Chương 4
04.
Đêm hôm đó, sau khi uống rượu nói chuyện xong, Lôi Vô Kiệt lại lên núi, Đường Liên lại rời thành, Tiểu Sắt vẫn bị Tư Không Thiên Lạc đuổi đánh. Lý Liên Hoa tìm một khách điếm, mượn một cái bàn, cứ như vậy dựng thành một cái sạp bên trong thành, bắt đầu xem bệnh chữa thương. Lúc bắt đầu còn vắng vẻ, sau đó ngày càng nhiều người tìm đến để chữa trị.
Cũng không phải do y thuật của hắn cao minh gì, mà là bất luận người khác có bệnh gì, hắn đều chỉ thu có năm lượng bạc.
Chung quy thì trên thế gian này, những thứ giá rẻ luôn được người người tìm mua nhiều nhất.
Lý Liên Hoa vừa mới khám xong một người bệnh, thì thấy trường thương của Tư Không Thiên Lạc dừng lại trước mặt, nàng tức giận hét lên.
"Lý Liên Hoa, Tiêu Sắt ở đâu?"
Lý Liên Hoa cười nói:" Thiên Lạc nữ hiệp, cô phải biết rằng một cô nương tính khí thất thường, mặc kệ lớn lên xinh đẹp bao nhiêu, đều rất khó để theo đuổi. Đặc biệt là nam nhân nha. Không những khó có người theo đuổi mà còn khiến bọn họ sợ hãi đấy."
"Ngươi nói bậy cái gì đó." Tư Không Thiên Lạc vung cây thương.
Lý Liên Hoa nâng đôi tay lên, biểu tình co rúm lại:" Nữ hiệp, nữ hiệp, bình tĩnh, bình tĩnh nào. Thân thể nhỏ bé của ta không thể tránh khỏi một thương của cô nương, cũng không thể chịu nổi một thương cô giáng xuống đâu. Ta sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này mất."
"Biết mình không chịu được một thương của ta mà còn ở đây nói hưu nói vượn." Tư Không Thiên Lạc thu hồi thương, hung hăng liếc mắt nhìn Lý Liên Hoa.
"Bởi vì...Tại hạ biết Thiên Lạc nữ hiệp là một cô nương tốt bụng, thiện lương, tuyệt đối không lạm sát người vô tội, đặc biệt là ta, loại đại phu tay trói gà không chặt." Lý Liên Hoa ôn hòa cười.
"Hừ." Tư Không Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng, tức giận xoay người rời đi. Mỗi lần gặp mặt Lý Liên Hoa không biết võ công, đánh không được, mắng không thắng, chỉ có nghẹn uất mà bỏ đi.
"Lý Liên Hoa, ngươi tốt nhất cả đời không biết võ công đi, bằng không ta nhất định sẽ đánh ngươi thành từng mảnh."
Tư Không Thiên Lạc nổi giận gầm lên một tiếng rồi biến mất, sau khi xác nhận Tư Không Thiên Lạc sẽ không quay lại nữa, Lý Liên Hoa hô lên:
"Xuất hiện đi."
Phía sau Lý Liên Hoa có một con hẻm nhỏ, Tiêu Sắt mặc y phục lam sắc chậm rãi từ trong ngõ đi ra.
"Đa tạ."
"Kỳ thật... Ta thấy Thiên Lạc tiểu thư này khá tốt, mặc dù tính tình có chút gắt gỏng, có chút ngang ngược và ương ngạnh. Nhưng có thể thấy, thực ra tâm địa nàng rất thiện lương, cũng rất thông minh." Lý Liên Hoa nghiêm túc nhìn Tiêu Sắt:" Ngươi có thể suy xét một chút."
"Lý Liên Hoa, ngươi dự định đổi nghề làm mai mối sao?" Tiêu Sắt trừng mắt nhìn Liên Hoa.
"Cái đó không phải. Ta chỉ nghĩ hai người rất xứng đôi thôi."
