3
.
Từ sau khi kết thúc trận đại chiến, thực lực của Vô Phong giảm mạnh, đã một thời gian dài không có động tĩnh gì, giang hồ cũng chào đón sự bình yên hiếm có này.
Cung Tử Vũ từ khi lên làm chấp nhận, cả ngày đều bận rộn xây dựng chỉnh đốn kiến thiết lại Cung môn, còn không có cả thời gian ở bên A Vân, không dễ gì được ngày rảnh rỗi như hôm nay, hắn vừa định lôi kéo A Vân bàn bạc về chuyện con cái một phen, Cung Viễn Chùy đột nhiên tự dưng lại đòi cầu kiến.
Cung Tử Vũ không hiểu, tên nhóc Cung Viễn Chùy này trước đó hầu như đều không thèm ra khỏi Chủy cung, càng đừng nói là đến gặp hắn, hôm nay sao lại trái ngược đến vậy, Cung Tử Vũ còn chưa kịp suy nghĩ hẳn hoi, Cung Viễn Chùy mặt hằm hằm tức giận bước vào trong điện.
"Cung Viễn Chùy, có vấn đề gì ?"
"Chấp nhận, ngươi có thể quản Cung Thượng Giác hay không !!"
"Hả?"
Cung Tử Vũ càng thêm ngơ ngác.
Lúc Cung Thượng Giác đuổi kịp đến Vũ cung, Cung Tử Vũ đã hiểu rõ được nguyên do tường tận của sự việc này, nào là Cung Thượng Giác cả ngày cứ "quấy nhiễu" Cung Viễn Chùy, rồi thì tặng quần áo, tăng trang sức, khiến cho Cung Viễn Chùy cảm thấy rất không vui.
Cái này lại càng kỳ quái hơn, Giác cung và Chủy cung tuy khoảng cách khá gần, nhưng Cung Thượng Giác hầu hết thời gian đều xử lý sự vụ bên ngoài cung môn, cơ bản chỉ thân thiết với mẹ và em trai của mình, còn không thèm nể mặt chấp nhận là mình, sao giờ lại đổi tính, bắt đầu muốn qua lại thân thiết với Cung Viễn Chùy rồi?
"Khụ khụ, Thượng Giác à, nói xem là có chuyện gì nào ?"
Cung Thượng Giác có chút không vui nhìn tên Cung Tử Vũ không biết lớn nhỏ này, nhưng vẫn khom lưng hành lễ trả lời: " Chấp nhận chê cười, ta chả qua chỉ muốn quan tâm đến đệ đệ của mình mà thôi."
"Đệ đệ ngươi? Không, Linh phu nhân và ..... ô ô... A Vân...." Cung Tử Vũ còn chưa nói hết câu đã bị Vân Vi Sam nhanh tay lẹ mắt che miệng.
" Chấp nhận có phải hiểu nhầm gì không. Ta lớn hơn Viễn Chùy mấy tuổi, hắn đương nhiên là đệ đệ của ta."
Cung Thượng Giác ngoài cười trong không cười đáp, sao tên Cung Tử Vũ này ở đâu cũng ngu ngộc như thế này. như một con bò ngốc vậy.
" Ô, haha , tất nhiên là vậy, Viễn Chùy với tg quan hệ tốt như vậy, ta rất vui mừng. vậy cứ như thế đi, ta với phu nhân còn việc quan trọng cần làm, bọn ta cáo từ trước.'
Nói xong Cung Tử Vũ vội léo tay Vân Vi Sam chạy mấy. chỉ để lại một Cung Viễn Chùy bất lực đến phát điên ở ngay tại chỗ: "CUNG TỬ VŨ!"
"Cung Thượng Giác, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Cung Tử Vũ không chịu nhúng tay giúp hắn, Cung Viễn Chùy chỉ còn cách bày mặt lạnh ra để thể hiện quyết tâm khuyên Cung Thượng Giác từ bỏ, chỉ là hắn không hề hay biết, trong mắt Cung Thượng Giác , hắn trông như một chú cún nhỏ mới đầy tháng tuổi cố gắng bày ra bộ mặt hung ác để đe dọa kẻ xâm nhập, không chỉ không chút uy lực, thậm chí còn rất đáng yêu.
