6
*Huhu, rất xin lỗi vì không thể duy trì 1 ngày/1chap như ban đầu. Dạo này mình lu bu nhiều việc quá. Cũng cố lắm nhưng thực sự bận đến mức chỉ ước ngày có 48 tiếng luôn ấy. Nhưng mà mình nhận ra là bận quá cũng có cái tốt của nó. =(((( Đỡ buồn với suy nghĩ linh tinh hơn thật. Chắc ước được bận mãi đến hết kì chuyển nhượng luôn quá.
Truyện này đến chap này là kết thúc phần chính rồi nha. Chỉ còn 1 chap ngoại truyện nữa thôi. Vì không có thời gian nên mình cảm thấy trans chưa được ổn lắm. Mình tính không đăng vội để đợi khi rảnh ngồi chỉnh sửa kĩ càng hơn. Nhưng có vẻ trước mắt chưa thể rảnh được dù là ngày chủ nhật 😔. Nên mình cứ đăng trước vậy. Có đoạn nào lủng củng hay khó hiểu với chưa được mượt mọi người góp ý giúp mình nha. Khi rảnh mình sẽ sửa lại á. Cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi nhé!*
Đi dọc theo lối đi bộ của trường trung học Seoul, bạn sẽ thấy hoa dâm bụt được trồng hai bên. Đây là một trong những loài hoa mà Jeong Jihoon quen thuộc nhất. Khoảnh khắc chúng nở rộ giống như pháo hoa chậm rãi bung tỏa trên bầu trời, nở một tiếng "bụp", không khác gì trái tim đang đập của Jeong Jihoon lúc này.
Han Wangho tự an ủi bản thân, anh có nên đẩy nhanh thanh tiến trình mơ hồ này vượt qua sự ngượng ngùng và tỏ tình để có thể lao thẳng vào vòng tay của người yêu hay không. Vậy rốt cuộc họ đã bắt đầu yêu đương hay chưa? Jeong Jihoon chợt nghĩ đến vấn đề này, hai người dường như chưa chính thức nói lời yêu, vậy nụ hôn lên má thoáng qua vừa rồi là sao?
Jeong Jihoon thừa nhận mình rất không có liêm sỉ, nhưng cậu muốn một danh phận để khẳng định địa vị của mình trong lòng Han Wangho. Jeong Jihoon cần cảm giác an toàn, điều này nghe có vẻ buồn cười nhưng cậu thực sự rất cần điều đó.
Vì thế lúc này cậu mới hỏi Han Wangho: "Anh, anh cảm thấy quan hệ của chúng ta là thế nào đây?"
Vẻ mặt cậu cứng ngắc, cộng với nét mặt nghiêm túc, lập tức khiến Han Wangho sợ hãi. Tên nhóc này là đang muốn trách mắng anh sao? Han Wangho đang nghĩ, hôn một cái thì có sao chứ, anh thật sự không phải cố ý thể hiện tình yêu trước đâu nhé.
"Chỉ là... mối quan hệ loại này thôi."
"Loại nào cơ?" Jeong Jihoon hỏi.
Han Wangho cười gượng, kiên quyết thực hiện chính sách "Ai tỏ tình trước sẽ là người thua" và không hề có ý định trực tiếp trả lời vấn đề này với cậu.
Tuy nhiên, Jeong Jihoon vẫn không chịu thua và tiếp tục hỏi: "Vậy mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?"
Trong ba mươi giây tiếp theo, Jeong Jihoon phun ra một loạt lời công kích cá nhân bừa bãi nhắm vào Han Wangho, ngay cả "Anh trai thật xấu tính" cũng được cậu nhắc đi nhắc lại đến mấy lần. Han Wangho gần như đã phải im lặng chấp nhận từng lời một. Không chấp nhận thì có thể làm gì được nữa? Lao vào đánh nhau với tên nhóc này à?
Jeong Jihoon liếm liếm răng hổ suy nghĩ. Cậu hỏi người anh trai xinh đẹp trước mặt, người có vẻ đang rất không hài lòng một chút nào.
"Han Wangho, anh có thích em không?"
