Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

07.

Hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, như một bộ phim cấp ba thô tục, cảnh tượng này nếu bị người cha cổ hủ bảo thủ của tôi nhìn thấy, đoán chừng phải chỉ vào mũi tôi mắng rằng "phá hoại thuần phong mỹ tục".

Thân nhiệt của Tiêu Chiến nóng đến mức máu tôi gần như sôi sục, tiếng thở dốc bên tai khuấy động hết cơn sóng cảm xúc này đến cơn sóng khác, loại cảm giác này thật không tệ.

Trong đầu tôi nhìn thấy rất nhiều thứ như đèn kéo quân: dụ dỗ, cưỡng ép, châm chích, nụ hôn ướt át, đâm rút, xuất tinh, tình yêu thầy trò...

Loại quan hệ vô đạo đức này tựa con rắn độc đa sắc tuyệt diễm, tham luyến vẻ đẹp của nó mà không nỡ buông bỏ, đợi đến lúc nó thè lưỡi quấn lấy cánh tay mới phát hiện làm thế nào cũng không giãy ra được.

Tôi cảm thấy tôi sẽ yêu chết Tiêu Chiến.

Nghĩ vậy biên độ động tác cũng lớn hơn, Tiêu Chiến có lẽ có chút chẳng chịu nổi, há miệng cắn vai tôi.

Anh cắn rất mạnh, suýt chảy máu, nhưng tôi cảm thấy không đau lắm, không bì được với cơn đau lớn dần của trước tuổi mười bảy và sự xuyên xỏ sớm trải qua của tuổi mười sáu.

Trên trán Tiêu Chiến rịn một tầng mồ hôi mịn, anh đau đến chảy nước mắt sinh lý, tôi thè lưỡi liếm chúng, mặn, rất mặn.

Tôi ghé vào bên tai Tiêu Chiến như trước đây, chẳng qua không phải cọ sát, mà cắn tai anh kể những chuyện tầm phào như mấy đứa nhóc lớp mười một chưa thành niên thầm yêu sớm trong lớp. Tôi đè nén thanh âm nói lời hạ lưu, sau đó thúc Tiêu Chiến, khiến anh rên rỉ. Tay tôi bao phủ eo anh, ấn vào xương sườn anh mà ra sức va chạm, ở trên eo anh để lại một mảng hồng nhỏ, giống như tôm cua bị luộc chín. Trên dấu vết kia thậm chí còn vương nhiệt độ sót lại.

Nào đâu ra dụ dỗ, chúng tôi đều là cam tâm tình nguyện.

Cam tâm tình nguyện khiêu vũ trong địa ngục, cam tâm tình nguyện cùng trầm luân trong bùn lầy vực sâu, cam tâm tình nguyện trở thành kẻ tử vì đạo của chủ nghĩa lãng mạn.

Là niềm vui của tôi, là nghiệp chướng chẳng thể nói do tôi tạo nên.

Khi Tiêu Chiến ôm tôi tôi không đẩy anh ra, tôi biết làm vậy trong trường học là quá mạo hiểm, nhưng tôi không nỡ chối từ. Tôi sợ tôi điên rồi, Tiêu Chiến nói một câu tôi liền viện cớ trốn tiết thể dục nóng lòng chạy đến. Tôi thực sự yêu Tiêu Chiến nhỉ, nếu không tôi sẽ chẳng dây dưa với anh lâu như vậy.

Phòng học không một bóng người, bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng sủa, trong phòng không bật đèn, rèm cửa khép hờ, tia sáng có chút mờ mịt nhưng càng phù hợp với yêu đương vụng trộm. Tôi nằm trên bàn gỗ, Tiêu Chiến chậm rãi ung dung cởi thắt lưng. Mặt bàn cách một lớp vải cộm lưng tôi, bắp chân treo lủng lẳng, sau đó được Tiêu Chiến kéo nâng lên. Tay tôi nắm chặt cạnh bàn, nhưng bị dăm gỗ nhỏ xíu đâm vào ngón tay.