"Ta thấy Chủy cung lạnh lẽo tĩnh mịch, lên muốn đến đây bầu bạn với đệ nhiều hơn, đệ xem, ta còn kêu người làm quần áo mới cho đệ, đệ dù gì cũng phải thử xem xem."
Cung Viễn Chùy không thường đổi quần áo mới, quần áo hạ nhân chuẩn bị cho hắn cũng toàn mà màu đên, mà những thứ mà Cung Thượng Giác mang tới, quả thật đa dạng đa màu, xanh biển nhạt, xanh lá đậm, màu xanh trắng.... các kiểu. Những bộ quần áo màu sắc tươi tắn này không hề hợp với Chủy cung âm u mờ nhạt.
Cung Viễn Chùy rời ánh mắt mình khỏi đống đồ rực rỡ xinh đẹp kia, hừ lạnh một tiếng, rồi chỉ về đám trang sức cài đầu kia: " Vậy ngươi đưa đến những dây lục lạc và mạt ngạch này để làm cái gì? Ta cũng không phải con gái, không nhất thiết phải rực rỡ lòe loẹt đến thế chứ?"
" Rất đáng yêu." Cung Thượng Giác cầm lục lạc ở trên bàn lên, nhẹ nhàng lắc nhẹ, phát ra tiếng lanh lảnh.
" Ta cảm thấy những cái này rất phù hợp với đệ, đệ có thể thắt trên những bím tóc nhỏ của minh, đi một bước sẽ ting tang ting tang, như này sẽ không còn cảm thấy cô quạnh nữa."
" Ngươi coi ta là trẻ con sao?"
Mặt Cung Viễn Chùy hơi hoi chuyển hồng trong lòng có chút hờn dỗi.
"Đệ vẫn chưa thành niên, vốn dĩ vẫn là một đứa trẻ."
Cung Thượng Giác cười nhìn dáng vẻ xù lông của Cung Viễn Chùy.
Cung Viễn Chùy nhìn đôi mắt đầy ý cười của Cung Thượng Giác, dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, sắc mặt không còn nhiệt độ như trước.
"Cung Thượng Giác, ngươi phải nhìn cho rõ, ta không phải Lãng đệ đệ của ngươi."
Câu nói này như một gáo nước lạnh băng, hất thẳng mặt Cung Thượng Giác khiến hắn tỉnh ngộ.
" Nếu Lãng đệ đệ còn sống...."
" Ca, có phải huynh lại nhớ Lãng đệ đệ rồi không?"
"Là ta hại chết Lãng đệ đệ."
" Nếu người năm đó chết là ta thì tốt rồi, như thế ca sẽ không phải đau lòng như bây giờ nữa."
"Áo cũ không bằng áo mới, người mới không bằng người cũ."
Cung Thượng Giác thất hồn lạc phách rời khỏi Chủy cung, hắn đáng lẽ phải hiểu ra trước đó, cục diện ngày hôm nay, do chính Cung Thượng Giác hắn tự chuốc lấy.
Những điều này giống như những lời Cung Viễn Chùy từng nói, nếu như mẫu thân và A Lãng còn sống, bản thân hắn sẽ vui hơn một chút, nhưng đồng thời, cũng sẽ không còn người nào đến bên và yêu thương Cung Viễn Chùy nữa.
Nếu như Cung Viễn Chùy biết được tất cả điều này, chỉ sợ hắn thà rằng chết thay Cung Lãng Giác , cũng không muốn bản thân phải cô độc sống trong thế giới này.
Có lẽ người thật sự vô tình, là Cung Thượng Giác hắn.
" Ca, huynh làm sao vậy?" Cung Lãng Giác thấy sau khi Cung Thượng Giác trở về thì tinh thần bất an, không biết đang nghĩ đến việc gì.
"Chẳng lẽ tên tiểu..... khụ.... Cung Viễn Chùy, hắn bắt nạt huynh?"
Cung Thượng Giác bị sự ngây thơ của đệ đệ chọc cười, sờ đầu hắn : " Đệ cảm thấy có người có thể bắt nạt được ta sao?"
