Nếu như, Vương Đông... (3)
Đường Vũ Đồng nhận được thông điệp truyền đến từ cây đinh ba, nàng cắn môi: "Tại sao? Ta không có chút ký ức nào về hắn."
"Ta không cần, hắn chỉ là một phàm nhân, không xứng với ta."
“Đủ rồi, phụ thân! Dựa vào cái gì mà phụ thân quyết định cuộc sống của con!!! Con đã nói là con không thích hắn! Con là con gái của người, không phải búp bê rối của người! Phụ thân!"
Đường Vũ Đồng mạnh mẽ cắt đứt liên lạc, công chúa nổi loạn của Thần Giới từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ ai, Đường Tam cũng không ngoại lệ.
“Đồng nhi.” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Mụ mụ...” Đường Vũ Đồng lập tức mềm yếu, nhưng miệng nhỏ vẫn chu lên: "mụ mụ đến để nói giúp cho ông ấy à? Hừ, con không thèm xin lỗi đâu, đáng lẽ ông ấy phải nói xin lỗi con mới đúng."
“Tính tình hai cha con các ngươi thật là giống nhau.” Tiểu Vũ rất bất lực, hai người này, ai cũng bướng hơn, ai bảo rằng con gái là tình nhân kiếp trước kiếp này là áo bông nhỏ, rõ ràng đây là một thư khiêu chiến từ Hủy Diệt Chi Thần đưa đến.
Sự kiểm soát quá mạnh, mọi thứ đều muốn làm theo ý mình. Không có ranh giới của người tốt kẻ xấu, chỉ có sự phân chia lợi ích và quyền lực.
"Mụ mụ không muốn nói gì, chỉ muốn dặn con ở Nhân Giới hãy cẩn thận một chút. Con vừa mới thức tỉnh, hồn lực chưa ổn định, chỉ cần sơ suất một chút sẽ gặp phản phệ. Phải chăm sóc tốt bản thân nhé."
"Con biết rồi, mụ mụ!"
"Hơn nữa, phụ thân con không phải là người lạnh lùng vô tình. Ông ấy rất tốt với tất cả những ai đối xử tốt với ông ấy, bao gồm cả con. Mẹ mong rằng con cũng sẽ tìm được một người yêu thương con và con cũng yêu thương người đó."
Phụ thân con... mang trong mình sự dịu dàng và bao dung của Hải Thần, nhưng cũng có tính tàn bạo và giết chóc của Tu La Thần, vừa chính vừa tà. Ông ấy chỉ muốn bảo vệ những gì ông ấy quan tâm, còn những thứ khác không liên quan đến ông ấy.
"Vâng..." Đường Vũ Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay bắt lấy một con bướm đang bay vào. Hoắc Vũ Hạo... ngươi thực sự là hoàng tử mà ta đang tìm kiếm sao?
Về chuyện lúc trước, nàng chỉ nhớ rằng mình đã lén rời khỏi Thần Giới. Sau đó, trong nhiều năm qua nàng không có chút ký ức nào, cho đến vài ngày trước khi nàng khôi phục lại cảm giác và được thấy ánh sáng một lần nữa.
Vương Đông....
................
"Đại bá phụ, Nhị bá phụ, người này là ai?" Đường Vũ Đồng tò mò nhìn vào Vương Đông đang bất tỉnh
"Hắn là con, là con lúc thiếu niên. Nhưng cũng không thuộc về con." Đại Minh vẻ mặt phức tạp, dù sao thì đây cũng là đứa trẻ mà mình đã nhìn nó lớn lên.
Thời thiếu niên của ta? Đường Vũ Đồng hoàn toàn không có ký ức về giai đoạn đó, Vương Đông dường như là một phần hoàn toàn bị tách rời khỏi cuộc đời nàng. Nhưng tại sao hắn lại không thuộc về nàng?
"Vũ Đồng... nếu thật sự là con, chưa chắc con sẽ sống như hắn. Con cũng chưa chắc có được mọi thứ mà hắn có. Hắn giống con, nhưng không phải là con."
Đường Vũ Đồng trở thành giáo viên nội viện của Sử Lai Khắc. Sau một thời gian sống ở đây, nàng đã biết được rất nhiều điều về Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Quá khứ của họ khiến nàng chấn động. Nàng tự hỏi, nếu là nàng, liệu nàng có sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để đổi lấy sự sống lại của Hoắc Vũ Hạo hay không..
Nàng không chắc chắn. Nàng là con gái của Thần Vương, trời sinh nắm giữ cấp hai thần chức, sở hữu võ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp xinh đẹp và mạnh mẽ. Đôi cánh vàng kim trải rộng, rực rỡ vô cùng. Liệu nàng có từ bỏ cuộc sống hoàn hảo của mình để cứu một kẻ ngốc hay không?
................
"Vương Đông, nếu trong tương lai ngươi phải kế thừa thần vị, ngươi muốn thần vị nào?" Hoắc Vũ Hạo hỏi. Thực ra vấn đề này vẫn còn rất xa, nhưng với tư chất của Vương Đông, việc trở thành thần thực sự chỉ là vấn đề thời gian.
"Ta? Tất nhiên là ta muốn trở thành thần mạnh nhất rồi! Nghe kỹ đây, mục tiêu của thiếu gia ta là Quang Minh chi Thần!"
"Quang Minh chi Thần? Nhưng trong những ghi chép về các Thần Vương ở Thần Giới không hề có vị trí này."
Vương Đông cười mà lắc đầu. Làm ra vẻ thần bí, kiêu ngạo nâng cằm lên: "Đương nhiên rồi, Quang Minh chi Thần là thần vị hàng đầu ở các vị diện khác, đủ sức sánh ngang với Sáng Thế chi Thần."
