Chương 5
Kim Đình Hựu từ chối hoa Trịnh Tại Hiền đưa tới, nếu không từ chối được thì trực tiếp vứt đi. Lại gọi người gửi tin cho Trịnh Tại Hiền, bảo hắn đừng đến nữa.
Hôn ước đột nhiên xuất hiện, Trịnh Tại Hiền cũng là trở tay không kịp. Ngày hôm trước hắn vội vàng làm rõ mọi chuyện, ngày hôm sau đã biết Kim Đình Hựu cự tuyệt hắn, lại phải gấp gáp đi tìm người.
Kim Đình Hựu trong lòng hiểu rõ. Bọn họ cả gan làm ra chuyện lớn như vậy, lão gia và phu nhân làm sao không phát hiện, có những sự tình không nói ra không có nghĩa là có thể làm ngơ. Hôn ước này cũng là nhắc nhở cảnh cáo. Cậu cuối cùng vẫn là mẹ hai của Trịnh Tại Hiền. Cậu không oán trách lão gia và phu nhân. Hai người họ đối với cậu là mười phần bao dung. Cậu càng không oán trách Trịnh Tại Hiền. Cậu biết tình cảm của hắn dành cho cậu sâu nặng ra sao. Cậu chỉ oán trách thân phận này và thế giới bất công.
Cho nên cậu không thể gặp Trịnh Tại Hiền nữa. Cậu không thể phụ ân tình của lão gia và phu nhân. Vả lại, cậu cũng cần vì tiền đồ của Trịnh Tại Hiền mà cân nhắc, không thể hủy hoại tương lai của hắn.
Chỉ là Kim Đình Hựu có tính thế nào cũng không ngăn được Trịnh Tại Hiền. Đêm đến hắn vẫn nhảy cửa sổ vào phòng cậu.
"Sao thiếu gia lại tới? Giờ thiếu gia đã có hôn ước cần tránh hiềm nghi. Mau đi nhanh đi." – Kim Đình Hựu ngồi trên giường, trốn sau rèm không muốn nhìn hắn. Trịnh Tại Hiền hiểu tính tình Kim Đình Hựu, hai ngày không gặp đã đủ để cậu suy nghĩ lung tung dày vò bản thân đến cùng cực.
Trịnh Tại Hiền đi đến trước giường, vén rèm lên rồi lấy từ sau lưng một bó hoa nhài: "Nghe nói hoa nhài mấy ngày nay em đều không nhận nên anh tự mình mang tới cho em."
Kim Đình Hựu vẫn không nhận lấy: "Sau này không cầng mang đến nữa." – Cậu đứng dậy, buộc Trịnh Tại Hiền lùi về sau. Trịnh Tại Hiền biết Kim Đình Hựu đang giận, chủ động xoay người tới bên bàn cắm hoa nhài vào bình sứ.
"Ban sáng Lương tiểu thư tới phủ bái kiến phu nhân, tôi đã gặp được nàng. Lương tiểu thư cũng vừa đi du học về, tôi thấy nàng ấy rất xứng đôi với thiếu gia."
Trịnh Tại Hiền dừng tay đang cắm hoa lại. Hắn đi tới trước mặt Kim Đình Hựu, trầm giọng nói: "Cho nên, em cứ thế mà không cần anh nữa?"
Hắn từng bước tới gần, làm cho Kim Đình Hựu ngồi trở lại trên giường. Hắn cúi đầu nhìn cậu: "Hoa thì không nhận, người cũng không cho anh gặp. Em thật nhẫn tâm. Mới mấy ngày không gặp thì liền biến anh thành người xa lạ."
"Rõ ràng anh là người không cần em trước." – Kim Đình Hựu nhịn không nổi nữa. Người tổn thương là cậu. Tại sao Trịnh Tại Hiền lại dồn ép như thể mọi lỗi sai đều thuộc về cậu.
"Em có ngốc hay không? Anh nói không cần em khi nào?" – Trịnh Tại Hiền nhéo má Kim Đình Hựu – "Hôn ước này xem ra em còn để tâm hơn anh. Nếu em đã ưng Lương tiểu thư như thế, không bằng em thay anh cưới nàng. Dù sao em cũng là đàn ông mà."
Kim Đình Hựu vươn tay lấy gối đầu giường ném về phía Trịnh Tại Hiền: "Vô lại!"
Gối mềm ném ra không đau không ngứa, Trịnh Tại Hiền không phiền lòng. Mấy ngày nay hắn mệt mỏi vất vả, cầm lấy gối thì nằm xuống giường, đặt sau đầu chợp mắt.
"Có hôn ước không có nghĩa là anh sẽ cưới người ta. Lời anh nói với em, em để tâm một chút được không? Anh nói sẽ che chở em, thì nhất định sẽ không bỏ em, không cần em." – Trịnh Tại Hiền nhắm mắt, nhưng miệng vẫn nói không ngừng.
"Hôn ước nào có thể vi phạm." – Kim Đình Hựu vẫn là nửa tin nửa ngờ.
Trịnh Tại Hiền mở mắt: "Thế em tin anh hay là tin một tờ hôn ước rách nát kia?" – Hắn duỗi tay đem Kim Đình Hựu kéo vào trong ngực, vì để cho Kim Đình Hựu yên tâm, hắn nói tiếp: "Chiến tranh nổ ra rồi. Không biết bao lâu sẽ đánh tới nơi này. Giờ là cơ hội tốt nhất để xuôi nam. Anh đã an bài sẵn mọi thứ ở phương nam. Tới nơi đó thì không ai quản em là mẹ hai của anh hay không."
