Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36


36.

Đêm nay Thiên Khải, bóng đêm sâu nặng, lại có chút bất an.

Có người lạc vào vực sâu của hoa sen, say sưa không biết đường về.

Có người hứng gió sương trời, suốt đêm không ngủ được.

"Thiệu Hàn, ta cuối cùng vẫn không bằng lục đệ." Bạch Vương nhìn nhìn đèn ngoài viện, sau đó nhẹ nhàng sờ lên mắt hắn.

Đôi mắt của hắn đã được chữa khỏi, nhưng sau khi khỏi bệnh, hắn mới biết được rằng đôi mắt hắn đang sử dụng thực chất là đôi mắt của Thiệu Hàn.

Tấm lòng của một trung thần, không thể nào phụ.

Nhưng làm sao có thể không phụ?

Có người cuồng nộ như bão táp, đập hết bàn này đến bàn khác.

"Xích Vương điện hạ, chuyện đã đến nước này, ngài còn có chút cố kỵ nào không?" Bộ váy đỏ kiều diễm như nước, dáng người nữ tử uyển chuyển, chỉ cần dáng người cũng khiến người ta cảm thấy quyến rũ. Nàng chậm rãi bước vào , khuôn mặt của được che lại bằng một lớp mặt nạ đen, chỉ để lộ một đôi mắt, đôi mắt này giống như hoa đào, nước chảy, trong trẻo đẹp đẽ khiến người ta say mê.

"Ngươi có tự tin Thanh Tĩnh Thiên Sư sẽ không nhìn thấu thủ đoạn của ngươi không?" Xích Vương âm tà hỏi.

"Tiểu chiêu của ta quả thực không dễ nhìn thấu, hơn nữa trong cung có truyền tin tức, hôm nay Thiên Sư vẫn chưa về cung." Thanh âm của nữ tử kia rất quyến rũ: "Điện hạ, ngươi cứ khống chế hoàng thượng điền tên ngươi vào phong long quyển trục đi, trên cuộn ấn rồng, sau đó giết hắn, thiên hạ này liền là của ngài, hà tất gì lại do dự?"

Bàn tay yếu ớt, không xương đặt lên cổ Xích Vương.

"Bang" Xích Vương giơ tay hất tay nàng ra: "Đừng chạm vào ta, ta không muốn dính vào mấy con bọ kinh tởm của ngươi. Về phần khống chế phụ hoàng, ta có thể làm theo lời ngươi."

"Tuân lệnh, thưa điện hạ." Đôi mắt nữ nhân tràn ngập nụ cười quyến rũ.

Tuyết Lạc sơn trang.

Trời trong xanh, Lý Liên Hoa chậm rãi mở mắt, nhìn bầu trời, không khỏi mỉm cười, tựa hồ đã rất lâu không có được ngủ yên như vậy.

Vừa định đứng dậy, hắn cảm thấy bàn tay của người phía sau vẫn đặt trên eo mình, vì thế hắn lại nằm xuống, chỉ hơi quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Sắt.

Đêm qua khi ngủ say, Tiêu Sắt đem cả người ôm hắn vào lòng, ôm anh đi vào giấc ngủ, không nghĩ tới sau một đêm trôi qua, tay người người nọ vẫn ôm lấy eo hắn.

Hai cơ thể áp chặt vào nhau, nhiệt độ cơ thể ấm áp của chàng thiếu niên được truyền đến mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Lý Liên Hoa nghĩ thầm, nam nhân này mặc dù bình thường bề ngoài lạnh lùng, giống như một lão nhân gia, nhưng thực chất vẫn là một thiếu niên, thân thể thiếu niên luôn ấm áp.

Đối với Lý Liên Hoa mà nói, nhiệt độ này vừa phải, ấm áp nhưng không đến mức quá nóng.

"Gió nổi lên." Một tiếng hét giận dữ từ ngoài phòng truyền đến, sau đó Lý Liên Hoa nghe thấy tiếng cây thương của Tư Không Thiên Lạc xé nát không trung.

Theo sau là một loạt tiếng "Tranh...", âm thanh kim sắt giao nhau, nhất định là Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt đang luyện võ với nhau.