Tiêu Chiến còn chưa cởi thắt lưng, tôi mỉm cười với anh.

Nhưng cửa lớp đột nhiên bị mở ra, ánh sáng chói loá khiến tôi đau cả mắt.

Tiêu Chiến đã bị đình chỉ.

Ba tôi người đã phớt lờ tôi mấy tháng qua vội vã từ bên ngoài về ngay trong đêm, đến nhà điều đầu tiên ông làm là tặng tôi một bạt tai. Ông mắng những lời hạ tiện khó nghe nhất cả đời ông từng biết, nhưng nói tới nói lui chỉ có mấy câu "không biết xấu hổ" và "ghê tởm" mà thôi.

Tôi bị ông nhốt trong nhà. Thật ra tôi nên cảm ơn ông đã không đưa tôi đến trại cai đồng tính.

Tôi muốn đi tìm Tiêu Chiến, muốn hỏi thăm tình hình gần đây của anh, nhưng tôi đến cả cửa phòng cũng chẳng thể mở.

Tôi có hơi tức giận, vì vậy tôi đập vỡ kính cửa sổ, ba tôi mở cửa phòng ngủ tôi ra, tôi đẩy ông chạy ra khỏi cửa, khoảnh khắc tôi chạy khỏi nhà liền có cảm giác nhẹ nhõm tôi chưa từng cảm nhận được trước đây.

Giống như bò ra khỏi mộ.

Lúc gõ cửa nhà Tiêu Chiến tim tôi vẫn đập điên cuồng loạn xạ, anh mở cửa, tôi ôm chặt anh. Tôi lại muốn khóc rồi.

Không dụ dỗ, không ép buộc, không châm chích, không hôn ướt át, không có, cái gì cũng không, tôi và Tiêu Chiến ngồi bên nhau chẳng làm gì cả.

Anh không thay đổi mấy, trái lại tôi hốc hác đi nhiều, anh nói những sợi tơ máu trong mắt tôi giống hệt mạng nhện.

Tôi cứng nhắc nặn ra một nụ cười với anh, anh nói tóc tôi dài rồi.

Sau đó anh điềm nhiên như không lấy đồ nghề ra khỏi phòng nói muốn cắt tóc cho tôi, anh không có tấm phủ nhựa, tuỳ tiện kiếm một chiếc áo sơ mi xanh nhạt quấn quanh cổ tôi.

Là chiếc áo sơ mi anh đã mặc, bên trên có mùi thuốc của cơ thể anh.

Trên mặt tôi không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay giấu dưới áo sơ mi đang quấn li quần đồng phục học sinh của tôi, đôi mắt trống rỗng nhìn vào gương - Tiêu Chiến đang cười, nụ cười rất hạnh phúc. Tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, hồng hào, từng ngón tay trắng nõn, sáng mướt như ngọc, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay thon dài đang cầm kéo đong đưa duyên dáng, chiếc kéo này được anh sử dụng lả lướt tựa điệu Kinh Hồng Vũ.

"Xong rồi!" Tiêu Chiến phóng khoáng cởi áo sơ mi khỏi cổ tôi, tay đặt ở ngực làm động tác hạ màn giống như diễn viên kịch nói, tôi nhìn bóng anh phản chiếu trong gương, mắt có chút xót.

"Thực ra tôi vẫn luôn muốn thử cắt tóc mái kiểu Pháp cho em, đáng tiếc tóc em không đủ dài. Cắt xong rất hợp với chiếc váy của em, trông rất đẹp."

"Đáng tiếc em không phải con gái." Tôi nói.

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ là khoé miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười vô cùng xán lạn. Nhưng nhìn nụ cười ấy, tôi chỉ cảm thấy có gì đó đang xé toạc mình, đau muốn chết.

"Anh sắp di cư rồi, đi Mỹ." Tôi ôm Tiêu Chiến nằm trên giường, anh nói với tôi.