Hắn nhìn chằm chằm Kim Đình Hựu, muốn Kim Đình Hựu nhìn ra trong mắt hắn chân thành tha thiết. Hắn muốn Kim Đình Hựu rõ ràng rằng hắn yêu cậu nhiều hơn so với cậu tưởng tượng. Tương lai của hắn mỗi một bước đều có bóng dáng Kim Đình Hựu.
"Ngay cả chuyện vừa rồi, anh cũng không nói giỡn. Em có muốn quay về thân phận thật sự không?" – Hắn vuốt lọn tóc của Kim Đình Hựu hỏi cậu.
"Anh có cách sao?" – mặt Kim Đình Hựu dán vào lồng ngực hắn. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng sống với tư cách là một người đàn ông, nghĩ cũng chưa từng nghĩ.
"Tin tưởng anh. Chỉ cần em nhớ kĩ, dù có phát sinh chuyện gì vẫn phải tin tưởng anh."
Trong thành gần đây truyền đi tin tức, Trịnh đại thiếu gia đột hiên đào hôn, mang theo một đống tiền vàng tới Lương phủ thỉnh cầu giải trừ hôn ước. Lại có người nói, Trịnh đại thiếu gia thế mà lại là người đồng tính. Hắn vì nhân tình mới làm vậy.
Chẳng qua những tin tức này rất nhanh bị một tin tức khác to lớn hơn vùi lấp. Chiến sự sắp lan đến thành. Nhất thời người người nhà nhà đều bận rộn chạy trốn, không ai rảnh rỗi đi dị nghị mấy chuyện không phải của mình. Trịnh phủ trên dưới cũng vội vàng thu thập hành lý, đại thiếu gia nói đã sớm chuẩn bị hết thảy ở phương nam, khiến mọi người cũng an tâm ít nhiều.
Mọi sự đều rất thuận lợi, ngoại trừ việc trên đường đi nhị phu nhân đột nhiên biến mất không thấy tăm hơn. Chỉ là mọi người đều vội vàng thoát thân tới được phương nam còn chuyện khác để sau tính. Nói là vậy, nhưng cũng không ai định đi tìm, chỉ là một tiểu thiếp thôi mà, chẳng đáng bận tâm.
Đến phương nam, đại thiếu gia trong một tuần đã thu xếp chu toàn cho lớn nhỏ người Trịnh phủ. Việc kinh doanh cũng thuận lợi, tuy không thể so sánh với trước đây nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.
Thời tiết phương nam ẩm ướt nhiều mưa, ngày nào cũng có mưa phùn tí tách. Trịnh Tại Hiền chắp tay sau lưng nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ. Rời khỏi phương bắc đã hơn ba tháng, hết thảy đều suôn sẻ, chỉ là... nếu có người ấy thì thật tốt.
Để cậu có một thân phận mới trở về, thì phải dùng việc mất tích để chơi một ván cờ nguy hiểm và cũng là con đường duy nhất. Có điều chiến sự loạn lạc giờ không biết cậu đang ở nơi đâu.
Hôm nay bình hoa tươi không phải hoa nhài, người hầu nói bởi vì trời mưa nên không kịp mua mới. Trịnh Tại Hiền quyết định tự mình ra ngoài một chuyến, nghe nói thành đông có một tiệm hoa mới khai trương, tên gọi là "Hương hoa nhài".
Lúc tới nơi, Trịnh Tại Hiện lại nghe tin hoa nhài đã bán hết. Có điều người làm nói ông chủ bọn họ mỗi ngày đều giữ lại một bó cho riêng mình, hắn có thể thử thuyết phục ông chủ bán lại cho hắn.
"Làm phiền rồi." – Trịnh Tại Hiền một ngày không có hoa nhài thì thấy thật trống trải, đành nhờ người kia vào mời ông chủ ra.
"Có người muốn tìm tôi sao?" – giọng nói từ gian sau truyền đến, âm sắc có chút quen tai, nhưng lại càng trong trẻo hơn. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến khi mùi hương hoa nhài quen thuộc truyền đến, không phải mùi hương hoa nhài bình thường, mà là mùi hương thuộc về duy nhất một người.
Thật sự là em sao? Trịnh Tại Hiền có chút kích động, căng thẳng chờ rèm cửa xốc lên, hiện ra gương mặt hoàn toàn trùng khớp với kí ức của hắn.
Đôi mắt quả hạnh long lanh, nốt ruồi gợi cảm ngay dưới mắt, chỉ có suối tóc đen dài đã biến thành tóc ngắn gọn gàng, một vài sợi tóc mái nhẹ rơi trên trán, không giấu được vẻ tuấn tú.
Cậu đi đến trước mặt Trình Tại Hiền, cười nhẹ vươn tay ra: "Xin chào, tôi là ông chủ tiệm hoa này, tôi là Kim Đình Hựu."
Ngoài trời hạt mưa không ngừng triền miên rơi xuống, giống như ngày bọn họ mới gặp mặt, nhen nhóm những tình cảm mông lung. Tuy nhiên lần này, nước mưa đã gột rửa hết những xiềng xích giữa bọn họ. Cậu không còn là mẹ hai của hắn, mà hắn cũng không là con trai trên danh nghĩa của cậu nữa.
Trịnh Tại Hiền nắm chặt tay Kim Đình Hựu: "Xin chào, tôi là Trịnh Tại Hiền."
- Hoàn -
Hết rồi mọi người ơi. Fic ngắn mà nên không ngược gì đâu, mình thấy bạn tác giả kết cũng hơi bị gấp á. Nhưng mà cũng dễ thương (ں•́ᴥ•̀)
Lại tạm biệt mọi người nhé... \(•́.•̀✿)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com