Lý Liên Hoa nhìn Tiêu Sắt vẫn đang ngủ say, thiếu niên tuấn tú nhắm mắt lại, lông mi dài buông xuống bóng tối dày đặc.

"Tiêu lão bản, ngươi xem băng hữu của ngươi đang bắt đầu luyện công, không phải đã đến lúc ngươi cũng nên rời giường sao?"

Tiêu Sắt không mở mắt, một tay đem người lôi ra trong lòng ngực, ôm chặt lấy, sau đó vùi đầu vào cổ đối phương, giọng nói lười biếng mơ hồ.

"Đừng nhúc nhích, ngủ thêm một lát nữa."

"Ngươi cho rằng đây là ý nghĩa đêm 'xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi'(*) sao, vương tử sau này sẽ không phải vào triều sớm sao?"

(*) Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy,

"Vậy Lý quý phi, ngươi tại sao còn không thị tẩm cho tốt?" Tiêu Sắt lười biếng mở mắt ra, nhìn cái cổ trắng nõn thon dài trước mặt, há miệng nhẹ nhàng cắn một cái.

Đầu răng nhọn mài vào thịt trắng, Lý Liên Hoa cảm giác như một khối thịt xương cốt.

"Ta nghĩ Tiêu lão bản thật sự giống một con cẩu." Lý Liên Hoa thoát khỏi sự kìm kẹp của Tiêu Sắt, ngồi lên giường, xoa xoa chỗ bị Tiểu Sắt cắn, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

"Ha ha..." Tiêu Sắt thấp giọng cười ngồi dậy, lại ôm người vào lòng, hai tay đặt lên vai người trong ngực, hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"

"Ta cảm thấy khá thoải mái, sao ngươi lại hỏi vậy?"

"Sách nói, sau đêm đầu tiên, những người ở phía dưới sẽ luôn bị eo đau, chân rút gân, nơi đó cũng sẽ đau." Tiêu Sắt thản nhiên nói: "Ngươi thật sự không sao chứ? Hay là xấu hổ không nói ra?"

Thân thể ấm áp của thiếu niên áp vào lưng hắn, từng tấc áo đều mềm mại như được ủi phẳng phiu.

"Đương nhiên là ta ổn. Về phần tại sao ta ổn?" Lý Liên Hoa quay lại mỉm cười, gõ ngón tay lên ngực Tiêu Sắt: "Có lẽ... là do Tiêu lão bản đêm qua làm việc không đủ sức a? Có muốn ta cho ngươi một ít thuốc bổ không? Ta nhớ tới Mộc Xuân Phong trong tay hắn còn có chút xà gan chưa được dùng tới."

"Lý Liên Hoa!" Tiêu Sắt nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi, không đùa nữa." Lý Liên Hoa xua tay: "Thật sự nên rời giường, ngươi nhìn mặt trời sắp chiếu vào mông rồi."

Nói xong, hắn xuống giường, xoay người cúi xuống nhặt quần áo, bộ đồ ngủ mềm mại không hề dè dặt mà tôn lên đường cong eo và hông, Tiêu Sắt không khỏi chửi thầm trong lòng.

"Ta thấy mông của ngươi mới thiếu ánh nắng."

Lý Liên Hoa cởi quần áo, phát hiện thắt lưng đã bị đứt, vẻ mặt chán ghét nhìn Tiêu Sắt: " Tiêu lão bản, đêm qua ngươi quá nóng nảy, có thấy y phục của ta đều bị ngươi xé hỏng rồi. Giờ thì tốt rồi, ta mặc cái gì ra cửa? Ta làm sao có thể đi gặp người khác?"

"Trong ngăn tủ, có quần áo đã chuẩn bị sẵn theo kích cỡ của ngươi." Tiêu Sắt bình tĩnh nói.

Lý Liên Hoa theo chỉ dẫn mở tủ quần áo, lấy ra một bộ y phục trắng mặc vào.

Sau đó Tiêu Sắt đi tới, chọn một bộ thanh y rồi mặc vào.

Sau khi Lý Liên Hoa mặc quần áo vào, mới phát hiện ra bộ thanh y của Tiêu Sắt và bạch y của mình, ngoại trừ màu sắc, kiểu dáng, hình dáng, thậm chí cả hoa văn hết thảy đều giống hệt nhau.