"Vậy chắc chắn là không rồi, huynh là lợi hại nhất đó!"
Ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm Cung Thượng Giác, trong long Cung Lãng Giác hắn, Cung Thượng Giác là đại anh hùng có một không hai trong thiên hạ này.
Cung Thượng Giác chỉ cười cười , trong lòng thì vẫn đang lo lắng cho Cung Viễn Chùy, nếu như hắn đến sớm hơn một chút thì tốt rồi, như vậy nói không chừng Cung Viễn Chùy cũng sẽ đáng yêu ngây thơ như Cung Lãng Giác hiện tại.
Nghĩ đến đây, Cung Thượng Giác đột nhiên nảy ra ý định để Cung Lãng Giác tiếp xúc với Cung Viễn Chùy, tuổi tác tương đương, hơn nữa Cung Lãng Giác cũng không nhạt nhẽo nghiêm túc như mình, có lẽ hai người có thể trở thành huynh đệ tốt của nhau.
"Hả??? Muốn ta kết bạn cới Cung Viễn Chùy? Ta không muốn! Ca, sao huynh có thể như vậy chứ?"
Nhưng Cung Lãng Giác nghe thấy liền chả vui nổi.
"A Lãng, thật sự con người Viễn Chùy rất tốt, đệ ấy là một người dịu dàng, hơn nữa ám khí của đệ ấy cũng rất lợi hại, chả lẽ đệ không muốn học hay sao?" Cung Thượng Giác kiên nhẫn khuyên nhủ dẫn dắt Cung Lãng Giác.
"Nhưng mà ca, hắn biết dùng độc đó, ngỗ nhỡ hắn hạ độc đệ thì phải làm sao? Hắn vốn là một người không có trái tim, không có tình cả, có lẽ ngày nào đó nhìn ta không thuận mắt sẽ hạ độc ám sát ta đấy."
Cung Thượng Giác dở khóc dở cười, sao trong miệng Cung Lãng Giác, Cung Viễn Chùy còn đáng sợ hơn Vô Phong thế này.
Cuối cùng, vẫn là Cung Thượng Giác dùng mọi thủ đoạn quấy rối, sớm nói chiều nói, Cung Lãng Giác mới đồng ý đến Chủy cung một chuyến.
"Ca , có phải huynh không thích ta nữa, muốn đổi sang làm ca ca của Cung Viễn Chùy?" Cung Lãng Giác tức giận kêu.
" Sao có thể chứ? Huynh thích hết mà." Cung Thượng Giác mặt dầy nói.
Hai người đi đến Chủy cung, Chủy cung vẫn như trước không một bóng người, hai người cũng không gặp trở ngại gì đã có thể đi đên phòng ngủ của Cung Viễn Chùy, cửa phòng Cung Viễn Chùy nửa khép nửa hở, Cung Thượng Giác đang định lên trước gõ cửa, trùng hợp đứng cạnh cửa nhìn thấy Cung Viễn Chùy đang tết dây chuông lục lạc bé xíu lên mái tóc của mình,
Cung Thượng Giác còn chưa kịp phản ứng, Cung Lãng Giác đã ha ha cười ra tiếng.
"Ca, huynh nhìn hắn đi, tuổi này rồi còn đeo chuông nhỏ trên đâu, ta đã lâu không thèm đeo những thứ này nữa rồi.
Cung Viễn Chùy ngồi bên trong tự nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, trực tiếp phóng một cái ám khí ra ngoài, cũng may Cung Thượng Giác kịp thời kéo Cung Lãng Giác tránh khỏi ám khí.
" Ngươi muốn chết sao?"
Cung Viễn Chùy cũng bay ra khỏi phòng, lúc đáp xuống đất chuông nhỏ ting tang ting tang vang.
" Ca , hắn thế mà phóng ám khi về phía đệ! Huynh có quan hay không? Ca huynh nói gì đi chứ !"
.
.
Thôi xong thôi xong , thời khắc này Cung Thượng Giác sụp đổ, chỉ nghĩ được một chuyện duy nhất, ước gì có người hạ độc khiến ta bị câm đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com