Chương 1
Warning: bối cảnh dân quốc, mẹ hai con chồng, có mặc nữ trang, không đổi giới tính, ooc. Nếu không phù hợp xin vui lòng click back.
-
Trời mưa liên tục không ngớt, trạch viện bằng gỗ ngâm trong nước lâu ngày tản ra mùi ẩm mốc thoang thoảng, khiến tâm trạng con người phiền muộn. Trịnh Tại Hiền gọi người tới đốt trầm hương để át đi mùi khó chịu. Hắn mới du học trở về, còn chưa kịp thích ứng, ngửi mùi trầm hương thì chợp mắt chừng nửa tiếng đồng hồ, đầu óc dần tỉnh táo lại.
Đêm qua hắn mới về đến nơi, còn chưa tới thỉnh an mẹ. Sau khi nghỉ ngơi, Trịnh Tại Hiền đứng dậy tới tiền viện tìm bà. Mấy ngày trước, hắn nhận được thư nhà báo tin cha hắn đột nhiên cưới về một người vợ lẽ, là thứ nữ nhà họ Kim. Nhị phu nhân đơn giản được đưa vào Trịnh phủ, thủ tục qua loa mà không có lễ cưới hỏi nào. Trịnh Tại Hiền chắp hai tay sau lưng thong thả đi dọc hành lang, cảm thấy chuyện này khá kỳ quặc.
Cha hắn năm ngoái bị trúng gió, xuống đất đi lại còn khó khăn, huống chi là năng lực làm những việc khác. Nhiều năm trước, khi thân thể còn tráng kiện, ông ấy không có ý định nạp thê thiếp. Hiện tại gần đất xa trời, lại kéo một cô gái vô tội vào trong phủ.
"Lão đầu này không biết trúng phải loại gió gì nữa." - Trịnh Tại Hiền thầm nghĩ. Lúc ngẩng đầu lên thì hắn đã tới tiền viện. Xa xa nghe được tiếng cười nói vui vẻ, Trịnh Tại Hiền bước vào, trong phòng nhất thời im bặt, hắn hướng về phía trước cúi đầu: "Mẹ, sáng sớm tốt lành, con trai đã trở về."
Trịnh phu nhân gật đầu: "Con về rồi đấy à? Đi đường có mệt mỏi không? Tối qua nghỉ ngơi có tốt không?"
Trịnh Tại Hiền đứng thẳng lên đáp lời: "Con đã nghỉ ngơi tốt rồi mẹ."
"Lại đây nào, con cũng chào hỏi mẹ hai một tiếng đi."
Hắn nghiêng đầu xem xét, lúc này mới phát hiện bên cạnh mẹ còn một người nữa: "Mẹ hai, chào buổi sáng."
Người nọ tay cầm quạt lụa tròn che khuất non nửa khuôn mặt. Nàng khẽ gật đầu đáp lễ, lúc ngẩng lên trong một giây chạm phải ánh mắt của Trịnh Tại Hiền. Nàng mặc một bộ sườn xám trơn mộc mạc, đôi mắt quả hạnh thanh tú trong veo, nốt ruồi dưới mắt mang theo hấp dẫn khó lý giải.
Trịnh Tại Hiền thu hồi đáy lòng nổi lên gợn sóng, quay đầu nói với mẹ rằng hắn vẫn còn hành lý cần phải sắp xếp, xin phép rời đi trước. Hắn còn chưa bước ra khỏi viện, trong phòng lại vang lên tiếng cười giòn tan. Hắn không ngờ mẹ hắn và người mẹ hai này lại hòa hợp đến vậy.
Trong rương hành lý của hắn có một số quà tặng cho người nhà. Hắn sai người hầu đưa mắt kính và bút mực đến chỗ cha, khăn lụa và nước hoa đang thịnh hành trong giới phụ nữ Tây Dương thì đưa tới chỗ mẹ. Trịnh Tại Hiền dừng lại một chút, nhìn chai nước hoa còn lại trong rương, cuối cùng bảo người hầu mang tới chỗ người mẹ hai kia.
Nước hoa này hắn vốn định làm quà cho cô gái hắn thích. Mùi hương khác với chai nước hoa của mẹ hắn, là hương hoa nhài nhẹ nhàng, thanh lịch, thích hợp cho các cô gái trẻ. Mà cũng không thành vấn đề, hắn vừa về nước, chưa có thời gian tìm hiểu cô gái nào, đưa cho mẹ hai cũng được, mùi hương cũng khá phù hợp.
Trịnh Tại Hiền phân phó xong xuôi thì thay đổi quần áo thoải mái đi ra ngoài gặp bạn cũ. Bọn họ hẹn ở một quán rượu, nói là không say không về. Sau ba hồi rượu, ai nấy đều ngà ngà say. Bởi vì đã quá lâu không gặp, bọn họ lại tiếp tục uống, đến mức đầu óc choáng váng, bước đi loạng choạng, phải có người hầu đỡ về nhà.
Trịnh Tại Hiền về tới phủ thì đã khuya, hầu hết mọi người đều đã nghỉ ngơi. Trong phủ yên tĩnh, không biết từ đâu vang ra tiếng hát, Trịnh Tại Hiền phất tay cho người hầu lui ra rồi một mình tìm theo tiếng hát.
