Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

7.

Để tránh các học sinh trong phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw, bọn họ đã đi theo con đường qua bức tranh phía sau áo giáp trên tầng sáu. Phòng nghỉ của huynh trưởng không có một bóng người, chỉ có kim đồng hồ trên tường đang từ từ lắc lư. Đôi chân của Han Wangho bị vạt áo ướt sũng quấn chặt, tê cóng vì lạnh. Lee Sanghyeok nhặt chiếc chăn trên sô pha ném qua, bao trùm lấy đầu cậu.

"Chờ một chút... Anh cần xác nhận câu thần chú một chút"

Trong khi Lee Sanghyeok đang lật nhanh những trang sách, Han Wangho cuộn người vào trong chăn rồi từ từ nhìn quanh căn phòng. Đã được mười ngày kể từ lần đầu tiên cậu bước chân vào căn phòng này, ở đây cũng không thay đổi quá nhiều, ngay cả chiếc bàn lần trước cậu ngồi cũng không thay đổi, chồng giấy da vẫn nằm ở đó.

Cậu còn quan sát thấy Lee Sanghyeok đang đọc cuốn sách 《 Pháp thuật trong đời sống thực tế 》.

Mới đầu Han Wangho còn trông chờ anh đến giúp mình hong khô quần áo, nhưng sau đó cậu bắt đầu hoài nghi, không biết rốt cuộc Lee Sanghyeok có biết câu thần chú này không. Cậu chán chường nhìn theo chuyển động đôi tay đang lật trang sách của huynh trưởng, cậu cảm thấy động tác này có hiệu quả thôi miên rất lớn, mí mắt từ từ cụp xuống. Chăn thật sự quá ấm áp, sô pha lại mềm mại, tản ra một mùi hương nhẹ nhàng làm cậu mơ màng muốn ngủ.

Han Wangho ngả người ra sau, há hốc mồm ngủ thiếp đi, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng lật sách và tiếng mưa rơi không ngừng ngoài cửa sổ. Nhờ có tấm giấy da pháp thuật do huynh trưởng Ravenclaw đưa cho, cậu thậm chí còn lờ mờ nhớ rằng mật khẩu của phòng sinh hoạt chung của Slytherin hôm nay là "Trứng rồng".

Vài giờ sau cậu tỉnh dậy, cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng.

Lọt vào tầm mắt vẫn là bầu trời đêm u ám, những giọt mưa rơi xuống mái vòm tạo thành vệt nước mờ ảo. Han Wangho híp mắt im lặng nhìn lên trần nhà một lúc lâu, trước khi nhận ra bản thân không ở trên ghế sofa mà đang nằm trên giường của Lee Sanghyeok. Trán cậu nóng bừng, nhưng cơ thể lại lạnh ngắt, như thể cậu bị đóng gói và ném vào một hố băng.

Có lẽ là bị cảm nên Han Wangho bất chợt nhớ đến những lần hắt hơi liên tục trong lớp Tiên tri.

Cậu nghiêng đầu muốn nhìn xem Lee Sanghyeok đang ở đâu. Đầu giường ánh đèn lờ mờ, huynh trưởng Ravenclaw đang ngồi ở bên cạnh cậu, nhắm mắt khoanh tay dựa vào thành giường, trên người còn mặc chỉnh tề đồng phục của học viện.

Ngay cả lúc ngủ cũng rất nghiêm trang.

Cậu vốn định nhẹ nhàng đẩy Lee Sanghyeok một cái, nhưng nửa chừng lại rụt tay lại. Thật sự cậu quá lạnh, cậu lật người lại, cơ thể lạnh lẽo hướng về phía nguồn nhiệt, thật cẩn thận áp sát vào đó.

Có lẽ cảm nhận được động tác của người bên cạnh, mí mắt Lee Sanghyeok giật giật, anh mở mắt ra.

“Muốn đến phòng bệnh trường học không?” Anh nhỏ giọng hỏi, “Hình như em phát sốt”

Han Wangho lắc đầu, yên lặng vùi đầu vào vai anh.

"Có lạnh không?"

Lee Sanghyeok hỏi lại, lần này Han Wangho gật đầu.

Cậu nghe thấy tiếng sột soạt của vải dệt, có lẽ Lee Sanghyeok đã đổi tư thế nằm xuống. Han Wangho vòng tay qua cánh tay của anh sau đó áp trán lên vai anh, không quan tâm liệu nước bọt của cậu có dính vào đồng phục Ravenclaw hay không.

Dù sao thì câu thần chú "Scourgify" cũng rất dễ sử dụng, cậu mơ mơ màng màng nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ.

