Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Đêm nay Phương Đa Bệnh anh hùng cứu mỹ nhân, Lý Liên Hoa lộ thân phận.

========

Lý Tương Di mặc hồng y, tóc cột cao, đứng trên đỉnh núi. Mặc cho gió đêm thổi loạn tóc y vẫn đứng chắp tay ở đó.

Hôm nay chính là ngày Thiện Cô Đao hẹn gặp Lý Tương Di. Y từ nhỏ đã tự phụ, không gì là không dám, cho dù đó là Thiện Cô Đao đi chăng nữa thì cũng không có gì là không dám tới.

Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, Lý Tương Di cũng không quay đầu lại, bỗng có một bàn tay đang muốn chạm lên vai y, Lý Tương Di nghiêng người bắt lấy cổ tay người nọ vặn ra phía sau.

“Sư huynh, mười năm không gặp huynh vẫn ổn chứ?”

Thiện Cô Đao mặc một thân đen tuyền, gã hơi mỉm cười rút tay lại, xoay xoay cổ tay cảm thán nói, “Tương Di, mười năm không gặp võ công của ngươi ngày càng tiến bộ.”

Lý Tương Di nhẹ gật đầu, Thiện Cô Đao lại tiếp tục nói, “Nhưng bộ dáng lại không thay đổi chút nào, vẫn giống y hệt như hình ảnh ta tâm tâm niệm niệm mười năm nay.”

Đối mặt với câu nói mập mờ này của gã, Lý Tương Di cũng không đáp. Y ngước mặt lên nhìn trời, hôm nay vốn là ngày rằm nhưng mây đen lại kéo đến che khuất ánh trăng, thế nên cũng chẳng có trăng để mà ngắm.

“Xem ra là người không thích hợp, trời cũng không đẹp. Sư huynh, nếu đã chẳng có trăng để ngắm thì chi bằng ngươi có việc gì cứ nói thẳng.”

Thiện Cô Đao cười ha hả, “Tương Di, ngươi vẫn không hiểu phong tình như thế. Mười năm qua ngươi có từng nhớ đến ta không?”

“Đương nhiên.” Lý Tương Di cười khinh miệt, “Đêm nào ta cũng nhớ đến ngươi…”

Đồng tử Thiện Cô Đao mở lớn, nhưng Lý Tương Di lại tiếp tục nói, “Trong đầu chỉ nghĩ đến muốn lột da, rút gân, băm thây ngươi thành vạn đoạn, thật sự là một khung cảnh chết chóc.”

Thiện Cô Đao bật cười, nhấc ống tay áo lên để lộ ra cánh tay chằng chịt vết sẹo, “Lột da rút gân, băm thây vạn đoạn… Tương Di, chẳng phải ngươi đã từng làm như thế với ta rồi sao?”

Lý Tương Di không hề hổ thẹn, chỉ nhàn nhạt nói, “Đáng tiếc là ngươi vẫn chưa chết.”

Thiện Cô Đao tựa hồ rất đắc ý, “Nếu không phải ngươi hạ thủ lưu tình thì sao ta có thể tìm được đường sống trong chỗ chết? Ngươi thừa nhận đi, trong lòng ngươi có ta…”

Lý Tương Di cười nhạo một tiếng sau đó tung một chưởng vào ngực gã. Thiện Cô Đao bị chưởng lùi về phía sau ba bước.

“Còn tưởng rằng ngươi biến mất mười năm sẽ có tiến bộ, hoá ra vẫn là công phu mèo quào như thế.” Lý Tương Di cười nói, “Năm đó ngươi là bại tướng dưới tay ta, bây giờ cũng thế. Sư huynh, kết thúc đi.”

Trong mắt Thiện Cô Đao bắt đầu hiện lên một tia hung ác, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ cười cợt, “Được, ta cũng chờ không nổi nữa rồi…”

Lý Tương Di vận công, sau đó lập tức ho khan một tiếng. Một trận cảm giác vô lực quen thuộc truyền đến toàn thân, y đã bắt đầu hoảng loạn ngẩng đầu lên nhìn Thiện Cô Đao, gã tựa như không hề có chút bất ngờ nào.

“Đã mười năm rồi nhưng ta vẫn chưa quên kỳ phát tình của ngươi, Tương Di à, có cảm động không?”

“Không có khả năng…” Lý Tương Di không thể tin được nhìn gã, rõ ràng y đã uống ẩn tín đan rồi, tại sao đột nhiên lại…

“Mạc Bắc rét lạnh cằn cõi, Khôn Trạch nhiều năm không có kỳ phát tình, vì để có con nối dõi đã chế ra một loại thuốc bí mật thôi thúc kỳ phát tình, cho dù có ăn hết ẩn tín đan cũng không có tác dụng gì.”