"Lý Liên Hoa, nếu ngươi còn nói nữa, tin hay không ta sẽ đánh ngươi?" Tiêu Sắt giơ nắm đấm uy hiếp.
"Không nói, không nói nữa." Lý Liên Hoa trịnh trọng trả lời, sau đó cúi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Thu quán sớm như vậy?" Tiêu Sắt có chút nghi hoặc.
"Sáng nay khi ra ngoài xem bói, hôm nay tốt nhất nên thu quán sớm." Lý Liên Hoa đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị vào khách điểm bảo tiểu nhị ra thu dọn cái bàn.
Tiêu Sắt đã miễn nhiễm với những lời hồ ngôn loạn ngữ của Lý Liên Hoa: "Nếu hôm nay ngươi không phải gác quầy, không bằng chúng ta đi uống một chén đi?"
"Này, sao hôm nay Tiêu lão bản lại hào phóng như vậy?" Lý Liên Hoa.
"Có đi hay không?"
"Đương nhiên muốn đi. Chẳng lẽ hôm nay Tiêu lão đại hào phóng như vậy, chủ động mời ta đi uống rượu? Ta... Ta nhất định phải nắm bắt được cơ hội này.", "Lý Liên Hoa nghe nói được uống rượu, vui vẻ mỉm cười, lông mày nhướng lên.
Tiêu Sắt dường như bị nụ cười lây nhiễm, khóe miệng hiện lên một nụ cười khác thường.
Quán rượu Đông Quy.
Tiêu Sắt hỏi Lý Liên Hoa: "Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược mười hai loại rượu cùng với một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt, hôm nay ngươi muốn uống rượu gì?"
Lý Liên Hoa "A" với vẻ mặt áy náy: "Ta được phép uống nhiều rượu như vậy sao? Lúc trước nói Tiêu lão bản keo kiệt thật sai lầm, phải nói Tiêu lão bản là người hào phóng nhất trên đời.
"Nhàm chán." Tiêu Sắt thầm mắng một câu.
"Hôm nay nghe người ta nói ở Thiên Khải thành một tòa Điêu Lâu Tiểu Trúc, bọn họ nói có một loại rượu Thu Lộ Bạch có một không hai trong thiên hạ."
"Ngươi muốn uống Thu Bạch Lộ."
"Không, không phải." Lý Liên Hoa mỉm cười xua tay, tiếp tục nói: "Bởi vì ta cũng nghe nói Bách Lý Đông Quân đã dùng bảy chung rượu Tinh Dạ đánh bại Thu Lộ Bạch nổi danh thiên hạ để ủ loại rượu Thu Lộ Bạch này."
"Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chỉ vì muốn uống bảy loại Tinh Dạ sao?"
Lý Liên Hoa trên mặt tràn đầy không táng thành: "Chỉ là nói chuyện hàn huyên bình thường thôi, không có gì là vô nghĩa cả."
"Chờ ở đây, ta đi lấy rượu."
Khi Tiêu Sắt trở về, trên tay cầm bảy bầu rượu.
"Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang." Tiêu Sắt đặt rượu lên bàn: "Chính là bảy loại rượu Tinh Dạ."
Lý Liên Hoa nhìn trố mắt: "Trăm nghe không bằng xem tận mắt nha, đây là bảy loại rượu Tinh Dạ sao? Đúng thật là có bảy loại này."
"Uống gì trước?" Tiêu Sắt đem chén rượu đưa cho Lý Liên Hoa.
"Tùy ý."
"Vậy chúng ta bắt đầu từ Thiên Xu." Tiêu Sắt cầm chai rượu lên, cả hai cùng rót đầy ly.
Hai người đã uống bảy bầu rượu rất lâu và trò chuyện rất nhiều.
Tiêu Sắt hỏi: "Lý Liên Hoa, y thuật của ngươi có tốt không?"
"Coi là tốt đi, miễn cưỡng sống qua ngày."