***

Mưa gió suốt đêm đến gần sáng mới có dấu hiệu giảm. Cậu ngủ không được ngon lắm, cả đêm mơ màng tỉnh dậy rất nhiều lần, không có gì bất ngờ khi người nằm bên cạnh cũng bị cậu đánh thức. Lee Sanghyeok tính tình rất tốt, anh hỏi cậu có muốn uống nước không, thậm chí còn thay khăn ướt để đắp lên trán cậu.

“Đừng ôm anh như thế này,” Lee Sanghyeok nói vào lúc giữa đêm, “Khăn sẽ rơi ra mất”

Han Wangho hắt hơi một cái, càng vùi đầu sâu hơn. Cậu buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra nổi, khàn giọng lầm bầm, "Anh đọc thần chú cho chiếc khăn dính vào đầu em đi... Em đồng ý"

Đương nhiên Lee Sanghyeok không thể đọc thần chú. Một lúc sau quả nhiên chiếc khăn rơi ra, tóc mái của cậu được vén lên, có thứ gì đó lạnh lạnh chạm vào trán cậu.

***

Giấc ngủ không yên suốt đêm làm cậu không thể phân biệt được cảnh trong mơ hay hiện thực, rất nhiều lần cậu mở mắt ra đều thấy bản thân đang vùi mặt vào vai Lee Sanghyeok, trên mặt dính đầy nước miếng, còn tay thì ôm chặt lấy cánh tay của đối phương. Lần cuối cùng Han Wangho mới nhận ra đây không phải là một giấc mơ.

Cậu đã vùi mặt vào vai Lee Sanghyeok và mặt cậu thực sự dính đầy nước miếng.

Slytherin tỉnh táo lại kéo chăn lau nước miếng theo thói quen, lau xong ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy góc nghiêng của Lee Sanghyeok. Huynh trưởng đang dựa vào đầu giường, trên đùi mở một quyển sách, nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, mặt không biểu cảm dò hỏi, "Em muốn đến phòng bệnh không?"

Lại tới nữa, Lee Sanghyeok người vẫn thờ ơ khi nằm với cậu trên một chiếc giường.

Han Wangho buông chăn ra, vội vàng lắc đầu, "... Em rất dễ cảm lạnh khi mùa thu đến, ngủ một giấc là tốt rồi, không sao cả"

Quả thật cậu đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, không vừa nóng vừa lạnh như tối hôm qua, trừ giọng nói có chút khàn khàn. Lee Sanghyeok cúi người sờ trán cậu, "Còn buồn ngủ thì ngủ thêm đi, hôm nay là thứ bảy"

Cậu không buồn ngủ chút nào, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, buồn chán cố gắng chìm vào giấc ngủ. Bên tai mơ hồ có tiếng lật trang sách rất nhẹ nhàng, cậu đoán nhất định Lee Sanghyeok lại đang đọc sách.

Qua mấy phút, Han Wangho rốt cục không nhịn được mở mắt ra, "Anh đang xem cái gì?"

“《 Đại cương về Lịch sử pháp thuật 》.”

“Đây không phải là sách tham khảo của năm bốn sao?” Cậu tò mò ngồi dậy, nghiêng người tới, “Đây là sách bọn em học từ đầu học kỳ này, sách trong thư viện đã bị mượn hết”

"Một phần lớn nội dung trọng điểm của môn Lịch sử pháp thuật trong kỳ thi lấy chứng chỉ OWLs cũng nằm trong cuốn sách này, vì vậy năm năm cũng cần phải ôn tập lại"

Han Wangho cái hiểu cái không gật đầu, cậu cầm lấy một miếng khăn giấy lau nước mũi.

Lee Sanghyeok gấp cuốn sách lại, ném nó lên chiếc bàn nhỏ trong góc. Anh xoay người ngồi dậy, bộ đồng phục của học viện đã bị nhàu nát, nhưng may mà vết nước miếng trên vai đã không còn nữa. Huynh trưởng nhanh chóng dùng đũa phép làm phẳng quần áo, anh hỏi, "Em muốn ăn món gì? Anh đi đại sảnh đường đem về một ít"

“Món gì cũng được” Han Wangho vội vàng nói, “Em không kén ăn”

***

Hơn nửa tiếng sau Lee Sanghyeok mới trở về, trên tay là một túi bánh mì phết bơ của tiệm Công Tước Mật. Han Wangho chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn anh tỏ lòng biết ơn, trong lúc nhất thời không nhịn được nên đã hắt hơi một cái, huynh trưởng lập tức ra lệnh cho cậu nhanh chóng bò lên giường lại.

"Anh đã nói với huynh trưởng Slytherin, em trở về trước đêm nay là được" Anh vừa nói vừa cắt bánh mì phết bơ, "Đương nhiên, em có thể rời đi bất kỳ lúc nào, nếu cơ thể cho phép"

Han Wangho nhanh chóng yếu ớt nằm xuống giường.