Suy nghĩ đầu tiên vậy mà không phải níu kéo, tôi chỉ nghĩ: Mỹ ư, không giống anh, tôi cho rằng ngay cả khi anh ra nước ngoài cũng sẽ đến một nơi như Pháp. Chuyện di cư ra nước ngoài bất tiện như vậy, anh sẽ cam chịu để bản thân hối hận sao? Anh là một kẻ theo chủ nghĩa lãng mạn triệt để đến vậy, đi Mỹ liệu có quen hay không.

Sau đó tôi lại nghĩ đến việc níu kéo.

"Chúng ta đi thôi Tiêu Chiến, rời khỏi nơi đây, đi đâu cũng được." Nước mắt tràn khỏi khoé mắt, "Em cùng anh bỏ trốn."

Tiêu Chiến chỉ cười với tôi, đáy mắt một mảng lóng lánh.

Trời bên ngoài cửa sổ lại tối rồi, mây đen sà xuống, nhưng mãi vẫn không mưa. Tôi chưa bao giờ mong chờ một trận mưa như giờ, tôi muốn một cơn mưa, muốn Tiêu Chiến ở lại, muốn làm người tình một đêm của Tiêu Chiến giống như lần ấy.

Nhưng rốt cuộc mưa vẫn không rơi, Tiêu Chiến cũng không ở lại.

Bức bối quá, thế giới này còn mưa được không, sẽ còn mưa chứ.

Tiêu Chiến ngay đêm đó liền rời đi, trước khi anh đi tôi vẫn không chết tâm nói với anh, tôi đợi anh về.

Anh mở miệng nói: "Vương Nhất Bác, còn nhớ trò chơi đó không?"

Tôi nói nhớ.

Anh lại hỏi tôi còn nhớ luật chơi không.

Tôi nói nhớ.

"Em dám hay không? Đừng liên lạc với tôi."

Tôi đương nhiên nhớ, làm sao tôi quên được, tôi nhớ tất cả những nước sôi lửa bỏng mà chúng tôi đã trải qua, chúng tôi đã từng cắn chặt răng dùng sinh mạng đánh cược, dùng máu để chơi.

Nhưng khoảnh khắc anh nhắc đến điều kiện tôi thực sự rất muốn nói tôi không dám.

Tôi thà rằng đền mạng cho anh.

Nhìn thấy mong đợi trong mắt anh, tôi lại chẳng thể nào nói lời phản bác, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ, dám.

Sau đó anh đi cũng chẳng ngoảnh lại, tôi nhìn theo anh biến mất ở góc ngoặt cầu thang, anh không mang nhiều hành lý, thậm chí cả những cuốn băng anh trân quý nhất cũng không đem theo.

Tôi chợt nhớ đến tôi vẫn chưa từng hỏi anh, trước đây anh đã lên giường với người khác hay chưa.

Tôi ngồi trước cửa nhà anh, cúi đầu trầm mặc rất lâu.

Tôi biết tôi chạy không thoát, vĩnh viễn chẳng thể nào thoát được.

Chẳng qua là sau khi bò ra khỏi nấm mồ này lại chui vào nấm mồ khác.

Thế giới này chỉ là một nấm mồ khổng lồ.

"Em dám hay không? Đừng liên lạc với tôi."

"Dám."

Đáng tiếc tôi lúc đầu không quá hiểu chuyện, không tự lượng sức mình lén ăn trái cấm.

Đáng tiếc tôi từ đầu quá ham chơi, xem thăm dò như trò chơi hiếm lạ.

Đáng tiếc tôi hiện tại tỉnh ngộ quá trễ, tất cả đều sớm đã chẳng thể vãn hồi.

Đáng tiếc tôi từ đầu không nắm tay anh sớm hơn, đáng tiếc tôi sau này không màng tất cả dẫn anh đi.

Giờ đây vườn địa đàng đã mất, tỉnh mộng hoàng lương (*), chỉ là một cơn gió, tan biến như bọt xà phòng.
(*)Giấc mộng kê vàng trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, được ví với sự vỡ mộng.

Ps: Sẽ có phiên ngoại với góc nhìn của Tiêu Chiến (nên vậy).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com