Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Thang Bao

(t/n: Thang Bao = 汤包 /tāngbao/ là một loại bánh bao lớn, chứa nước súp ở trong nhân, khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó mới ăn vỏ)

Sau khi bị mèo cào, Thư Tử Nguyên vẫn yêu cầu tài xế quay về trước, trong khi gã vẫn kiên trì đi theo Cao Khanh Trần: "Cậu mới đến nơi này à? Cậu từ đâu đến vậy? Cậu có việc gì ở đây sao?"

Cao Khanh Trần xoay người, không kiên nhẫn nói: "Sao ngươi nói nhiều thế? Tránh xa ta ra!"

Thư Tử Nguyên đút hai tay vào túi quần, cười nói: "Đừng vậy chứ! Tôi không phải người xấu đâu, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi."

"Ta không muốn làm bạn với ngươi!"

Sự từ chối cương quyết của Cao Khanh Trần cũng không dập tắt được sự nhiệt tình bắt chuyện của Thư Tử Nguyên, gã vẫn cứ đi theo anh.

Thấy anh nhìn quanh, đoán rằng anh đang tìm chỗ ăn cơm, Thư Tử Nguyên mới nói: "Tôi biết một quán bán gà rán rất ngon ở phía bắc của thành phố, thịt ở đó tươi và mọng nước lắm đấy. Ở phía nam thành phố thì có một phố bán đồ tráng miệng này. Ở đó bán bánh mochi ngon lắm, vỏ bánh mỏng mà đầy nhân bên trong luôn. Tôi thích vị matcha ở đó nhất đó. Ở trung tâm thành phố cũng có một phố ăn vặt nữa. Nào là đậu phụ thối, sườn cừu, đầu thỏ cay, trứng nướng, ôi, nhiều lắm..."

Vừa nói, gã vừa cảm nhận được bước chân của Cao Khanh Trần càng ngày càng chậm lại, Thư Tử Nguyên tiếp tục giới thiệu: "À đấy, nhân tiện, gần đây có một quán bánh bao gạch cua ngon lắm, vỏ siêu mỏng, nhân gạch cua bên trong siêu nhiều luôn nha. Nước súp của quán đó thơm lắm, hương vị rất đặc biệt. Đúng rồi ha, hồi còn đi học tôi thường hay ăn ở đó với bạn cùng lớp..."

"Ngươi..."

Cao Khanh Trần dừng lại, nuốt nước bọt mấy lần, vẻ mặt vẫn như cũ không kiên nhẫn nhưng miệng nhỏ lại thành thật hỏi: "Ừm... Quán bánh bao đó có nhân gì vậy?"

Khóe miệng Thư Tử Nguyên nhếch lên, haha, thành công ngoài sức tưởng tượng: "Nhiều lắm, để tôi dẫn cậu tới đó!"

...

Nếu có điều gì có thể diễn tả được tâm trạng của Doãn Hạo Vũ lúc này thì đó chính là...

Ra ngoài được nửa ngày, mèo con ở nhà đã cùng chó hoang bỏ chạy!

Hắn đang tính quay lại khách sạn, nhưng chuông đồng đã chỉ dẫn Doãn Hạo Vũ tìm đến quán bánh bao cách đó không xa. Qua tấm kính, hắn nhìn thấy mèo đen cùng với đôi gò má phồng lên, cái miệng nhỏ bóng loáng và một người đàn ông đang ngồi cạnh anh.

Nhìn thấy nước súp dính đầy trên má của Cao Khanh Trần, Thư Tử Nguyên ân cần đặt khăn tay vào tay anh, nói: "Nhìn này, tôi chỉ cho cậu cách ăn thang bao nhé!"

Nói rồi, gã dùng đũa cầm vào phần nếp uốn của bánh bao gạch cua, cẩn thận gắp lên, từ từ nhúng vào nước chấm, sau đó, cúi đầu xuống và tiến lại gần, dùng răng cắn một miếng nhỏ, nhấm nháp nước súp chảy ra.

"Bánh bao gạch cua vốn là đặc sản nổi tiếng ở Tĩnh Giang, ở đây muốn làm đúng vị được thì không dễ dàng đâu. Vỏ của nó mỏng lắm đấy, cậu thổi nhẹ thôi."

Cao Khanh Trần cũng học theo, thưởng thức hương vị thơm ngon của bánh bao, tỏ ra hài lòng.

Thư Tử Nguyên gắp một cái bánh bao khác, nhàn nhã nói: "Thật ra, lần đầu ăn món này, tôi không biết nên ăn thế nào. Một người bạn của tôi... đã nói rằng để ăn nó thì cần có một câu thần chú 12 chữ: nhẹ nhàng gắp, nhúng nước chấm, cắn một cái, húp nước súp. Bằng cách ăn bánh bao gạch cua đó của cậu ấy, lần đầu tiên tôi đã ăn được một cách ngon lành đó."