Lý Liên Hoa trầm ngâm, nhìn lại quần áo trong tủ.

Trước đây anh không để ý, nhưng bây giờ nhìn kỹ hơn thì phát hiện quần áo trong tủ chỉ có hai màu xanh và trắng, tuy không lấy từng cái một ra xem nhưng hắn đoán rằng những bộ quần áo này chắc chắn cũng giống nhau. Giống như bộ quần áo hai người đang mặc lúc này, có lẽ chỉ khác nhau về màu sắc.

Lý Liên Hoa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tiêu Sắt, trầm mặc hồi lâu.

"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?" Tiêu Sắc khó hiểu.

"Tiêu lão bản, bộ y phục này... quả thật là dụng tâm lương khổ(*) a..."

(*) tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại

Tiêu Sắt bị hắn nói toạc ea tâm tư, không khỏi có chút xấu hổ, sau đó lại nghe Lý Liên Hoa nói: "Nhưng ta rất thích."

"Đều rất hợp với quần áo của ta. Ai quan tâm ngươi có thích hay không?" Tiêu Sắt cố gắng nói một cách gay gắt, sau đó quay về phía chiếc gương đồng bắt đầu chải và buộc tóc.

Lý Liên Hoa không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy lưng của Tiêu Sắt đang vật lộn với mái tóc của mình.

Người trẻ da mặt thật mỏng, nhưng... cảm giác thật tốt.

Nhìn xung quanh, nhìn thấy vật đêm qua bị hắn ném xuống đất, hoa mận đỏ đã hơi héo, hắn cúi xuống nhặt cành hoa mận, rút ​​hoa mận đỏ ra, bước tới đặc cành hoa lên  trên bàn, thuận tay lấy chiếc lược từ tay Tiêu Sắt.

"Tóc đều sắp bị kéo rụng hết rồi, để ta giúp ngươi."

Lý Liên Hoa cầm lược chải thẳng mái tóc dài mượt mà của Tiêu Sắt, ngón tay luồn qua mái tóc mượt mà, Lý Liên Hoa chợt nghĩ ra một chữ.

Du quang thủy hoạt... Khụ... Hắn cười cười không dám nói ra, nếu nói ra, thiếu niên bình thường trầm ổn này chỉ sợ sẽ lại tức giận.

"Hôm nay không cần vấn tóc." Tiêu Sắt nhìn qua gương phía sau, cúi đầu nhìn Lý Liên Hoa đang giúp hắn sửa lại tóc.

"Tại sao?" Lý Liên Hoa khó hiểu.

"Mảnh ngọc trên đỉnh kim quan bị nứt rồi." Tiêu Sắt nhẹ nhàng nói.

Lyd Liên Hoa nhìn về kim quan, thấy mảnh ngọc trắng trên kim quan của hắn vẫn còn nguyên vẹn như trước.

"Được rồi, tùy ngươi. Nếu ngươi không vấn tóc thì không vấn tóc."

"Đúng rồi, trước đây quên hỏi ngươi, vì sao phụ hoàng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều?"

"Này là do Dương... A...tâm pháp thiên hạ đệ nhất, thuần khiết nhất trên thế gian. Ngoài việc chữa lành vết thương và loại bỏ độc tố, nó còn có thể phục hồi sắc đẹp và trẻ hóa." Lý Liên Hoa kéo mái tóc dài của Tiêu Sắt ra phía sau đầu, dùng trâm cố định lại, tóc mái xõa xuống trán, chàng trai vốn lạnh lùng xa cách nhưng thực ra lại có tính tình ôn hòa hơn.

"Ngươi đem thiên hạ đệ nhất truyền cho phụ hoàng?"

"Kì thật không có. Chủ yếu là với trình độ võ học của phụ hoàng ngươi, hắn căn bản không thể học được." Lý Liên Hoa thở dài: "Cho nên ta chỉ có thể đưa nội lực của mình vào cơ thể hắn để giúp hắn vận chuyển công pháp. Điều này sẽ để cho nội lực lưu lại trong cơ thể hắn thêm mấy ngày, sau đó lại tiếp tục, thời gian trôi qua, hắn tự nhiên sẽ trẻ lại..."

Tiêu Sắt cau mày: "Công pháp này của ngươi, các nương nương trong cung khẳng định rất thích."