Mưa đã tạnh, bên ngoài sương mù mênh mông. Bọn họ dành cả ngày ở trong phòng tự học, nhưng người học là Lee Sanghyeok, còn Han Wangho chỉ đang xem. Lượng bài tập về nhà của cậu không nhiều bằng học sinh năm năm, sau khi vội vàng hoàn thành nửa trang sau của luận án Lịch sử pháp thuật, cũng chỉ có Thiên văn học đáng để cậu ôn tập.

Han Wangho cầm một cốc nước ấm lớn, giả vờ đang xem lại đặc điểm của sao Mộc và các vệ tinh quay xung quanh nó, nhưng đôi mắt của cậu lại thỉnh thoảng liếc nhìn Lee Sanghyeok đang ngồi đối diện nghiêm túc ghi chép. Khi tìm thấy thời điểm thích hợp, cậu sẽ dùng một số câu hỏi nhàm chán quấy rầy huynh trưởng  (chẳng hạn như hình thái đặc thù của Ganymede), nhằm cố gắng thu hút sự chú ý của anh, nhưng dùng phương thức ngắt lời này không thể áp dụng nhiều được. Bởi vì cậu không có nhiều câu hỏi để hỏi anh, vì vậy cậu chỉ có thể vò đống khăn giấy rồi quăng chúng vào thùng rác.

Thỉnh thoảng cậu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không giống như phòng sinh hoạt chung của Slytherin dưới đáy hồ, Tháp Ravenclaw được bao bọc trong một làn sương mù, thỉnh thoảng có vài chú chim dừng bên cửa sổ, cảnh giác ngoái cổ nhìn xung quanh rồi vỗ cánh bay đi. Han Wangho dùng vụn bánh mì phết bơ còn sót lại cho chúng ăn, tầm mắt lướt qua ngoài cửa sổ tòa tháp, nhìn về phía xa xa. Bãi cỏ, nhà kính và rừng cấm, đều bị bao phủ bởi màn sương dày đặc.

Kỳ lạ chính là, cậu luôn cảm thấy hình như hôm nay mình đã quên mất chuyện gì đó.

***

Trước bữa tối, Han Wangho cuối cùng miễn cưỡng rời đi với chiếc balo trên lưng, trước khi rời đi Lee Sanghyeok còn nhắc nhở cậu mật khẩu mới của Slytherin là "Norwegian Ridgeback"

"Phòng ngừa trường hợp em không nhìn bảng thông báo," Huynh trưởng thẳng thừng nói ra.

Cậu đi vào lối đi phía sau bức tranh, trèo ra khỏi phía sau áo giáp ở tầng sáu, bước từng bước nhỏ chạy xuống cầu thang, nghĩ muốn đến phòng bệnh trường học lấy một ít thuốc. Vừa lên đến cầu thang lầu hai, đã nghe phía sau có người gọi tên cậu.

"Wangho!"

Cậu quay đầu, thấy Song Kyungho vác balo trên vai chạy tới.

Han Wangho cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mình đã quên: Hôm nay cậu vốn phải đến xem buổi luyện tập của Gryffindor, bọn họ đã hẹn nhau trong tiết Tiên tri hôm trước.

“Xin lỗi” Cậu vội vàng nói, “Tôi quên mất—”

“Không sao, không sao, tôi đoán cậu đi tự học” Song Kyungho thở hổn hển xua tay, “Hôm nay buổi luyện tập hủy bỏ, tôi còn sợ cậu đến sân vận động”

"Hủy bỏ?"

“Mặc dù hủy bỏ, nhưng đội trưởng điên cuồng của chúng tôi vẫn kéo chúng tôi đến sân vận động đứng ba tiếng đồng hồ, oa, lạnh quá, lạnh quá” Song Kyungho khoa trương run lập cập, “Buổi luyện tập dời sang ngày mai, nếu ngày mai cậu rảnh thì hãy đến xem "

"Chờ một chút, " Han Wangho mơ hồ nhớ tới cái gì, "Tôi nhớ rõ các cậu sẽ luyện tập cùng...?"

"Cùng Ravenclaw, đúng. Đội trưởng của họ đã trì hoãn, không biết vì nguyên nhân gì. Nhưng những đội viên của Ravenclaw cực kỳ vui, a, thật là, tôi hy vọng đội trưởng của tôi cũng có thể tốt bụng như Lee Sanghyeok... Cậu không thoải mái sao? Tại sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"

Han Wangho gật đầu như cái máy, ánh mắt đảo tới đảo lui, không dám nhìn thẳng Song Kyungho, "Ừm, tối hôm qua tôi bị sốt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com