Cao Khanh Trần thản nhiên hỏi: "Bạn của ngươi là bạn kiểu gì?"

"Bạn trai."

"... Ồ."

Thư Tử Nguyên dịu dàng nhìn Cao Khanh Trần, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, chúng tôi đã chia tay rồi. Nếu như cậu thích, mỗi ngày tôi sẽ đều dẫn cậu đi ăn."

"..."

Lâm Mặc đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này thì hít sâu một hơi, ánh mắt đầy thương hại nhìn Doãn Hạo Vũ: "Hạo Vũ, tôi cảm thấy đầu cậu hình như có chút xanh rồi...."

Doãn Hạo Vũ hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn vào cửa hàng.

Mặc dù biết con mèo nhỏ này luôn đi theo người nào cho nó ăn nhưng mà hắn vừa mới tỏ tình ngày hôm qua! Hôm nay đã...

Cao Khanh Trần lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người ở cửa thì giật mình bởi bộ dạng nổi giận của người kia. Chưa kể đến mái tóc rối bù, quần áo trên người cũng rách vài chỗ. Doãn hạo Vũ còn dán một miếng băng gạc to đùng trên má, trông giống như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt vậy.

"A... Vào, vào ăn đi! Bánh cao này ngon lắm đó..."

"Được!"

Lâm Mặc mặt dày đi vào quán, ngồi xuống, gọi thêm mấy lồng nữa.

Doãn Hạo Vũ hừ lạnh, quay người bỏ đi.

Cao Khanh Trần cau mày, quay đầu hỏi Lâm Mặc: "Hắn sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"

"Đừng nhắc nữa. Khu rừng đó kỳ quái lắm. Không chỉ giống như cái mê cung mà còn có nhiều sinh vật hiếm có nữa. Tụi tôi gặp phải một cây hoa ăn thịt, đặc biệt hung dữ đó!"

"Hoa ăn thịt?"

"Đúng! Nó không có rễ và lá cây, màu đỏ và khá to. Bốn, năm cánh hoa xoắn lại thành hình bánh xe, bên ngoài đầy những gai nhọn. Tụi nó đuổi theo hai người chúng ta, cắn như chó dại vậy đó, thỉnh thoảng còn phun ra mùi trứng thối nữa." Lâm Mặc giơ tay lên ngửi, "Còn chưa hết mùi đây này. Lát nữa về khách sạn, việc đầu tiên của tôi phải là đi tắm!"

Nghe vậy, sắc mặt của Cao Khanh Trần đột nhiên thay đổi. Anh đặt cái bánh bao đang ăn dở xuống, đứng dậy nói: "Ta no rồi, về trước đây."

Thư Tử Nguyên cũng đứng dậy: "Tôi đưa..."

Gã còn chưa kịp nói xong, Cao Khanh Trần đã phi như bay ra khỏi cửa hàng. Thư Tử Ngueyen chậm một bước, trên mặt hiện ra chút mất mát.

"Nè, đi thì cũng được, nhưng nhớ trả tiền trước đi nha!"

Bánh bao đã bày ra hết trên bàn, Lâm Mặc muốn động đũa nhưng vẫn không quên nhắc nhở người kia: "Tôi ngồi xuống vì bạn tôi kêu lại thôi đó."

Mục tiêu đã bỏ chạy, Thư Tử Nguyên vẫn giữ phong thái tao nhã của mình, xua tay: "Muốn ăn gì thì ăn đi."

"Thén cìu!"

Nhận ra kẻ tự cao tự đại trước mặt chính là manh mối duy nhất để tìm ra Cao Khanh Trần, Thư Tử Nguyên phất tay, gọi thêm mấy món nữa: "Cùng ăn chung đi."

"Anh là một người rất đặc biệt đấy." Lâm Mặc có chút ấn tượng, ăn mấy miếng bánh bao xong mới liếc nhìn gã, nói: "Anh và Tiểu Cửu vừa mới gặp nhau à?"

"Ừm. Xe của tôi suýt nữa tông phải cậu ấy, nên tôi mời cậu ấy đi ăn coi như xin lỗi. Cậu ấy tên là Tiểu Cửu à?" Thư Tử Nguyên nở nụ cười, xoay chiếc nhẫn trên ngón út, "Cái tên này rất hợp với em ấy. Hai người là bạn tốt sao?"

Lâm Mặc sờ mũi: "Không hẳn, nhưng... khẳng định là tốt hơn quan hệ giữa anh và Tiểu Cửu."

Thư Tử Nguyên cười, không nói gì.

"Sao một người như anh lại đến thị trấn nhỏ này?"

Thư Tử Nguyên nói: "À, đây là quê của tôi. Gần đây.. Ở nhà có việc cần phải xử lý nên mới về."

