23
notes:
chap này có vẻ hơi zeria một chút nhưng không phải vậy đâu (mong mọi người chú ý)
ryu minseok nghỉ ngơi lần này nghỉ hẳn đến gần lượt về. trong khi các đội khác cố gắng hết sức để giành vị trí cao trên bảng xếp hạng, đội nhà cũng không thể trở nên yếu thế. cho dù hiện tại, bác sĩ không hề khuyến khích ryu minseok thi đấu nhưng xét trên mọi khía cạnh, từ đi đường đến giao tranh tổng, khả năng duo kill, em vẫn nhỉnh hơn hỗ trợ nhỏ một chút. để tích lũy đủ điều kiện tới với chung kết thế giới, từ giờ trở di, mỗi bước đều phải cẩn thận gấp trăm ngàn lần.
về chuyện thi đấu, trong đội cũng đã tiến hành thảo luận, hỗ trợ nhỏ phải ngồi dưới sân khấu quan sát từng trận đấu với tư cách khán giả, tham gia tất cả các buổi họp. vị trí dự bị tham gia càng nhiều công việc, hỗ trợ nhỏ cũng dần hiểu được điều gì đó, tuy rằng là người nhỏ tuổi nhất, vẫn là em nhỏ trong mắt các anh nhưng từ sau khi ryu minseok nhập viện, mỗi lần huấn luyện, feedback, bàn luận chiến thuật đều vô cùng tích cực, tự giác, còn chủ động tự mình luyện tập sớm. tuy rằng không nói ra nhưng mọi người đều ngầm hiểu, hỗ trợ nhỏ đã và đang ý thức được trách nhiệm của mình hơn.
ngoài hỗ trợ nhỏ ra, ryu minseok cũng vô cùng chăm chỉ xem lại vod, thời điểm ở bệnh viện, em cũng cùng huấn luyện viên thảo luận rất nhiều, ghi lại tất cả những gì em chú ý về đối thủ, từ thói quen đi đường của tuyển thủ, chiến lược ban/pick, nhất là về cặp đôi đường dưới. thân là đội trưởng, đứng dưới góc nhìn của bản thân, trọng trách của em càng phải lớn hơn đồng đội, cũng phải hiểu cho những quyết định khác nhau của đồng đội, dùng hiểu biết của bản thân để feedback cho đồng đội. quản lý cùng huấn luyện viên đều biết em vất vả dụng tâm, cả ba người đều ngầm đồng ý, để ryu minseok tham gia vào quyết định ban/pick nhiều hơn.
thời điểm ryu minseok vừa từ bệnh viện về, hỗ trợ nhỏ tiến tới ôm em lâu thật lâu, từ lúc vừa lên đánh chuyên nghiệp đã được em sát sao, chỉ bảo, hỗ trợ nhỏ đương nhiên biết, tiền bối là thật tâm muốn dạy dỗ mình. ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện trên người ryu minseok, hỗ trợ nhỏ càng thêm xót xa, gì cũng không nói, chỉ vùi mặt sâu hơn vào hõm vai em, làm nũng không muốn buông ra.
ryu minseok vừa mới ra viện, thân thể yếu ớt, thân nhiệt cũng không cao, lúc bị hỗ trợ nhỏ ôm còn thấy thích thú vì độ ấm trên cơ thể cậu nhóc, cảm thán quả nhiên tuổi trẻ thật tốt, còn vòng tay qua ôm nhóc, vỗ vỗ lưng.
mọi người không nói gì, chỉ cảm thấy đứa nhóc vẫn còn trẻ con, tiền bối mà bản thân yêu thích, kính trọng vừa xuất viện nên mới kích động như vậy, chỉ có lee minhyeong mặt mày đen kịt đứng bên cạnh, suýt chút nữa là biến thành cục than. hắn khoanh tay trước ngực, hai chân thẳng tắp, trên mặt viết rõ mấy chữ: tại sao không phải là ôm tôi đầu tiên hả? tuy nhiên hỗ trợ nhỏ cũng không để tâm lắm, không thèm nhìn hắn lấy một cái, thế là hắn chỉ đành dùng ánh mắt phán xét mà khoét từng chút từng chút lên phía hai người kia.
