Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


“Mẹ, con đi đây!” Phương Đa Bệnh bưng bát mì xì xà xì xụp húp đến thấy đáy, sau đó vội vàng muốn đi, Hà đường chủ gấp gáp đuổi theo hắn gọi to, “Này! Tốt xấu gì cũng phải đợi hết hôm nay, rồi mai hẵn đi cũng không muộn mà!”

Hôm nay là sinh thần hai mươi tuổi của Phương Đa Bệnh, đã đến nhược quán, vốn là muốn tổ chức sinh thần long trọng một chút, nhưng nào ngờ đại hội anh hùng mà mỗi năm Tứ Cố Môn sẽ tổ chức một lần lại sắp bắt đầu rồi. Mấy ngày trước Phương Đa Bệnh vừa thi vào Bách Xuyên Viện làm hình thám, nên hắn rất hứng khởi, dù nói cái gì cũng muốn đến đại hội anh hùng để mở mang kiến thức.

“Mẹ còn chuẩn bị cho con một phần quà lớn nữa đây này…”

Phương Đa Bệnh đã chạy ra tới cửa, hắn quay đầu lại cười nói, “Mẹ! Được gặp Lý Tương Di đã coi như là quà sinh thần của con rồi, quà của mẹ đợi con về lại đưa sau.”

Hà đường chủ lắc đầu cười, chỉ đành mặc hắn chạy đi.

Phương Đa Bệnh may mắn mười sáu tuổi đã trở thành Càn Nguyên, chuyến đi này cũng không có gì đáng lo lắng. Tứ Cố Môn cũng biết thân phận của Phương Đa Bệnh, có điều chỉ coi như để cho hắn tham gia náo nhiệt mà thôi.

Phương Đa Bệnh tâm tình khoan khoái cưỡi tuấn mã một đường xuống núi. Khi đến được phụ cận Tứ Cố Môn thì trời cũng đã tối, Phương Đa Bệnh cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho người khác nên định sẽ nghỉ ngơi tại phụ cận, ngày mai sẽ đi bái phỏng. Chỉ là nơi này lại có một rừng trúc, Phương Đa Bệnh chưa từng đến đây nên đã lạc đường, hắn vòng vo mãi vẫn không tìm được lối ra.

Sâu trong rừng trúc bỗng có tiếng người, Phương Đa Bệnh nghĩ bụng nếu đã có tiếng người ắt hẳn sẽ là đường lớn, liền thúc ngựa chạy về phía đó. Nào ngờ càng chạy càng sâu, tiếng người cũng càng rõ hơn.

“Ôi, tiểu cô nương này thật thơm…đến đây để ta hôn một cái nào.”

Giọng nói của một tên lưu manh vô lại nào đó cất lên, xung quanh cũng nổi lên một trận cười vang, một tên khác lại nói, “Lục đại hiệp, Khôn Trạch cực phẩm thế này ngươi cũng không nên hưởng một mình, để cho các huynh đệ cũng nếm thử một chút chứ.”

Lục đại hiệp kia ngược lại vô cùng rộng lượng, “Đương nhiên rồi! Chỉ là không biết các vị đây muốn luân phiên hay muốn cùng lên?”

Đám nam nhân lại phát ra một trận cười to, bọn chúng đang vây lấy một mỹ nhân thanh y, người nọ ngã trên đất cũng không nhìn được bộ dáng ra sao, chỉ thấy vóc người y thon thả, làn da trắng nõn, chỉ có điều trên mặt đeo một tấm sa mỏng.

“Tiểu cô nương còn rất thẹn thùng cơ, nào, tháo khăn che mặt xuống để các đại gia nhìn xem nhan sắc thế nào.”

“Lục huynh, lỡ đâu tháo xuống lại là Chung Vô Diệm, quấy rầy nhã hứng của ngươi thì làm sao bây giờ?”

Lục đại hiệp cười phá lên, “Chỉ bằng tín hương của nàng thôi ta đã chịu không nổi rồi, nếu như xấu quá thì đưa lưng lại là được rồi hahaha…”

Mỹ nhân ngã trên đất cúi đầu xuống, trong mắt hàn quang chợt loé, đã nổi lên sát khí, y đang định lấy ám khí trong tay áo ra bỗng nghe có tiếng người đến, liền hạ tay xuống khôi phục bộ dáng yếu đuối nằm trên đất.

Lục đại hiệp vẫn chưa hề hay biết gì, còn đang muốn tháo khăn che mặt của y xuống bỗng nghe thấy người bên cạnh lớn tiếng hô lên, “Dừng tay!”

Ngay lập tức tay và ngực mấy tên lưu manh đó đã bị đạn châu bắn trúng, bị bức lùi về phía sau vài bước.

