Chương 2
Kim Đình Hựu vào Trịnh phủ đã hơn hai tháng. Cậu cảm thấy thời gian ở Trịnh phủ trôi qua suôn sẻ, tốt đẹp hơn nhiều so với việc một mình lẻ bóng ở Kim phủ.
Mẹ cậu vốn là ca nương trong một đoàn hát có tiếng. Trước kia, lúc thế lực Kim phủ cường thịnh, Kim lão gia vừa dỗ vừa lừa đem người mang vào trong phủ. Y ham mê nữ sắc, nạp rất nhiều thê thiếp, nhưng mặc kệ họ sống chết ra sao. Mẹ cậu bị chính thất và một vài thiếp thất khác ức hiếp, đầu tiên là hại cho không hát được nữa, về sau thì lâm bệnh nặng mà qua đời.
Từ khi mới sinh, cậu đã bị mẹ bắt cải trang thành con gái. Không ai biết cậu là con trai mới tốt, có thế mới tránh được chuyện tranh giành gia sản với các vị thiếu gia khác, ít nhất bảo toàn được tính mạng.
Bởi vì lúc nhỏ cậu ốm yếu, cho nên vóc dáng mảnh mai, lại thêm việc cùng mẹ tập hát từ bé, giọng cũng trong vắt, nhiều năm như vậy cũng không có người hoài nghi.
Trịnh lão gia bình thường sẽ gọi cậu tới hát một lúc, trừ chuyện đó ra cũng không bắt cậu làm gì. Trịnh phu nhân tính tình ôn hòa, đối đãi cậu rất tử tế. Thời gian cứ bình bình thản thản trôi đi, cậu rất hài lòng, cũng rất cảm kích Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân.
Chỉ là Trịnh đại thiếu gia kia đột nhiên xuất hiện gây ra chút phiền toái. Đêm đó, hắn uống say rồi phát điên, qua một đêm thì dường như quên hết. Bây giờ cậu chẳng có mong muốn nào khác là ở trong Trịnh phủ sống yên ổn, không phát sinh bất kì rắc rối nào.
Trịnh đại thiếu gia vừa trở về đã lập tức thay cha hắn ra ngoài làm việc. Từ ngày đó, cậu cũng không chạm mặt hắn nữa.
Nghĩ đến hắn làm cái gì cơ chứ? Kim Đình Hựu đặt cây kéo đang tỉa hoa xuống. Không gặp phải tên vô lại đó thì càng tốt chứ sao.
Cậu còn đang nghĩ ngợi thì có mấy người hầu khuân đồ vào trong viện. Cậu bước lại hỏi thăm, bọn họ nói đây là quà đại thiếu gia ra ngoài mang về.
Kim Đình Hựu có chút nghẹn lời. Tặng quà? Đừng nói Trịnh đại thiếu gia lại chuẩn bị tới bắt cậu hát để cảm ơn đấy.
Không bao lâu, vị thiếu gia kia quả nhiên đến tìm cậu thật. Hắn nghênh ngang bước vào như đây là biệt viện của mình. Kim Đình Hựu vờ như không thấy, cúi đầu tiếp tục cắt tỉa bồn hoa.
"Không gặp mấy ngày mẹ hai có nhớ tôi không?" – Giọng điệu của hắn vẫn vô sỉ không khác gì hôm say rượu. Trịnh Tại Hiền bước tới trước mặt cậu, ra vẻ thành khẩn: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, mang về rất nhiều trang sức và quần áo hợp thời. Mong rằng mẹ hai sẽ thích."
Kim Đình Hựu ngẩng đầu liếc nhìn hắn, rồi lại tiếp tục cúi đầu: "Cảm ơn". Cậu không muốn cùng hắn trò chuyện quá nhiều.
"Mẹ hai, mẹ chỉ cảm ơn xuông vậy sao?" Trịnh Tại Hiền đi đến sát cạnh cậu, cúi người rút ngắn khoảng cách: "Mẹ hát cho tôi nghe một bài đi."