"Thích cũng vô dụng a, thiên hạ đệ nhất võ công này người bình thường căn bản học không được, hơn nữa trên chốn giang hồ này không phải tất cả cao thủ đều có thuật trú nhan sao? Kỹ thuật của ta cũng không có gì hiếm lạ." Lý Liên Hoa xua tay nói.

"Cũng đúng." Tiêu Sắt gật đầu, đứng dậy, lấy hộp kiếm Bất Nhiễmi ra đặt lên bàn.

"Đây là cái gì?" Lý Liên Hoa dùng ngón tay gõ gõ hộp kiếm.

"Mở ra nhìn xem."

Lý Liên Hoa mở hộp kiếm ra, ngửi thấy mùi thơm thanh nhã của hoa sen, sau đó hắn nhìn thấy một thanh kiếm bạc có khắc hoa sen trên chuôi kiếm.

Hắn cầm thanh kiếm lên và nắm lấy nó trong tay, nhìn vào thanh kiếm, thần sắc lộ rõ vẽ phức tạp và khó diễn tả.

"Thanh kiếm này tên là Bất Nhiễm, được rèn bởi Danh Kiếm sơn trang. Sau đó, nó được Tửu tiên Bách Lý Đông Quân mua lại, và bị Diệp Đỉnh Chi đánh gãy trên đỉnh thành Thiên Khải. Ngày đó khi ta nhìn thấy kiếm khí của ngươi, ta cảm thấy thanh kiếm này rất hợp với ngươi, nên ta đã yêu cầu mua lại thanh kiếm gãy và nhờ Lý Tố Vương, cốc chủ của Kiếm Tâm trủng đúc lại nó, ngươi có thích nó không?"

Tiêu Sắt nhìn Lý Liên Hoa, nhìn thấy Lý Liên Hoa cầm kiếm trên mặt vẻ mặt phức tạp, sau đó nhìn đôi mắt hắn dần dần đỏ lên, trong mắt lóe lên tia nước.

Trong lòng Tiêu Sắt thắt lại, nói: "Ta cho ngươi một kiếm, ngươi cảm động đến mức muốn khóc sao?"

"Đương nhiên không đến mức đó, ta chỉ là nhớ tới một ít chuyện cũ thôi." Lý Liên Hoa thu hồi cảm xúc phức tạp trong lòng, cười nói: " Cho tới nay, ta luôn cho rằng ta chính là một người vứt bỏ kiếm, không nghĩ tới.. ."

Không nghĩ tới cái gì? Trước khi Tiêu Sắt có thể nói lời tiếp theo, hắn đã nhìn thấy Lý Liên Hoa thả Bất Nhiễm kiếm vào lại hộp kiếm mà không hề có ý định rút nó ra.

"Sao ngươi không rút nó ra và nhìn xem?"

Lý Liên Hoa đóng hộp kiếm lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sắt, cười giải thích: "Vừa rồi lúc cầm nó, ta có cảm giác, với tình trạng hiện tại của mình, ta hẳn là không thể rút thanh kiếm này ra. Đó là một thanh kiếm thực sự tốt, đa tạ Tiêu lão bản rất nhiều."

Tiêu Sắt liếc nhìn hộp kiếm đã đóng kín, nhìn thẳng vào Lý Liên Hoa hỏi: "Sao ngươi dám nói lời cảm tạ ta?"

Lý Liên Hoa giơ tay sờ mũi: "Tối qua vất vả cả đêm, ta cũng đói rồi, đi ăn sáng đi."

Lý Liên Hoa vừa nói vừa đi ngang qua Tiêu Sắt và bước ra khỏi phòng.

"Lý Liên Hoa?" Lôi Vô Kiệt kinh ngạc đi tới: "Ngươi tới khi nào? Vì cái gì ta không thấy ngươi tới?"

"Lý Liên Hoa!" Tư Không Thiên Lạc cũng thu hồi thương buông xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Lý đại phu, đã lâu không gặp." Diệp Nhược Y mỉm cười bước tới.

"Lý huynh, đã lâu không gặp." Đường Liên đi tới, vỗ vỗ vai Lý Liên Hoa.