Đám người ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một bạch y công tử cưỡi tuấn mã mà đến, nộ khí giữa chân mày còn chưa tan.

“Mấy tên dâm tặc các ngươi từ đâu đến? Còn không mau thả y ra!”

Người đến chính là Phương Đa Bệnh, hắn nhảy xuống ngựa, bạch y bay bay rũ xuống bên cạnh mỹ nhân kia, đem y chặn lại ở phía sau lưng, “Chắc hẳn các ngươi cũng đến tham gia đại hội anh hùng nhỉ, hiện tại lập tức cút đi thì ta sẽ chừa lại cho các ngươi chút mặt mũi.”

Lục đại hiệp cười ầm lên, thấy Phương Đa Bệnh tuổi còn trẻ nên không đặt vào mắt, “Chỉ dựa vào ngươi sao? Lông còn chưa đủ dài đã muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Dám làm hỏng chuyện tốt của lão tử, lên cho ta!”

Phương Đa Bệnh cười lạnh một tiếng, sáo ngọc giắt trên eo không biết từ khi nào đã cầm trong tay. Chỉ thấy hắn nắm sáo ngọc vung lên đánh như không đánh, ấy thế mà đám người đó lại đồng loạt đổ máu, lúc này mới nhìn công phu của hắn bằng con mắt khác.

Phương Đa Bệnh ngửi thấy một trận tín hương Càn Nguyên của đám người nọ, cảm thấy cực kỳ bực bội, loại kém cỏi như vậy cũng dám ở đây giương oai. Hắn giật đai lưng của bọn chúng xuống cột cả đám lên cây, xong xuôi mới quay người lại xem tình huống của mỹ nhân nọ.

“Cô không sao chứ?”

Mỹ nhân gật gật đầu, chống đỡ muốn ngồi dậy lại thoát lực ngã xuống. Phương Đa Bệnh vội vã đỡ lấy y, sau đó dứt khoát ôm y lên, tín hương của người nọ phảng phất bên mũi Phương Đa Bệnh.

Đó là mùi hoa sen thơm ngào ngạt, ngọt nhưng không ngấy, không nóng không lạnh, cảm giác giống như đang du thuyền trên hồ sen sau trận mưa to. Tín hương mang theo hơi nước tập kích đến khiến lòng người rung động.

“Đa ta công tử ra tay tương trợ, công tử…. Công tử?”

Phương Đa Bệnh đã bị tín hương kia mê hoặc tâm trí, lúc hoàn hồn lại thế mà phát hiện giọng nói người trong ngực là một nam tử, nhưng nam tử này ôm vào lòng cảm giác không hề nặng chút nào. Phương Đa Bệnh ổn định tinh thần nói, “Không cần cám ơn ta, là bọn chúng thừa vắng mà vào, vốn dĩ nên đánh. Ta đưa huynh về nhé, trên người huynh có ẩn tín đan không?”

Nam tử lắc lắc đầu, “Chính vì hết rồi nên mới muốn đi mua một ít, nào ngờ hiệu thuốc đóng cửa rồi, ta vốn định… ở trong rừng trúc này nhẫn nại một đêm, nào ngờ lại đụng phải bọn chúng…”

Phương Đa Bệnh chưa hiểu rõ thế sự, chỉ mơ hồ biết mỗi tháng Khôn Trạch đều sẽ có một kỳ phát tình, nếu như uống ẩn tín đan có thể che dấu được hành tích, không đến mức bị Càn Nguyên khi dễ, nếu không có sẽ rất thống khổ. Hắn nhìn Khôn Trạch trong lòng mình một cái, lúc này e đã không kịp mua ẩn tín đan nữa rồi, chỉ đành đưa y về.

Có điều tín hương của Khôn Trạch này quá mức câu nhân. Phương Đa Bệnh lại không muốn có thêm tai vạ bèn phóng tín hương của mình ra bao trùm lấy y, ngăn không cho những Càn Nguyên xung quanh dám mò tới.

Phương Đa Bệnh ôm nam tử lên ngựa, y ngã vào ngực Phương Đa Bệnh, bị tín hương của hắn làm cho xụi lơ vô lực. Tín hương của Phương Đa Bệnh tươi mát lạnh lùng, giống như rừng trúc đầu mùa tuyết, lại mang theo chút mùi cam quýt nhàn nhạt lộ ra vài phần thiếu niên ngây ngô.

Phương Đa Bệnh thúc ngựa đến nơi mà nam tử gọi là “nhà”, chỉ thấy đó là một toà lầu nhỏ có hai tầng, mà toà lầu đó cũng không phải xây trên mặt đất mà giống như xe ngựa vậy, phía trước còn có bốn con ngựa kéo.

