mời sư phụ ta hỗ trợ."
"Sư phụ ngươi?"
Không ngờ lại có thể tình cờ đến như vậy. Lúc ấy ở Hoàng Thành, bọn họ kết trận người, trong đó có không ít tu sĩ vào tương trợ. Người này lại chính là đệ tử Diêu Viễn Sơn của "Thiên Nhãn Khai", lúc ấy đã tận mắt nhìn thấy y thi pháp như thế nào.
Thanh niên đạo trưởng và Sư Thanh Huyền cùng xem xét bệnh trạng của Tiểu Phong, quả nhiên không khác biệt lắm so với Viên tiểu tướng quân, đều là chứng thiếu thất hồn. Con người sau khi khi bị tai họa quấy phá ngoài ý muốn sẽ xuất hiện tình trạng hồn phách rời thân thể, trở thành người thực vật, thuốc và kim châm cứu của nhân gian đương nhiên không thể giải trừ được. Tuy rằng tình huống này khiến cho con người tạm thời rơi vào hôn mê, nhưng nếu như hồn phách của một người rời khỏi thân thể quá lâu thì chắc chắn cũng không sống nổi. Việc cấp bách hiện tại là mau chóng truy tìm nguồn gốc tai họa đã quấy phá, tìm lại được hồn phách của hai người, lập tức bổ sung lại.
Diêu Viễn Sơn không có đạo hạnh cao như sư phụ gã, chưa mở Thiên Nhãn, nhưng bùa chú trên người cũng không ít. Sư Thanh Huyền mời gã đến bên dòng suối nhỏ kia tra xét, đạo sĩ không hề biết mệt, lập tức đồng ý.
Nhưng lúc này đây, mặc kệ Sư Thanh Huyền gây sức ép gì đi nữa trong dòng suối cũng không thấy có dị thường gì. Sau khi suy tư một lúc, Sư Thanh Huyền nói ra ý nghĩ của mình, muốn hợp tác với gã. Diêu Viễn Sơn sẽ mặc quần áo của Viên tiểu tướng quân, dắt một vài con ngựa đến đây. Còn Sư Thanh Huyền rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo của Phương tiểu thư.
Sư Thanh Huyền nhìn mình một hồi, nhìn một thân nữ trang hiện giờ, không khỏi cảm khái về những ngày tháng còn có thể hóa nữ trước kia.
Rất nhanh, Sư Thanh Huyền cảm thấy một đợt âm khí đập thẳng vào mặt. Y quát to một tiếng, Diêu Viễn Sơn nhận được lệnh, lập tức tung ra hai cái hoàng phù, lá bùa màu vàng óng ánh nhanh chóng được đốt cháy đen. Hai cái hoàng phù được tung ra giống như đã đập trúng cái gì vậy. Nếu tập trung nhìn kỹ thì có thể thấy một nữ quỷ mặc trang phục sang trọng đang giơ tay về phía mặt Sư Thanh Huyền. Nếu như không có đạo sĩ này ra tay nhanh chóng, hành động liền mạch lưu loát, khuôn mặt này của y sợ đã bị cào nát rồi.
Sư Thanh Huyền thầm nghĩ nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Một nữ tử lại đi hủy dung mạo của một nữ tử khác, đây là thâm thù đại hận đến mức nào.
Sư Thanh Huyền vươn một ngón tay nhẹ nhàng đẩy "móng vuốt" của nữ quỷ ra, cẩn thận xuống ngựa.
"Nữ quỷ tỷ tỷ, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân có được không?"
Nữ quỷ mới vừa rồi đã nhận ra người trước mắt chỉ là người đóng giả, trừng mắt với y: "Ngươi không phải Phương Lộ! Ngươi là ai?"
Phương Lộ đúng là tên của thiên kim phủ thừa tướng, cũng là phu nhân mới cưới về của Viên tiểu tướng quân. Sư Thanh Huyền bị tiếng rống của nàng ta dọa sợ, phải lui lại hai bước, chạy nhanh tránh ở phía sau con ngựa. Y nghiêng người, lộ ra cái đầu ở đằng sau lưng ngựa.
"Ngươi đừng quản ta là ai, tóm lại ta không phải là đại tiểu thư Phương gia! Không phải tức là có nghĩa gì á? Nếu như phải thì tiểu thư Phương gia là người mà ngươi có thể thích thì đánh thích thì giết sao?"
Nữ quỷ cả giận nói: "Chuyện không liên quan đến ngươi, mau cút!"
"Nếu như ta cút rồi thì ai sẽ thả ngươi đây?"
Sư Thanh Huyền nháy mắt một cái, Diêu Viễn Sơn hiểu ý, lại bỏ thêm một lá bùa lên người nàng ta. Lúc này từ trên xuống dưới nàng ta chỉ có ánh mắt và cái miệng là có thể hoạt động, cả người bị trói lại ở trong không trung. Nếu như trước đó không biết nàng ta là một nữ quỷ hung dữ, nhìn từ xa cũng sẽ cảm thấy nàng ta rất đáng thương.
Sư Thanh Huyền nhìn nàng ta, nói: "Tỷ tỷ à, ta thấy quần áo của ngươi sang trọng, thân thể khỏe mạnh, có lẽ là biết chút công phu quyền cước. Nhưng mà Phương tiểu thư yếu đuối mỏng manh, vì sao ngươi phải nhất quyết không bỏ qua cho nàng ta chứ? Lấy công phu của ngươi, khi còn sống thì có thể tùy tiện bắt nạt người ta, hiện tại sau khi chết làm quỷ sao vẫn phải quấn quít lấy nàng ta chứ?"
"Hừ, ngươi đừng có giả bô hiên ngang lẫm liệt ở đây! Phương Lộ nàng ta không phải ỷ vào khuôn mặt có thể dụ dỗ người khác của mình, lúc nào cũng giả vờ mềm mại đáng thương để giành lấy thương cảm từ đám nam nhân các ngươi sao? Không có Trữ gia ta thì nàng ta chả là cái thá gì cả!"
Diêu Viễn Sơn nghe thế, không nhịn được nhìn nàng ta thêm vài lần.
"À, ta đã hiểu rồi." Sư Thanh Huyề dựa vào con ngựa, đứng thẳng người dậy, dùng sức gật đầu, "Tranh cãi tình cảm mà thôi. Ngươi thích Viên tiểu tướng quân, đáng tiếc yêu mà không có được, vì thế muốn đẩy thê tử y yêu thương vào chỗ chết."
Cho nên lúc ấy do Tiểu Phong nhặt được miếng vải từ trên quần áo của Phương tiểu thư khiến cho vị nữ quỷ này chú ý tới rồi bị nàng ta tập kích. Nhưng cũng do nàng ta chỉ là một nữ tử nên sức lực của Sư Thanh Huyền vẫn đủ để có thể giằng co được với nàng ta, lúc này mới cứu được Tiểu Phong. Mà Viên tiểu tướng quân từ nhỏ đã tập võ, thân thể khỏe mạnh, cho lên dễ dàng kéo được thê tử ra khỏi dòng suối, cũng không để chuyện này trong lòng.
Giống như bị Sư Thanh Huyền nói trúng tim đen, nữ quỷ quát: "Tiểu tứ thối, ngươi đừng có diễn cái trò anh hùng cứu mỹ nhân ở đây! Ngươi không thể hiểu được cảm giác bị bạn tốt nhất của mình lừa gạt!"
Nụ cười của Sư Thanh Huyền cứng lại bên khóe miệng.
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com