ryu minseok đương nhiên cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của lee minhyeong, liếc nhìn hắn một cái, thời điểm hai người chạm mắt, lee minhyeong oan ức bĩu môi, thể hiện mình đang rất là bất bình. minseok thấy thế liền nháy mắt với hắn một cái khiến cho cõi lòng con gấu béo kia không khỏi ngứa ngáy, khóe miệng vô thức giương lên, được dỗ dành xong xuôi.
hỗ trợ nhỏ ôm người một hồi cũng nhận ra nhiệt độ điều hòa trong phòng hơi thấp, cả người ryu minseok đều nhiễm hơi lạnh liền nhanh chóng cởi áo khoác đồng phục, phủ lên trên vai em, kéo em về hướng phòng tập, vui vẻ kể về những thành quả mà nhóc đã đạt được.
lee minhyeong lại đen mặt đứng một bên...
"minseokie chỉ có thể mặc đồng phục của anh thôi! mau lấy áo của nhóc lại!" nói xong liền đem áo của hỗ trợ nhỏ trả lại, lấy áo khoác của mình phủ lên cho ryu minseok. lúc này đổi thành hỗ trợ nhỏ tủi thân, lông mi run run, còn bĩu môi, phản kháng.
ryu minseok hết dỗ bên này lại phải dỗ bên kia, vừa dỗ bạn trai vừa dỗ em nhỏ, cuối cùng liền quyết định chơi xấu một phen.
"wooje, anh hơi lạnh, cho anh mặc áo của em được không?"
choi wooje vẫn yên lặng xem kịch từ nãy, biết rằng xen vào là không tốt nhưng ai bảo em đầu chuỗi làm gì, liền quyết đoán cởi áo khoác đồng phục trước mắt mấy người kia rồi rời đi.
"đường trên thông minh của toàn đội đương nhiên biết, chỉ có minseok hyung mới là anh trai thật sự của ẻm thôi." câu này luôn đúng trong mọi trường hợp.
đã lâu không thi đấu, ryu minseok cũng cảm thấy hơi lo lắng, lúc bước vào phòng chờ để chuẩn bị cùng cả đội còn lảo đảo suýt ngã, may là bên cạnh có lee minhyeong, hắn xoay người đỡ lấy, nắm chặt tay em.
"bảo bối chậm một chút được không, làm anh sợ muốn chết! chân không sao chứ?"
"minhyeong, ở đây nhiều người như vậy, đừng có gọi em là bảo bối!"
mặt ryu minseok đỏ bừng, nhanh chóng nhìn xung quanh xem những người khác có nghe thấy không.
"được, bảo bối minseokie, anh nghe lời bạn."
lee minhyeong cười hì hì, nghiêng đầu nhìn ryu minseok, tỏ vẻ yên tâm anh sẽ nghe lời bạn nhưng âm lượng thì không hề.
hắn buông tay ryu minseok, đi về phía trước nhưng mất một lúc vẫn không thấy em đi theo, lo lắng quay đầu lại nhìn thì phát hiện em đang đá chân ở phía sau, hóa ra là tuột dây giày.
hắn chăm chú nhìn ryu minseok vừa đi vừa cúi đầu đá đá dây giày, nở nụ cười cưng chiều, đã nhiều năm như vậy, vẫn là dáng vẻ dễ thương như vậy.
lee minhyeong lập tức tiến về chỗ em, ngồi xuống, đưa tay đỡ lấy bắp chân ryu minseok, ra hiệu cho em đừng cử động, sau đó chỉnh lại lưỡi gà cho ngay ngắn, cuối cùng buộc một chiếc nơ thật xinh đẹp cho em.
hỗ trợ nhỏ đứng bên cạnh kinh ngạc tới mức chỉ biết đưa tay lên che miệng, tay kia túm lấy cánh tay choi wooje, hyung... hyung ơi... nhìn kia, cái này không phải là... motif đeo giày cho em sao!
trong lòng moon hyeonjoon: quả nhiên là đứa nhỏ chưa trải sự đời, có thế đã lắp bắp...
choi wooje chỉ bảo: "không cần ngạc nhiên... có xem video youtube không? ba năm trước cũng y hệt như vậy."
