12.
Lãng mạn chính là yếu tố quan trọng nhất trong lúc hẹn hò. Đây là lý do tại sao Han Wangho ủ rũ mặt mày: Sau khi trở về trường học vào lúc trời sập tối, tuyết đầu mùa mà cậu mong đợi vẫn chưa rơi.
Cậu run lên vì gió lạnh, tạm thời bỏ qua chuyện tuyết rơi sau đầu, ngược lại sửa lại chiếc khăn choàng trên cổ, cố gắng nới lỏng để không lộ dấu vết -- nhờ nút thắt trước đó của Lee Sanghyeok, nó lại phát huy khả năng siết chặt cổ người khác đến nghẹt thở.
Sắc trời dần tối. Khi bọn họ leo lên tòa tháp đến chuồng cú, bên dưới lâu đài tối đen như mực, những ngọn đèn vàng rực rỡ được thắp sáng từ phía bên kia cửa sổ cách đó không xa, chiếu xuống tạo thành những ô vuông màu vàng ngay ngắn trên bãi cỏ.
Hành lang không có một bóng người. Han Wangho dựa vào bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu tiết trời se lạnh.
Cậu vẫn đang giữ tấm Bản đồ Đạo tặc mà Lee Sanghyeok đã mua với giá rất đắt, nếu mở ra, có thể cậu sẽ thấy hai chấm nhỏ đứng yên ở tòa tháp tại góc dưới bên phải trên tấm bản đồ, lặng lẽ dựa sát vào nhau trong đêm đông lạnh giá.
“Đáng tiếc là không có tuyết” Cậu nhắm mắt lại, tiếc nuối thở dài.
Lee Sanghyeok đứng bên cạnh cậu, một lúc sau anh mới trả lời, "Không sao"
Han Wangho nghe thấy tiếng gió từ xa, cũng như tiếng thở rất nhẹ, chỉ có thể lắng nghe cẩn thận mới có thể bắt giữ. Cậu nín thở, cảm nhận được ánh mắt nóng cháy trên mặt mình. Nếu như lúc này cậu mở mắt ra thì có lẽ huynh trưởng sẽ xấu hổ liếc mắt nhìn về hướng khác, yên lặng đút tay vào túi quần...
Cậu nhắm mắt mỉm cười, sau đó vô thức nhăn mũi: Có thứ gì đó lành lạnh ẩm ướt dừng ở chóp mũi của cậu, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Vài giây trước cậu còn tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác hay không, nhưng những thứ lạnh lẽo đó ngày càng tụ lại nhiều hơn, theo cơn gió lướt qua hàng mi, mái tóc, lại nhanh chóng hòa tan, biến mất trong không khí lạnh giá.
Cậu lập tức mở to mắt, quay đầu vừa lúc đối diện ánh mắt của Lee Sanghyeok, "Tuyết rơi!"
Mỗi lời nói đều tràn ngập hưng phấn, nhưng Han Wangho lại không cảm thấy xấu hổ, mặc dù có chút trẻ con, nhưng đây đích thực là tuyết đầu mùa mà cậu mong chờ đã lâu. Cậu mở to hai mắt, nhìn hơi nước dần dần ngưng kết thành những bông tuyết, từ từ rơi xuống trong gió đêm lạnh giá.
Cậu duỗi tay hứng lấy vài bông tuyết, sau đó đưa lòng bàn tay lạnh băng của mình cho Lee Sanghyeok xem. Đối phương cũng không cười tính trẻ con của cậu, ngược lại còn xòe bàn tay ra, chủ động bảo cậu đưa bông tuyết đến tay anh.
Bọn họ kề sát vào đầu nhau, quan sát bông tuyết trên tay giống hệt như những đứa trẻ. Lee Sanghyeok rút đũa phép rồi thì thầm một câu thần chú, bông tuyết nằm trong lòng bàn tay anh, được giữ ở nhiệt độ thấp nên không tiếp tục tan chảy.
Han Wangho ngẩng đầu nhìn anh. Bọn họ dựa vào gần đến mức cậu có thể nhìn thấy một nốt mụn nhỏ vừa mới mọc trên trán Lee Sanghyeok.
Ánh mắt cậu đảo qua đảo lại giữa bông tuyết nằm yên trên tay và khuôn mặt của huynh trưởng, "Thật sự không tan"
“Bởi vì nhiệt độ đủ thấp” Lee Sanghyeok nói, “Nhưng em không thể chạm vào, chạm vào sẽ tan chảy”
Giọng điệu nghiêm túc, có chút giống như đang dỗ dành trẻ con. Han Wangho lén ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt rũ xuống của Lee Sanghyeok sau lớp kính. Với cặp kính gọng tròn khô khan, thật khó tưởng tượng Lee Sanghyeok sẽ đeo chúng trong vài năm, thậm chí vài chục năm nữa. Nhất định rất là buồn cười.
Cậu đột nhiên có một ý tưởng kỳ lạ, lập tức hỏi ra miệng mà không cần suy nghĩ.
"Anh ơi, tại sao anh lại thích em?"