"Vậy ngươi có thể chữa lành thương cho ta không?" Tiêu Sắt lấy ra năm lạng bạc vụn đẩy qua, sau đó đưa tay ra.
Lý Liên Hoa nhìn Tiêu Sắt một hồi, lấy tiền đi, cũng không đưa tay bắt mạch, áy náy cười: "Mạch ẩn của ngươi bị hao tổn bởi một cổ âm chi lực, một khi động nội lực, hai cổ nội lực trong cơ thể ngươi sẽ va chạm vào nhau khiến ngươi mất mạng. Đây chính là nguyên nhân khiến ngươi mất hết võ công."
"Làm sao ngươi biết được?" Tiêu Sắt cụp mắt xuống.
"Làm sao ta biết được? Tiêu lão bản đã quên mất lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao, lúc đó ta đã bắt mạch qua cho ngươi." Lý Liên hoa cười cười uống một ngụm rượu.
"Thương này ngươi có thể chữa trị được không?"
"Ta nghĩ Tư Không Trường Phong đã có biện pháp có thể chữa trị cho ngươi rồi, biện pháp này tuy có thể chữa được thương thế của ngươi nhưng nó có thể giết chết ngươi." Lý Liên Hoa dừng một chút: "Về phần ta, ta có hai biện pháp chữa trị cho ngươi, một biện pháp giống như Tư Không Trường Phong, còn phương pháp thứ hai lại khác.
"Biện pháp gì?" Tiêu Sắt có chút hưng phấn.
"Ai da... thiếu niên, ngươi đừng quá kích động, muốn ta chữa lành vết thương cho ngươi thì số tiền ít ỏi này không đủ đâu." Lý Liên Hoa đem bạc đặc lại trên bàn.
"Vậy ngươi muốn bao nhiêu."
"Tiêu lão bản, ngươi cảm thấy võ công của ngươi đáng giá bao nhiêu bạc?" Lý Liên Hoa cười hỏi: "Không cần nóng nảy, hãy suy nghĩ từ từ, đến khi ngươi nghĩ kỹ rồi, đến tìm ta."
Tiêu Sắt trở về bộ dạng lười biếng, dựa vào bàn im lặng uống rượu.
Lý Liên Hoa không nhanh không chậm mà khuyên hắn.
"Kỳ thật ngươi không biết võ công cũng không có gì to tát, ngươi cũng không cần phải không vui, không phải bận tâm lo lắng về chuyện này. Ngươi thấy đấy ta cũng không biết võ công nhưng sống rất tốt, mỗi ngày trồng hoa, trồng rau, kiếm tiền nuôi sống chính mình, cũng thật vui."
"Ta và ngươi khác nhau." Tiêu Sắt nhàn nhạt nói.
"Khác cái gì?"
"Thời điểm ta mười tuổi, ta có mộng tưởng được cầm kiếm xông pha giang hồ và uống rượu trên lầu cao."
Lý Liên Hoa nói: "Ồ" một tiếng.
"Lý Liên Hoa, ngươi chưa từng bước lên đỉnh cao đó, ngươi không hiểu cảm giác rơi từ đỉnh cao đó là như thế nào đâu." Tiêu Sắt lạnh nhạt nói: "Mà ta không phải là người thế tục. Ta sinh ra để đứng trên đỉnh cao đó."
"Phì..." Lý Liên Hoa bật cười.
Tiêu Sắt trừng mắt nhìn hắn.
"Khụ, khụ, khụ." Sau một hồi ho khan, Lý Liên Hoa thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Thật ra... không có người sinh ra để đứng trên đỉnh cao." Lý Liên Hoa rót một ly rượu, một ngụm uống hết: "Không phải ai khi rơi xuống đỉnh cao thì đều muốn quay lại chỗ đó."
Ngữ điệu Lý Liên Hoa nhẹ nhàng chầm chậm, biểu tình ôn hòa nhìn Tiêu Sắt tựa như một đức Phật từ bi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com