"Ồ. Anh làm nghề gì?"

"Tôi bán quần áo ở phía Nam."

"À, à."

Hai người xa lạ thật ra cũng không có gì nhiều để nói, sau đó, Thư Tử Nguyên nhàm chán ngồi xem mukbang của Lâm Mặc, đến lúc cậu ợ hơi, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì gã mới nhớ ra mình còn chưa hỏi tình hình của Cao Khanh Trần.

"Đợi đã. Các cậu từ thành phố khác đến sao?"

"Đúng."

"Các cậu sẽ ở đây bao lâu?"

Lâm Mặc lấy giấy lau miệng: "Chúng tôi ở bao lâu thì có liên quan gì đến anh?" Cậu nhìn chằm chằm vào Thư Tử Nguyên, ân cần khuyên nhủ: "Nếu như anh có hứng thú với Tiểu Cửu, tôi khuyên thật, anh nên từ bỏ càng sớm càng tốt. Tiểu Cửu..."

"Là một cặp với tên nhóc vừa nãy sao? Không phải chứ?" Thư Tử Nguyên cau mày, không thể tin được nói: "Tên nhóc đó thành niên chưa vậy? Nhìn qua... có chút lùn..."

"..."

Lâm Mặc liếc nhìn đôi chân dài của Thư Tử Nguyên, gã đúng thật là có quyền khinh thường đại đa số đồng bào nam giới của nước mình.

"Mặc dù hắn chưa phải là người lớn, nhưng sau này dậy thì thành công là được rồi."

Thư Tử Nguyên đột nhiên mỉm cười, khoanh tay trước mặt, nói với vẻ tự tin của một doanh nhân: "Đâu ai có thể nói trước được chuyện tương lai. Tục ngữ có câu, lửa thử vàng gian nan thử sức. Một ngày nào đó, Tiểu Cửu có thể nhìn thấy sự chân thành của tôi, có thể cậu ấy sẽ có tôi..."

Ờm, không biết là có thử được không nhưng mà chỉ bằng việc một người là người trần, một người là yêu quái thì đã không được rồi! Lai giống khác loài vẫn còn bị cấm trong luật pháp đấy!

Lâm mặc trong lòng thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn giữ nét cười: "Hai người quen nhau được ba tiếng chưa? Nói tới chuyện chân thành như vậy liệu có quá sớm không?"

"Một mối quan hệ không thể đánh giá bằng thời gian. Dù đã quen mười, hai mươi năm thì cũng có thể chia tay như bình thường. Thà cứ sống cho hiện tại và nắm lấy người mình yêu ngay lúc này..."

Thư Tử Nguyên đang bày tỏ quan điểm cao đẹp về tình yêu thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè lên gáy mình, gã nhìn lên, thấy Lâm Mặc đang làm một cử chỉ kỳ quái, ấn tay vào đằng sau gáy của gã.

"Cậu làm cái quái gì vậy hả?"

"Tôi quen đối mặt với yêu ma quỷ quái rồi, mấy lời anh nói chẳng đáng tin chút nào cả. Tôi chỉ tin những gì in sâu trong trí não của người khác mà thôi. Anh biết không? Có một cách để lấy lại ký ức của bản thân, kể cả những điều mà anh đã quên đi đấy."

"Cái gì cơ? Ý cậu là sao?"

Lâm Mặc lộ ra nụ cười ranh ma: "Để cảm ơn bữa cơm này, tôi đây nguyện ý sẵn sàng nếm thử sự chân thành của anh, để xem anh có thể đánh bại được tên nhóc kia không."

...

Doãn Hạo Vũ tức giận bước về khách sạn, nghĩ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, sự tức tối và đố kỵ đồng thời bùng nổ. Nhiệt độ cao bất thường đốt cháy từ lồng ngực đến đỉnh đầu của hắn giống như ngọn lửa cao nguyên, cuối cùng lan rộng ra khắp tay chân hắn, máu bên trong cơ thể cũng sục sôi lên. Tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ dần đi, cơ thể lắc lư trái phải không kiểm soát được.

Hắn giơ tay sờ trán: Có vẻ hơi nóng, sao lại vô cớ bị sốt được chứ?

Doãn Hạo Vũ chưa kịp hiểu chuyện gì, ánh mắt đột nhiên tối sầm, thân thể ngã về phía sau...

Không ngờ cả người hắn không hề chạm đất, Doãn Hạo Vũ dùng chút sức lực cuối cùng mở mắt ra, tuy mờ mịt nhưng hắn vẫn nhận ra người kia: "Sao lại là anh.."

Sau đó, hắn ngất đi.

Cao Khanh Trần ôm người trong lòng, lộ ra vẻ bất lực, lắc đầu nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi phiền phức thật đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com