đêm đó, dưới hashtag của cặp đôi đường dưới liền có thêm một video.
# ba năm trước là nguyện ý đeo giày cho em, ba năm sau vẫn như cũ, nguyện ý đeo giày cho em #
đối với điều này, moon hyeonjoon chỉ đưa ra một nhận xét: fan của chúng ta, quả nhiên có tài năng văn chương...
choi wooje thì đánh giá: minseok hyung sao không ăn takoyaki luôn đi, như thế, ba năm trước người bị hại là tôi, ba năm sau vẫn là tôi 🥹
thế quái nào nghe lại hợp lý nhỉ...
hỗ trợ nhỏ: "người bị hại là sao? 🤨 minseok hyung không mua takoyaki cho anh sao?"
moon hyeonjoon bịt miệng nhóc, cười cười, vỗ vỗ vai hỗ trợ nhỏ: "ừ, chính là ý của chú em đó!"
hỗ trợ nhỏ: "thế thì đừng có nói kiểu trừu tượng chớ! làm khó người mới quá đi!" 😤
buổi tối lúc livestream, rất nhiều fan đã nhắc ryu minseok rằng, brand sanrio mà em yêu thích nhất đang kết hợp với chuỗi cửa hàng cà phê, nếu em mua phần cho hai người sẽ được tặng một standee để bàn ngẫu nhiên. ryu minseok liền vào trang web xem một hồi, cinamoroll em thích, mà kuromi em cũng thích. chính là phải mua nhiều một chút mới có cơ hội trúng hết.
cinamoroll là con cún trắng này nè, giống em mingxi phết ha quý zị ha =))))))
còn con này là kuromi, tui thấy mấy chị trên twitter cũng hay bảo em gủm tui giống con lày =))))))
đúng lúc này, kênh chat có người nhắc
"gọi lee minhyeong phòng bên đi! bảo cậu ấy đưa em đi ăn!"
"đúng đó! mang theo lee minhyeong +1, một mình tên đó ăn hai phần còn được mà."
lại nhớ tới lúc trước bản thân chỉ ăn được nửa cái hamburger liền để lee minhyeong ăn hai cái rưỡi, ryu minseok liền cười thành tiếng. trông thấy kênh chat cùng nhau spam tên lee minhyeong liền cảm thấy fan cũng đáng yêu quá đi thôi, nhưng chưa có đủ
thế là em liền mở tin nhắn lên.
"ngày mai bạn có muốn cùng đi cafe ăn sáng không?"
"được."
quả nhiên, lee minhyeong trả lời ngay sau một giây.
"😝"
ryu minseok trả lời lại bằng một icon
"🥰"
lee minhyeong cũng gửi lại cho em một icon.
lâu lắm rồi mới có tương tác trên live khiến cho fan couple phấn khích đến điên, chỉ hai câu ngắn ngủi của hai người cũng khiến cho kênh chat chạy tới mức nhìn không rõ.
"cả đời làm việc thiện, cuối cùng cp của tôi cũng hòa thuận rồi. mẹ đã đợi lâu lắm đó hai đưa ơi... 😭"
"là chúng ta xứng đáng có được nó! 🙏🏻"
"là tui xứng đáng được nhìn thấy những thứ này sao? đúng thế, tui xứng!!!"
"có thể delulu thành ryu minseok cầu hôn lee minhyeong rồi được người ta đồng ý không?"
"lầu trên không cần delulu, tôi là khung chat đây! tôi chứng thực!"
"chỉ có 2 cái icon mà sao tôi như vừa đọc xong một cuốn truyện tình yêu 200 chương vậy?"
"tui bổ não tới đoạn hai đứa đi trăng mật rồi 😇"
"tình iu đẹp quá, thật là xứng đôi!"
"cháu đã yêu đương rồi, bao giờ thì chú nó cưới đây?"
"mặc kệ ryu minseok nói cái gì, lee minhyeong cũng sẽ đồng ý phải không?"
"không nha, nếu ryu minseok muốn rời đội, chắc chắc lee minhyeong sẽ không cho đâu..."