Thiện Cô Đao tham lam hít một hơi, mùi hoa sen nồng nàn thấm vào ruột gan, “Tương Di à, ngươi có còn nhớ khoảng thời gian lúc nhỏ chúng ta thân mật khăng khít không? Lúc đó đệ vừa mới phân hoá thành Khôn Trạch, sư nương đã biết nhưng lại giấu giếm, đến ta cũng không biết.”

Lý Tương Di cảm thấy một trận ghê tởm, tín hương trên người Thiện Cô Đao khiến y buồn nôn. Y đã sắp đứng không vững nữa rồi, còn Thiện Cô Đao vẫn đang hứng khởi kể về những đoạn hồi ức kia.

“Ta cũng không biết vì sao ngươi ngày càng xa cách ta, vì thế liền theo dõi mỗi ngày, đến khi phát hiện ra bí mật của ngươi…. Tương Di, ngươi có biết đêm đó ở bên hồ ngươi đẹp biết bao nhiêu không?”

“Câm miệng…”

“Đêm đó ta thật may mắn, giang hồ đệ nhất sư đệ thế nhưng lại là Khôn Trạch, đây không phải trời cao ban ân thì là gì? Lúc ngươi đang ý loạn tình mê ta đã sắp đắc thủ…. Thế nhưng sư mẫu lại làm hỏng chuyện tốt của ta!”

Lý Tương Di dùng nhuyễn kiếm trong tay áo cứa rách tay mình, đau đớn khiến y tỉnh táo lại trong chốc lát.

“Bớt tự mình đa tình, trước khi sư mẫu đến ngươi đã bị ta đánh bị thương, ngươi lại không biết xấu hổ nói mình sắp đắc thủ.”

Thiện Cô Đao không hề tỏ ra xấu hổ, “Không sai, năm đó quả thật là ta đã thất bại, nhưng hôm nay ta nhất định sẽ đắc thủ, đúng không?”

Dứt lời gã đưa tay nắm lấy cằm Lý Tương Di, từ đầu đến chân đánh giá y một phen.

“Tương Di, sao ngươi biết ta rất thích ngươi mặc hồng y? Thật ra ngươi cũng rất muốn ta có phải không?”

“Ngươi mơ đi…” Lý Tương Di đá một phát vào bụng dưới Thiện Cô Đao, thế nhưng lực độ không đủ khiến y lảo đảo một phát, ngược lại càng làm cho Thiện Cô Đao ôm chặt lấy y hơn.

“Mười năm rồi, tính tình này của ngươi cũng nên sửa đi. Không sao cả, ta sẽ dạy dỗ ngươi…”

Thiện Cô Đao đang nói bỗng cảm thấy một trận kình phong ập tới, giây sau gã thấy trên mặt nóng lên, rõ ràng bị rạch một đường dài.

“Buông y ra!”

Một bóng trắng bay tới, người nọ khinh công rất cao, kiếm pháp thuần thục, lại mang theo nộ khí ngập trời, từng chiêu tung ra đều là chí mạng. Thiện Cô Đao võ nghệ không tinh đỡ được mấy chiêu đã lập tức bại trận, trên người gã đã bị thương khắp nơi.

“Nhãi con ngươi từ đâu đến!”

Nào ngờ người nọ chỉ cười lạnh một tiếng, “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng hỏi tên tiểu gia ta sao? Còn không mau cút đi!”

Thiện Cô Đao không dám ham chiến, xem xét thời thế chạy là thượng sách. Phương Đa Bệnh tiến đến ôm Lý Tương Di lên, Lý Tương Di nhìn thấy trong mắt hắn có kinh ngạc, có vui mừng, thậm chí còn có chút bi thương.

“Lý Liên Hoa, chẳng phải ta đã nói nếu huynh không chịu thừa nhận thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.”

Phương Đa Bệnh lạnh lùng hỏi, Lý Tương Di vô lực nằm trong lòng hắn khoé miệng cong cong.

“Ngươi nói cả đời cũng chẳng thèm quan tâm ta nữa mà, sao bây giờ lại đến đây?”

Phương Đa Bệnh thở dài một hơi, “Ta đã đáp ứng với Lý Liên Hoa sẽ bảo hộ y không để y bị người khác ức hiếp. Cho dù y có gạt ta đi chăng nữa thì lời thề này của ta cũng sẽ không thay đổi.”

Dứt lời, Phương Đa Bệnh ôm lấy Lý Liên Hoa thi triển khinh công theo sườn núi nhảy xuống, đáp vào một chiếc thuyền hoa phía dưới mặt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com