Việc một người thắc mắc về mọi điều trong một mối quan hệ lãng mạn là điều bình thường. Anh ấy có thích tôi không? Anh ấy thích điều gì ở tôi? Có phải anh ấy đang nói dối tôi không? Trong cái đầu nhỏ của Jeong Jihoon tràn ngập những câu hỏi này. Ssibal, nếu cậu không hỏi cho rõ ràng, chắc chắn cậu sẽ chết vì lo lắng mất. Han Wangho hít một hơi thật sâu, anh cũng đã quen với sự thẳng thắn của Jeong Jihoon suốt thời gian qua rồi. Chỉ cần suy nghĩ một chút là Han Wangho có thể giả vờ trả lời bằng một câu hỏi khác để đưa bầu không khí trở lại mơ hồ như lúc trước.
"Em cực kì thích anh."
Jeong Jihoon không có ý định cho Han Wangho cơ hội làm bất cứ thứ gì. Cậu nói gần như cùng lúc khi Han Wangho đang chuẩn bị khoa môi múa mép.
Cậu thực sự không thể đợi được nữa. Jeong Jihoon không hiểu tại sao Han Wangho lại có thể chờ đợi lâu như vậy. Hai người nói chuyện điện thoại suốt đêm, gọi điện vào buổi sáng khi có thời gian, kể lại cho nhau những việc mình đã làm, chạm vào eo và hôn nhau nhưng mà vẫn mãi chỉ là "bạn tốt'' thôi hay sao? Nếu anh ấy muốn tiếp tục mối quan hệ ngớ ngẩn và ngọt ngào này thì chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi.
Vậy tại sao chúng ta không ngả bài luôn đi?
Liệu Han Wangho có hôn Jeong Jihoon nếu anh ấy không thích cậu hay không?
Nếu Jeong Jihoon không thích Han Wangho, liệu cậu có thú nhận không?
Đáp án đều đã rõ ràng, Jeong Jihoon là người chịu thua thể hiện lòng mình trước, Han Wangho nói: "Ồ".
Anh ngồi thẳng dậy, quay đầu đi tránh ánh mắt thiêu đốt của Jeong Jihoon. Anh không biết phải trả lời thế nào. Dù bây giờ anh đã trao toàn bộ tình yêu và trái tim mình cho Jeong Jihoon, bất kể thế nào, anh cũng sẽ cho đi tất cả rồi.
"Còn gì nữa?" Han Wangho hỏi cậu, đồng thời cầu mong rằng Jeong Jihoon sẽ không phát hiện ra khuôn mặt đang nóng như phải bỏng của anh.
"Và?" Bàn tay của Jeong Jihoon bồn chồn nhéo nhéo mặt anh trai, "Còn nữa là... mặt anh bây giờ nóng thế. Anh đang bị sốt à?"
Giải thưởng hủy diệt bầu không khí lãng mạn được trao cho đồng chí Jeong Jihoon. Han Wangho trợn mắt, hất bàn tay to lớn ra, nở nụ cười cam chịu đáp lại cậu. Anh đứng dậy khỏi ghế đá và bước mấy bước về phía trước.
Jeong Jihoon cười tươi đến mức trên mặt chỉ có thể nhìn thấy hai chiếc răng hổ sáng bóng. Cậu với giọng gọi anh trai mình khi thấy Han Wangho giả vờ bơ đi mà tăng tốc bước chân. Anh vừa đi vừa nghĩ, tên nhóc chết tiệt này thật ngứa đòn, dù anh có gọi người lôi nhóc vào hẻm tối để úp sọt hội đồng thì cũng đáng lắm——
Sau đó, cánh tay anh bị kéo lại bởi một Jeong Jihoon vẫn không nhịn được cười. Han Wangho oán hận quay đầu lại thì tay anh đã được ấp trong một bàn tay lớn hơn——
Cả hai trái tim đều đang đập dồn dập, Han Wangho không dám nhìn thẳng vào mắt Jeong Jihoon nữa, anh đang chờ cơ hội để nói "đồng ý" với cậu.
Jeong Jihoon, một người đàn ông hoang tưởng, đáng lẽ cậu đã phải chuẩn bị tâm lí sẵn sàng khi hỏi anh có thích mình hay không. Lâu đài ấm áp do Jeong Jihoon xây dựng rực rỡ đến mức người khác sẽ quên đi sự thật rằng mọi hành động của cậu không hề có mục đích tốt.