Khoảng cách quá gần, làn khói trắng khi cả hai thở ra hòa vào nhau. Han Wangho mím môi, cố chấp nhìn vào mắt đối phương, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kỹ thân hình nhỏ bé của bản thân phản chiếu trong đôi mắt đó.
Lee Sanghyeok không thể thở nổi, im lặng trong vài giây, như thể anh vừa trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng dữ dội.
"Anh không biết" Cuối cùng anh nói một cách mơ hồ, "Chỉ là... Rất có sức hấp dẫn. Đối với anh"
Han Wangho chớp chớp mắt. Lee Sanghyeok do dự một lúc, sau đó đưa tay phủ lên mắt cậu. Cậu bất giác nhắm mắt lại, cảm giác huynh trưởng đã lấy thứ gì đó từ lông mi cậu xuống.
“Dính tuyết” Anh giải thích, trong nháy mắt, Han Wangho nhớ tới huynh trưởng đã lau vết mực trên má cậu trong lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Anh thậm chí sẽ cẩn thận thu ngón tay lại, ngơ ngác đặt tay ở một bên, một bàn tay khác vẫn còn ngây ngốc giơ giữa không trung, lòng bàn tay vẫn còn những bông tuyết nhỏ.
Lòng bàn tay của anh nhất định giống như một khối băng, Han Wangho không cần chạm vào cũng biết -- mặc dù huynh trưởng Ravenclaw có đôi khi mạnh miệng, nhưng từ trước đến giờ luôn tự tìm cách dỗ dành cậu, hơn nữa còn làm nhiều hơn nói.
"Anh không nói cho em biết sao? Em thực sự rất tò mò" Cậu tiến lại gần anh với vẻ mặt nghiêm túc cho đến khi chóp mũi của cả hai chạm vào nhau. Lee Sanghyeok đứng bất động như thể ai đó dùng đũa phép làm bùa hóa đá lên người anh.
Slytherin khẽ thở dài, “Được rồi” Cậu nói, “Xem ra vẫn phải để em”
Cậu bạo dạn lại to gan nhón mũi chân.
So với độ ấm trên môi cậu, quả thực môi Lee Sanghyeok lạnh kinh khủng. Han Wangho tin bản thân đã hoàn thành vai trò của lò sưởi, cậu cẩn thận cọ vào môi anh một lúc, cố gắng truyền hơi ấm. Cậu không dám mở mắt ra, hoàn toàn dựa vào trực giác để tìm đúng vị trí, thậm chí mũi của cậu còn đụng vào mũi anh nhiều lần.
Sau vài giây cậu lùi lại với khuôn mặt đỏ bừng, gót chân chạm đất, nhanh chóng kết thúc nụ hôn ngắn ngủi lại ngây ngô, nụ hôn đầu tiên của cậu.
Sau đó cậu phát hiện Lee Sanghyeok vẫn đang bất động, bàn tay giữ bông tuyết vẫn dang ra. Han Wangho vừa xấu hổ vừa cảm thấy có chút bực bội lại cảm thấy buồn cười, cậu vươn tay vỗ nhẹ lòng bàn tay của huynh trưởng. Bông tuyết nhanh chóng tan chảy dưới nhiệt độ đột ngột như thiêu đốt, câu thần chú mất tác dụng, chỉ để lại một chút vết ướt trên lòng bàn tay.
Lee Sanghyeok phản ứng sau vài giây, nắm chặt ngón tay, trượt dọc theo lòng bàn tay cậu, cuối cùng nắm lấy cổ tay để kéo cậu lại gần. Anh kéo xuống chiếc khăn choàng cổ cản trở trong lúc Han Wangho đang né tránh ánh mắt của anh, sau đó cúi người hôn lên môi cậu.
Vẫn rất lạnh. Han Wangho mơ mơ màng màng nghĩ.
Lưng bị áp vào tường, eo bị ôm chặt, bị ép ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn. So với tuyết rơi ngoài cửa sổ, khí thế của Lee Sanghyeok hung ác lạnh lẽo hơn rất nhiều, trận tuyết này ép đến mức hô hấp của cậu dồn dập, tim đập nhanh hơn, cậu vô thức siết chặt cổ áo của huynh trưởng đến mức các ngón tay trắng bệch.
Đầu lưỡi của Lee Sanghyeok trúc trắc chạm vào môi cậu, so với vẻ mặt nghiêm khắc khi trừ điểm người khác, mức độ này quả thực là quá dịu dàng. Han Wangho theo bản năng hé miệng, cậu thậm chí còn hít một hơi khí lạnh trong lúc bị đối phương dịu dàng dùng đầu lưỡi liếm hôn.
Huynh trưởng tạm thời rời khỏi môi cậu, anh khẽ hỏi, “Lạnh không?”
“Không” Han Wangho lầm bầm một tiếng, chủ động nghiêng người tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Có lẽ vì quá hồi hộp, Lee Sanghyeok nắm thật chặt các ngón tay cậu, hơi đau. Nhưng Han Wangho cũng không tính nhắc nhở anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com