Kim Đình Hựu không thèm để ý: "Thiếu gia lại uống rượu say?"
"Sao có thể ngày nào cũng say khướt chứ. Mẹ hai nhìn xem, tôi rất tỉnh táo." – Trịnh Tại Hiền thong thả lui lại, đi một đoạn ngắn thẳng hàng chứng minh bản thân không say.
"Không uống rượu, vậy tại sao đến đây làm loạn." - Kim Đình Hựu rốt cuộc chịu ngẩng đầu, nghiêm túc trừng mắt một cái.
Theo quan điểm của Trịnh Tại Hiền, đôi mắt của Kim Đình Hựu trời sinh đáng yêu, vẻ mặt này giống làm nũng hơn là đang tức giận. Hắn bật cười: "Mẹ hai, mẹ hai đây là chê tôi phiền sao?"
"Không dám." – Nói thế nào hắn cũng lại đại thiếu gia, có ghét cũng không thể nói thành lời.
"Có cái gì mà không dám? Con trai phải nghe lời mẹ. Mẹ hai nói tôi phiền thì tôi đúng là phiền thật." – Trịnh Tại Hiền quay người, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tôi tặng mẹ hai mấy món đồ mẹ hai nhớ phải dùng đấy. Nếu không thì con trai mẹ sẽ buồn."
Trịnh Tại Hiền chỉ là thuận miệng trêu chọc. Hắn không ngờ hai ngày sau đó, khi dùng điểm tâm sáng, Kim Đình Hựu thực sự mặc quần áo hắn mua.
Hiện tại thịnh hành kiểu sườn xám cách tân, cổ áo hơi thấp lộ ra cần cổ trắng như bạch ngọc, vạt áo cũng xẻ cao hơn bình thường, đôi chân dài như ẩn như hiện vô cùng hút mắt. Mái tóc Kim Đình Hựu vấn một nửa đằng sau gáy, cố định bằng trâm ngọc, kết hợp cùng với sườn xám màu xanh biếc Trịnh Tại Hiền đặc biệt lựa chọn rất xứng đôi.
Nghĩ đến Kim Đình Hựu đẹp mắt như vậy đều là một tay hắn chuẩn bị, Trịnh Tại Hiền không hiểu sao nảy sinh cảm giác thỏa mãn. Hắn quyết định về sau sẽ mua cho Kim Đình Hựu thật nhiều quần áo xinh đẹp.
Sau bữa sáng, lấy cớ là trong hành lý tìm được một món đồ muốn tặng cho mẹ hai, Trịnh Tại Hiền không kiêng nể gì, trước ánh mắt của bao nhiều người trực tiếp dẫn Kim Đình Hựu về nội viện của mình. Mọi người chỉ coi hắn vừa du học trở về, chưa quen quy củ, cũng không suy nghĩ nhiều.
Hai người vào trong thư phòng, Trịnh Tại Hiền từ trong rương lấy ra mấy chiếc khăn lụa cho Kim Đình Hựu, ngoài miệng không quên đùa giỡn: "Mẹ hai thích đồ tôi tặng lắm phải không? Chưa được mấy ngày đã thấy mẹ hai mặc rồi."
Hắn xích lại gần ngửi được mùi hoa nhài thơm ngát: "Ngay cả nước hoa cũng dùng này."
Kim Đình Hựu có chút không biết phải làm sao. Lão gia và phu nhân đều hiền lành tốt bụng, tại sao lại sinh ra đại thiếu gia tính nết quái gở. Không mặc thì hắn ồn ào. Mặc rồi thì lại bị hắn đùa giỡn.
Cậu nhẹ giọng nói: "Con cái có lòng hiếu thảo, đương nhiên người làm mẹ là phải dùng." – Nói xong cậu cười nhạt một tiếng, muốn khiến Trịnh Tại Hiền khó chịu.
Cậu không phát hiện, Trịnh Tại Hiền đã vòng ra đằng sau, nhẹ nhàng đóng chặt cửa, trong phòng nhanh chóng trở nên lờ mờ: "Tôi gọi em một tiếng mẹ hai thì em thật sự cho mình là mẹ tôi sao?"