“Huynh sống ở đây sao?” Phương Đa Bệnh ôm y xuống phát hiện bên trong không còn ai khác, chỉ có một con chó vàng đang canh trước cửa, thấy hắn đến cũng không sủa chỉ quắc quắc đuôi.

Phương Đa Bệnh ôm người đến tận phòng, sau đó cũng ngồi xuống.

Nam tử đợi một lúc cũng không thấy hắn đi, bèn hỏi, “Phương công tử, ngươi còn chưa đi sao?”

“A, ta…” Phương Đa Bệnh đột nhiên phản ứng lại, bị doạ nhảy dựng, “Sao huynh biết ta họ Phương?”

Nam tử cười nhẹ một tiếng, “Sớm đã nghe nói Thiếu chủ Thiên Cơ Sơn Trang mới gia nhập Bách Xuyên Viện, lại đến tham gia đại hội anh hùng, lại nghe nói Phương công tử anh tuấn tiêu sái, võ công phi phàm, nếu không phải ngươi thì là ai nữa?”

Phương Đa Bệnh được khen đến vui vẻ, cũng không so đo nữa, ý thức trách nhiệm bỗng dưng bộc phát. “Không sao, huynh cứ ngủ đi, đêm nay ta ở đây canh gác cho huynh.”

Nam tử sửng sốt một chút, “Canh gác cho ta làm gì?”

Phương Đa Bệnh cái hiểu cái không nói, “Không phải Khôn Trạch các huynh mỗi lần đến kỳ phát tình đều cần có Càn Nguyên ở bên cạnh sao? Nếu không tín hương lan toả đi sẽ bị kẻ khác tìm đến, ta đêm nay canh gác ở đây không cho kẻ khác đến.”

Ý cười hiện lên trong mắt nam tử, “Hoá ra ngươi nghĩ Khôn Trạch phát tình chỉ cần có Càn Nguyên canh gác bên cạnh là được rồi?”

Phương Đa Bệnh gãi gãi đầu, “Thật ra ta cũng không biết nữa… nhưng có ta bên cạnh, những Càn Nguyên khác sẽ không dám tới gần đâu.”

“Quả thật là không dám tới.” Nam tử cười nói, “Nhưng ngươi ở bên cạnh ta thế này làm sao ta ngủ được?”

Trái tim Phương Đa Bệnh bỗng đập thình thịch, hoá ra không chỉ có hắn bị tín hương của Khôn Trạch kia làm cho đứng ngồi không yên, mà y đối với hắn chẳng lẽ cũng….

“Vậy, vậy đợi huynh ngủ rồi ta sẽ đi…” Phương Đa Bệnh đỏ mặt, tay chân bắt đầu luống cuống.

Nam tử cảm thấy thật thú vị bèn trêu chọc hắn, “Ồ, vậy nếu các Càn Nguyên khác lại đến thì phải làm sao?”

Phương Đa Bệnh triệt để tiến thoái lưỡng nan, đành ngơ ngác nhìn y, “Vậy… phải làm sao bây giờ?”

Nam tử nhịn không được bật cười, vẫy vẫy tay với hắn, lúc này y không còn bộ dáng yếu đuối dậy không nổi như lúc nãy nữa, khí chất phong lưu khiến Phương Đa Bệnh không tự chủ được bước về phía y.

“Phương công tử năm nay nhược quán đã từng bái sư chưa?”

Phương Đa Bệnh ngồi xuống bên cạnh y lắc lắc đầu, “Chưa từng bái sư.”

Nam tử nắm vạt áo hắn kéo lại gần, sau đó trở mình dạng chân ngồi lên người Phương Đa Bệnh. Thanh y theo gió bay lượn như con sóng đè lên bạch y của Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh đáng thương mới vừa nãy một mình đánh bại một đám lưu manh, bây giờ lại như một tên tay trói gà không chặt, bị người khác nắm trong lòng bàn tay ngoan ngoãn thuận theo.

“Vậy ta sẽ dạy ngươi một phen…” Nam tử tuy rằng đeo khăn che mặt nhưng ý cười trong mắt lại hiện ra rõ ràng. “Xem như là quà sinh thần của ngươi, có được không?”

Phương Đa Bệnh kinh ngạc mở to mắt, “Sao, sao huynh biết hôm nay là… ưm…”

Nam tử cười nhẹ một tiếng cũng không trả lời, cách một lớp khăn che mặt hôn lên môi Phương Đa Bệnh.

=========

Hố mới cho mí bạn đây :*
Mà hông biết có nhà nào trans bộ này trước chưa nữa, ai thấy có người trans rồi thì nhắc mình với nhé, mình sẽ xoá nạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com