Tiêu Sắt vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Lý Liên Hoa bị mọi người vây quanh, vẻ mặt lạnh lùng, không kiên nhẫn nói: "Sao các ngươi lại đứng ở đây? Ngay cả bữa sáng cũng không cần ăn à?"

"Hôm nay trông huynh khác quá." Diệp Nhược Y nhìn Tiêu Sắt.

"Có cái gì khác?" Lôi Vô Kiệt khó hiểu, lại nhìn về phía Tiêu Sắt: "Hình như có khác biệt, nhưng ta không thể phân biệt được."

"Chúng ta đi ăn sáng đi." Tiêu Sắt đẩy đám người sang một bên, một mình bước đi.

"Hắn làm sao vậy? Hắn lại không vui sao?" Lôi Vô Kiệt khó hiểu: "Sao hắn lại không vui? Khi Lý Liên Hoa không có ở đây, ngươi liền không vui, khji người về đến ngươi cũng không vui, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Tiêu Sắt! "

"Tên 'ngộc'." Tiêu Sắt thầm chửi rủa, nhưng vẫn không dừng lại.

Bữa sáng ở Tuyết Lạc sớn trang đương nhiên rất thịnh soạn, nhưng Tiêu Sắt chỉ đưa cho Lý Liên Hoa một bát cháo trắng.

"Tiêu Sắt... Ngươi sao có thể keo kiệt như vậy? Chỉ cho người ta uống cháo thôi?" Lôi Vô Kiệt tức giận cầm một cái bánh bao thịt lớn đưa cho Lý Liên Hoa: "Đây, đây, bánh bao thịt này ngon quá."

Tiêu Sắt trừng mắt nhìn Lôi Vô Kiệt: "Đồ 'ngộc', cùng ngươi có liên quan gì sao?"

"Không cần, không cần... Ta uống cháo khá tốt." Lý Liên Hoa mỉm cười, bưng cháo lên, húp từng ngụm nhỏ.

Diệp Nhược Y nhìn xiêm y trên người Tiêu Sắt và Lý Liên Hoa, như suy tư cái gì đó, cười một chút, sau đó kéo vạt áo của Lôi Vô Kiệt, đổi chủ đề, bằng không nếu còn tiếp tục dây dưa, Tiêu Sắt sẽ lại đem tên ngốc này đánh một trận nữa.

"Bánh bao nhân thịt ngon lắm sao? Mang cho ta một cái nữa."

"Được." Lôi Vô Kiệt lập tức cười khúc khích, quên mất chuyện vừa rồi.

"Mọi người ăn ngon chứ?" Cơ Tuyết chắp tay sau lưng bước vào.

"Cơ Tuyết cô nương, đến ăn cùng đi."

Cơ Tuyết tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn mọi người nhưng không nói gì.

Tiêu Sắt chậm rãi xé bánh bao thành từng miếng nhỏ và bỏ vào bát của Lý Liên Hoa.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Lý Liên Hoa nhìn bánh bao từ trên trời rơi xuống, rất khó hiểu.

"Bánh bao ngâm cháo rất dễ tiêu."

Nhìn cảnh tượng này, Diệp Nhược Y cuối cùng cũng hiểu được Tiêu Sắt hôm nay cùng ngày xưa khác nhau như thế nào.

Tiêu Sắt có khí chất hơn người, có ý thức làm phu quân người ta. Diệp Nhược Y nhịn không được muốn cười lên, sau đó nghe Tiêu Sắt hỏi Cơ Tuyết.

"Ngươi có tin gì?"

"Mọi người đã ăn no chưa?" Cơ Tuyết hỏi mọi người.

"Ồ ô..." Lôi Vô Kiệt một miệng đầy thức ăn không thể nói, chỉ có thể lắc đầu tỏ ý chưa no.

"Vậy ngươi ăn nhanh đi, chốc nữa ta báo tin, phổng chừng các ngươi sẽ không ăn được nữa."

"Tin tức thế nào?" Lôi Vô Kiệt cuối cùng cũng có thời gian mở miệng.

Cơ Tuyết vung tay áo, trong tay cầm một quyển trục, trên quyển trục có ánh sáng vàng chảy ra.