Trịnh Tại Hiền từng bước tới gần Kim Đình Hựu. Kim Đình Hựu bước nhỏ lui về sau, tận đến khi lưng chạm vào tường mới dừng lại. Trịnh Tại Hiền đưa tay lên vuốt sợi tóc mai của cậu: "Em theo cha tôi thấy thế nào?"
Kim Đình Hựu không dám cử động, chỉ ra vẻ bình tĩnh trả lời: "Lão gia đối xử với tôi rất tốt. Tôi rất cảm kích lão gia."
"Vậy tôi đối xử với em thế nào?"
Kim Đình Hựu im lặng không nói. Ý đồ của thiếu gia đối với cậu, cậu có thể cảm nhận được. Nhưng bất luận ra sao, cậu cũng không thể cùng thiếu gia làm ra loại sự tình không thể chấp nhận. Cho nên, cậu không trả lời.
"Em không nói thì tôi ngầm hiểu em thừa nhận tôi đối xử với em rất tốt. Em biết cảm kích cha tôi, làm sao không biết cảm kích tôi, phải không?" – Tay Trịnh Tại Hiền thuận một đường trượt theo tóc Kim Đình Hựu, nắm lấy eo cậu.
Kim Đình Hựu muốn tránh thoát ra, lại bị Trịnh Tại Hiền một mực đè lại. Cậu ngẩng đầu nhìn Trịnh Tại Hiền: "Thiếu gia, xin thiếu gia chú ý thân phận. Nếu bị người khác trông thấy sẽ hủy hoại trong sạch của tôi."
"Yên tâm, bên ngoài không ai thấy đâu."
Kim Đình Hựu còn muốn nói gì, lại bị Trịnh Tại Hiền chen ngang: "Cha tôi còn chưa động vào em đâu nhỉ." – Tay hắn từ eo tiến xuống dưới, dọc theo chỗ xẻ tà sườn xám, chạm lên đùi Kim Đình Hựu, sau đó ghé sát bên tai cậu thì thầm – "Tôi không biết, cha tôi từ khi nào bắt đầu thích đàn ông."
Đôi chân thon của Kim Đình Hựu trong tay Trịnh Tại Hiền run nhè nhẹ, bí mật che giấu nhiều năm bị vạch trần, bao nhiêu bình tĩnh đều vỡ tan, cậu không thể tin nổi nói: "Anh... anh làm sao anh biết?"
Chuyện này ngoại trừ cậu và mẹ không có người thứ ba biết được.
"Đại thiếu gia tôi thần thông quảng đại, không có gì là tôi không biết." - Trịnh Tại Hiền đương nhiên không thể nói ra sự thật là đêm đó say rượu hắn không đi ngay, một mực ở bên cửa sổ nhìn trộm mẹ hai hắn nên mới phát hiện.
Tay hắn lại đi đến thăm dò, ngón cái vuốt ve đùi trong của Kim Đình Hựu, chỉ cách hạ thân của cậu mấy tấc: "Em nói xem, nếu tin tức mẹ hai của tôi thực ra là đàn ông truyền ra, thì sẽ thế nào?"
Kim Đình Hựu chưa từng bối rối như giờ phút này. Vành mắt cậu đỏ hoe, giọng nói mềm mại cầu khẩn: "Thiếu gia muốn tôi làm sao mới được? Nếu thiếu gia muốn tôi hát, tôi sẽ hát. Chỉ cần đừng nói ra chuyện này." – Cậu không dám nghĩ nếu sự tình bại lộ, Kim phủ sẽ xử trí cậu ra sao.
"Về sau không được từ chối tôi." – Trịnh Tại Hiền lau đi giọt nước mắt trên má cậu – "Đừng sợ, tôi sẽ không để ai phát hiện bí mật của em."
Hắn cúi đầu, hôn lên nốt ruồi dưới mắt Kim Đình Hựu: "Mẹ hai ngoan, tôi che chở em."
- tbc -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com