Khi tới một tiểu viện hắn chưa từng đặt chân, Trịnh Tại Hiền nhìn thấy bóng người phản chiếu trên bức tường đá. Hắn chống tay đứng vững, lờ mờ ngắm nhìn bóng hình màu trắng xinh đẹp dưới ánh trăng, hóa ra là mẹ hai của hắn.
Với ảnh hưởng của rượu, kèm theo phong thái tự do phóng khoáng tây phương, Trịnh Tại Hiền bước tới nói thẳng: "Em hát hay quá, chẳng trách cha tôi lại thích em."
Nghe thấy có người đến từ phía sau, tiếng hát chợt dừng lại, người nọ quay lại nhìn hắn, cúi đầu nói: "Thiếu gia, đã trễ rồi sao thiếu gia lại tới đây?"
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tại Hiền nghe nàng nói chuyện, giọng nói ngọt nhưng không dính khiến tim người ta ngứa ngáy, hơn nữa giọng hát của nàng thực sự rất hay.
"Đến nghe em hát." – Hắn không tránh né. Lúc này không có quạt tròn che mặt, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt của nàng. Khuôn mặt dịu dàng động lòng người còn hơn hắn tưởng tượng, khiến hắn có chút muốn chinh phục.
"Em thích nước hoa tôi tặng không?" – Trịnh Tại Hiền nghiêng người lại gần hơn, dường như ngửi thấy mùi hương hoa nhài phảng phất.
"Tôi thích. Thiếu gia thật có lòng." – Nàng lùi lại một bước – "Thiếu gia say rồi, tôi ngửi mùi rượu hơi nồng, để tôi gọi người hầu đưa thiếu gia về nhé?"
Nhận ra vẻ tránh né của nàng, Trịnh Tại Hiện thoáng không vui, phớt lờ nói tiếp: "Nếu thích thì tại sao em không hát một bài để cảm ơn tôi?"
"Muộn như vậy không thích hợp. Ngày mai tôi sẽ hát cho thiếu gia nghe. Mời thiếu gia về cho."
"Vừa rồi em mới hát mà. Sao giờ lại nói không thích hợp?" – Trịnh Tại Hiền ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nhất định không chịu rời đi.
Hôm nay cùng bạn bè tụ hội, hắn nghe được nguyên nhân nàng gả vào trong phủ họ Trịnh. Công việc làm ăn của nhà họ Kim mấy năm nay sa sút, Kim lão gia nghĩ đến cách gả thứ nữ - là con của một tiểu thiếp không được sủng ái cho Trịnh lão gia để kiếm mối làm ăn. Trịnh lão gia vốn không có ý nạp thiếp, vừa khéo thứ nữ này có giọng hát trời phú mà Trịnh lão gia ngoại trừ nghe hát thì không có yêu thích gì khác, cho nên mới đem người về trong phủ.
Trịnh Tại Hiền chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, ra vẻ nghe xong mới chịu đi.
Nàng cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, vẫn nhẹ giọng, cố gắng giải thích: "Tôi là mẹ hai của thiếu gia, cũng có thể coi như là một nửa mẹ của thiếu gia, cho nên thiếu gia không nên không biết nặng nhẹ."
Trịnh Tại Hiền chống tay nhìn nàng: "Em đúng là mẹ hai của tôi. Mà là mẹ hay một nửa mẹ thì không có người mẹ nào là không thương con mình phải không?"
Đêm lạnh, nàng khoác một chiếc áo len mỏng bên ngoài sườn xám, vai áo hơi rũ xuống. Trịnh Tại Hiền đưa tay kéo lên ngay ngắn: "Mẹ hai à, mẹ thương tôi, hát cho tôi nghe đi."
Thấy hắn nói năng xằng bậy, nàng sợ hắn dây dưa làm phiền nên đồng ý hát cho xong rồi nhanh đuổi hắn đi. Bài hát kết thúc, Trịnh Tại Hiền vẫn chăm chú nhìn: "Mẹ hai, mẹ cho tôi biết tên của mẹ được không?"
"Hôm nay tôi cùng thiếu gia đùa giỡn vậy đủ rồi. Làm sao tôi nói cho thiếu gia khuê danh của mình được? Thiếu gia, người mau về phòng nghỉ ngơi đi." – Dù người nhẫn nại đến đâu cũng bị Trịnh Tại Hiền chọc cho tức giận. Nàng đứng dậy, quay lưng về phía hắn, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
"Mẹ hai đừng giận, tôi không hỏi nữa."
Chẳng qua, không cần nói Trịnh Tại Hiền cũng biết. Hắn đã hỏi được ở chỗ mấy người bạn rồi. Tối nay uống rượu thấm mệt, hắn không quấy rầy nữa mà đứng lên đi về phía cửa. Được một đoạn, Trịnh Tại Hiền quay đầu lại, nói với bóng lưng mẹ hai hắn: "Kim Đình Hựu, ngày khác tôi lại tới chơi với em."
Hắn rõ ràng đã biết! Kim Đình Hựu bực bội trở về phòng, trong lòng thầm mắng Trịnh Hiền là cái đồ vô lại.
- tbc -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com