Sáng Thế chi Thần, đấng tối cao của Vĩnh Hằng chi Thần và Hủy Diệt chi Thần, là sự tồn tại vượt lên trên cả Thần Vương.
【Haha, tiểu tử này có chí khí.】
Hoắc Vũ Hạo vui mừng nói: 【Thầy! Người đã tỉnh rồi!】
Y Lai Khắc Tư duỗi gân cốt, đột nhiên có chút cảm khái: 【Tiểu tử này rất giống ngươi, là kẻ không bao giờ chịu thua số phận. Các ngươi cũng rất giống với đệ tử đầu tiên của lão phu.】
【Đệ tử đầu tiên của ngài? Con chưa bao giờ nghe ngài nhắc đến.】
【Đệ tử đầu tiên của lão phu chính là vị Quang Minh chi Thần mà tiểu tử đó nhắc tới. Quang Minh Chi Thần của Thánh Ma Đại Lục, Long Hạo Thần!】
【Cái gì?!】
"Vũ Hạo! Sao ngươi không nói gì với ta vậy! Nói đi, ngươi muốn thần vị nào?" Vương Đông giơ nắm tay nhẹ nhàng gõ lên mặt Hoắc Vũ Hạo.
"À, xin lỗi, ta vừa lơ đễnh một chút. Về thần vị, thật ra ta chưa bao giờ nghĩ đến." Hoắc Vũ Hạo gãi đầu, tay kia nắm chặt tay Vương Đông, cùng nhau bước đi "Nhưng, điều ta muốn là được cùng ngươi sóng vai mà đi. Ngươi đi đâu, ta sẽ đi đó."
"Vậy ngươi phải bám chặt vào đấy nhé, thiên phú của thiếu gia ta cao hơn ngươi rất nhiều đó."
"Vậy nên ngươi phải luôn nắm chặt tay ta, Đông nhi."
"Khụ khụ." Mặt Vương Đông lập tức đỏ bừng, "Hoắc Vũ Hạo! Ngươi... ngươi... ngươi hư rồi! Học cái giọng điệu vô lại này từ ai vậy!" Y giơ tay làm bộ muốn đánh hắn.
Hoắc Vũ Hạo cười khúc khích, cũng nắm lấy tay còn lại của Vương Đông, "Tam sư huynh nói rằng yêu đương thì phải học cách tán tỉnh mà."
"Ngươi đừng cứ nghe Tam sư huynh nói bậy bạ! Nếu mấy lời đường mật của hắn có tác dụng thật, thì Tứ sư tỷ đã sớm bị hắn dỗ ngọt rồi, đâu đến mức bị từ chối cả ngàn lần." Vương Đông phàn nàn.
................
"hắt xì...hắt xì...hắt xì..! Đứa nào đang nói xấu ta sau lưng vậy?" Từ trong ngực Hứa Tam Thạch lấy ra một chiếc nhẫn, ánh mắt đầy dịu dàng"Nam Nam nhất định sẽ thích nó. Hệ hệ"
................
"Đường Tam! cảm giác không có người thừa kế chắc là khó chịu lắm nhỉ? Hahaha!" Dung Niệm Băng vừa chơi đùa với thanh Trần Lộ Đao trong tay, vừa nói "Dù sao thì thằng nhóc đó chắc chắn sẽ không nhận ngươi là nhạc phụ đâu, chi bằng giao nó cho ta đi. Sức mạnh cảm xúc trong người nó và ta quả thật là xứng đôi vô cùng."
Đường Tam nhịn không được nữa, đưa thẳng Tu La Kiếm chỉ vào Dung Niệm Băng, trên mặt nở nụ cười như hồ ly "Ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang tính toán gì sao? Hử? Muốn thừa cơ à, không dễ đâu."
"Haizz." Dung Niệm Băng tiến lên một bước, giơ Trần Lộ Đao đẩy Tu La Kiếm sang một bên "Ta nói này, thật ra là tự ngươi chuốc lấy thôi, lại còn bày trò gì mà Càn Khôn Vấn Tình Cốc. Vương Đông Nhi kia vốn dĩ không phải con gái bảo bối của ngươi, mà ngươi còn hành hạ người ta như thế, sao có thể nói thông được chứ."
"Hừ, nếu không phải vì hắn, Vũ Đồng căn bản không cần phải tách rời ký ức thời niên thiếu, chỉ cần trực tiếp dung hợp là được, đâu cần phải mạo hiểm với nguy cơ tan rã thần lực mà phá kén thành điệp." Khi đó hắn thực sự không nghĩ rằng Vương Đông Nhi lại sẵn sàng từ bỏ mạng sống. Chính lúc đó, hắn mới nhận ra rằng cô con gái này thật sự rất giống hắn năm xưa, vì người mình yêu mà không màng tất cả.
Vương Đông Nhi...
"Thật vô tình, không giống ta. Ngươi thiếu cảm xúc thì nói với ta chứ, ta là Thần của Cảm Xúc, rất vui lòng giúp ngươi. Hắn đã sẵn sàng vì Vương Đông Nhi mà đi hái Tương Tư Đoạn Trường Hồng, đã chứng minh tình yêu của hắn dành cho nàng mãnh liệt đến nhường nào. Không phải ai cũng như ngươi, trẻ tuổi nhưng lại trưởng thành sớm, thiên phú dị bẩm. Đường Tam, nếu không phải vì Vương Đông Nhi sẵn sàng hy sinh tính mạng vì hắn, thì Hoắc Vũ Hạo đã bị ngươi tra tấn đến chết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com