"Giang hồ phong ba định, Kim Bảng luận võ danh, này...... Chẳng lẽ là Kim Bảng?" Lôi Vô Kiệt kinh ngạc đứng lên. Nhìn cuộn giấy trong tay Cơ Tuyết, ánh mắt cô sáng ngời.

"Ta nhớ tới, Bạch Tiểu Đường cách đây không lâu đã thay đổi Kim Bảng một lần, tại sao bây giờ lại thay đổi bảng nhanh như vậy?" Tiêu Sắt bình tĩnh nói.

"Đó là bởi vì trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, ảnh hưởng đến thứ hạng trong Kim Bảng" Cơ Tuyết lắc lắc cuộn giấy nói: "Chư vị, mời xem bảng."

Kim Bảng đầu tiên thông báo chính là Bách Binh sĩ, những cái tên trong đó không thay đổi nhiều.

Lôi Oanh và Vô Song trở thành kiếm tiên và tiến vào Bách Binh bảng.

Lôi Vô Kiệt rất vui mừng về điều này.

Tiêu Sắt nhìn dòng chữ cuối cùng, thờ ơ hỏi: "Bách Lý Đông Quân từ giã giang hồ và rút khỏi Kim Bảng? Chẳng lẽ Mạc Y, người đứng đầu bảng, cũng rút khỏi bảng sao?"

"Đúng vậy, cả hai đều chọn bế quan, sống ẩn dật và rút lui khỏi giang hồ nên đương nhiên họ không còn trong danh sách nữa."

"Bây giờ ai đứng đầu bảng?"

"Hãy tự mình xem đi."

Tiêu Sắt cầm lấy cuộn giấy, trực tiếp tìm được thứ hạng trên bảng, trong đó ghi rõ ràng: "Vị trí thứ nhất trong bảng Kim Bảng..."

"Lạc Thanh Dương." Tiêu Sắt nói.

"Đúng, chính là hắn, Cô Kiếm tiên, Lạc Thanh Dương. Hiện tại tiên nhân đã bế thế, Bách Lý không trở lại, nhìn khắp thiên hạ, không có ai có thể sánh bằng hắn, hắn đương nhiên là người đầu tiên." Cơ Tuyết giải thích.

"Lạc Thanh Dương là nghĩa phụ của Xích Vương. Ngay khi danh sách này được đưa ra, hắn..." Diệp Nhược Y lo lắng nhìn Tiêu Sắt.

"Hắn nhất định sẽ tới thành Thiên Khải, bởi vì hắn tới thành Thiên Khải là có lý do." Tiêu Sắt đi ra cửa, nhìn về phương hướng thành Thiên Khải: "Tuyên phi, Dịch Văn Quân, sư muội của hắn, nữ nhân hắn yêu nhất trong đời."

"Nếu hắn nhất định sẽ tới, vậy thì không cần lo lắng, nhiệm vụ cấp bách nhất chính là nâng cao võ công của chúng ta." Lý Liên Hoa vỗ tay đứng lên.

"Chúng ta vẫn luôn nổ lực a." Lôi Vô Kiệt nói.

"Nhưng rõ ràng là chưa đủ, các ngươi và..."

"Không cần. Hai mươi năm trước, khi Ma Giáo tiến về phía nam, là Bách Lý Đông Quân thủ hộ Thiên Khải. Nếu Lạc Thanh Dương lần này đến, Tiêu gia ta sẽ bảo vệ thành Thiên Khải." Tiêu Sắc nói kiên quyết: "Ta tới thành Thiên Khải thủ, phụ hoàng ta sẽ trấn thủ, các ngươi không nên xen vào chuyện của người khác."

Lôi Vô Kiệt đám người đang muốn phản bác, Lý Liên Hoa hỏi trước.

"Ngươi muốn thủ như thế nào?"

"Đã đến lúc ta phải đi đến nơi đó." Tiêu Sắt nhìn về phía Khâm Thiên Giám

"Hắn muốn đi đâu?" Lôi Vô Kiệt hỏi, những người còn lại đều có chút mong đợi nhìn Lý Liên Hoa.

"Khâm Thiên Giám, thiên hạ đệ nhất." Lý Liên Hoa giải thích: "Ta nghe sư bá nói, tòa lâu này có bốn tầng, nếu có thể leo lên tầng thứ tư, nhất định có thể tiến vào cõi Thần du thiên cảnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com