"cuộc sống của tao đang sung sướng vui vẻ, đừng có đem dao chọc tao nha lầu trên!"
hôm sau, sau khi ngủ dậy, lee minhyeong nhắn tin lên nhóm chung, tuyên bố mình sẽ mời mọi người ăn sáng (thật ra với người bình thường nó sẽ là giờ ăn trưa).
choi wooje: khó lắm, anh có rảnh thì đi mời minseok hyung là được rồi, tụi em đi thành bóng đèn à?"
lee minhyeong: wooje à, chú em rất quan trọng, cần phải ăn no chóng lớn.
tới lúc đến quán cafe, choi wooje mới nhận ra mình bị lừa rồi....
màn hình ti vi trong quán lẫn biển hiệu bên ngoài đều tràn ngập hình ảnh của nhân vật sanrio.
lee minhyeong: "như mọi người cũng thấy đấy, không cần khách khí, cứ ăn thoải mái, minseokie thích nhất là cinamoroll với kuromi."
lee minhyeong lực tay rất khỏe, bê hai khay đồ ăn đặt trước mặt ba người đồng đội, ý tứ rõ ràng, ryu minseok cần đồ chơi, đương nhiên cần có người giải quyết đồ ăn.
choi wooje: "anh, anh coi em là thùng rác hả? đem mấy thứ anh không ăn vứt cho tụi em."
moon hyeonjoon: "... ý mày mời cơm bọn tao là đây hả?"
hỗ trợ nhỏ: "ngọt ngào quá! anh ơi..."
choi wooje nhìn hỗ trợ nhỏ vui vẻ liền lắc đầu, tặc lưỡi: "đúng là con ruột đôi chim cu nhà các người, bị bán còn giúp người khác đếm tiền."
lee minhyeong: "mấy người nói sao cũng được hết, minseok muốn món đồ chơi đó, mua lại đồ second hand chẳng nghĩa lý gì. mời nhóc ăn cơm rồi còn ý kiến quá đi thôi! ăn mau, đừng có lãng phí đồ ăn."
choi wooje thầm than: "dù sao tôi cũng không ăn vì anh, miễn là minseok hyung vui vẻ."
nói xong liền không tình nguyện lắm mà ăn hết suất ăn lee minhyeong mua, dù sao cũng ngon, không ăn thì phí. quả nhiên ryu minseok chính là cinamoroll hình người, rất có duyên với chó trắng, ngay lần ăn đầu đã bốc trúng đồ chơi cinamoroll, không đe dọa đến dạ dày đồng đội lắm.
về phần ryu minseok có ăn không, đương nhiên là không, lee minhyeong tới một quán khác mua cơm cho em. choi wooje thấy thế liền tức đến trợn tròn mắt.
choi wooje: "minseok hyung, mang theo cinamonroll bỏ trốn với em đi!"
ryu minseok cũng vui vẻ mà hùa theo: "tụi anh theo em đi đâu được?"
choi wooje: "đi tới chỗ nào mà không có cái tên nhà giàu eq thấp lee minhyeong này ý. không phải anh vẫn bảo em đáng yêu nhất sao? đừng theo ảnh nữa, theo em đi!"
lee minhyeong: "choi wooje! ngay cả ăn cơm còn phải để minseokie nhắc mà dám nói câu này sao?"
ryu minseok trông thấy hai tên trẻ con đấu võ mồm như học sinh tiểu học, đang ăn cơm cũng suýt sặc.
lee minhyeong liền nhanh chóng chạy lại, vỗ nhè nhẹ lên lưng em, tay kia bưng nước lên cho em uống.
"hai người trận tiếp theo ai được pog, tui sẽ tự mời người đó đi ăn." ryu minseok từ tốn nói, trên mặt còn hiện rõ nét cười.
"nói lời nhớ giữ lời!" cả hai người đều đồng thanh.
au: hứa với mọi người rồi đây, trước hết cứ phải ngọt ngào đã ❤️
editor: hê lô cả nhà iu, tui đăng trước từ hôm nay để lấy lợi thế, gáy trước cho trận ngày mai mượt mà suôn sẻ hehe :> (chứ thực ra là do mai bận chưa chắc đã được shem giải huhu) chúc mấy anh em lúc nào cũng khoẻ mạnh, mọi thứ an yên, ổn thoả nha 🙏🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com