Đáng lẽ anh phải biết ngay khi Jeong Jihoon nói: "Anh ơi, không phải anh nên nói rằng anh cũng thích em hay sao? Chả lẽ chỉ có mình em tự đa sầu đa cảm suốt bây lâu nay ư?"
"Anh có thể hẹn hò với em được không? Dù cho anh có không thích em cũng được mà."
Jeong Jihoon lại giả vờ đáng thương, giống như một con mèo bị bỏ rơi. Cậu lợi dụng sự nuông chiều của anh, từng bước một muốn Han Wangho phải tự thổ lộ lòng mình. Cậu cũng vô cùng tận hưởng ánh mắt vội vàng của Han Wangho như đang muốn giải thích cái gì đó.
"Không phải đâu, anh cũng rất thích Jihoon mà!"
Con mèo ranh ma lại cười toe toét, với cậu thế là đủ rồi. Dù là nắm lấy tay anh hay giả vờ đáng thương cũng đều đã được Jeong Jihoon lên kế hoạch từ lâu. Lần nào cũng đều khiến cậu cảm thấy Han Wangho quả thực là người anh trai đáng yêu nhất trên đời.
Tình yêu học trò có lẽ chính là như thế này, luôn phải tranh thủ giờ ra chơi ngắn ngủi để hẹn hò nhau ở sân trường hoặc hành lang vắng vẻ. Jeong Jihoon cảm thấy mình đã trở thành kiểu người hồi xưa mình ghét nhất. Khi đó cậu còn ngây thơ nghĩ rằng chỉ có mấy cặp đôi ngu ngốc mới suốt ngày đứng chặn đường ở hành lang, nhưng giờ chính cậu là người đang lặp lại lịch sử đấy.
Han Wangho có vẻ rất thích đi trong hành lang râm mát. Jeong Jihoon nghĩ, nếu hai người có thể học cùng lớp, cậu sẽ được yêu đương trong trường học mỗi ngày. Trốn không bị giáo viên phát hiện ra nhưng lại có thể hét lớn tiếng "Tôi thích Han Wangho" khi bị bắt đọc bản tự kiểm điểm trên bục giảng.
Mới nói chuyện yêu đương chưa đầy ba mươi phút, cậu cảm thấy mình sắp tưởng tượng xong cả một bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường rồi.
Han Wangho thì khác, khi mối quan hệ bỗng dưng được trở thành chính thức, anh còn đang bận suy nghĩ làm sao để có thể chuyển mình từ vai vế bạn mập mờ qua người yêu đây. Anh có nên chủ động nắm tay cậu không, khi có người đi tới gần thì nên nắm chặt hơn hay là buông tay ra? Anh liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, quyết định không buông ra mà dùng nhiều lực hơn.
Jeong Jihoon dường như đã nhận ra điều gì đó, bàn tay của cậu vốn đang nắm chặt đột nhiên buông ra. Cậu duỗi các ngón tay dài trước mặt Han Wangho.
Em lại định làm gì nữa hả, tên khốn này? Han Wangho giơ tay lên. Nếu đây là một trò trêu trọc nào đó của Jeong Jihoon nữa, anh thực sự sẽ đập ngu đầu cậu ta.
Sự chênh lệch kích thước lớn giữa hai bàn tay thật dễ nhận thấy, ngón tay của Jeong Jihoon đan xuyên qua giữa các ngón tay của Han Wangho và quấn quanh. Cậu dũng cảm cúi mặt xuống để xem biểu hiện của Han Wangho. Quả thực mặt anh có chút đỏ bừng. Lực công kích của những ngón tay đan vào nhau mạnh mẽ đến mức Han Wangho không muốn tự vệ nữa, buông bỏ mọi phòng thủ trong lòng từ trước đến nay.
"Anh ơi, anh cần phải quen với việc nắm tay em đi." Jeong Jihoon nói thêm, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của Han Wangho.
Phải nói là anh quá tiếp thu hoặc quá nhanh để thích ứng với mối quan hệ này. Quá trình sau đó Han Wangho giống như cá gặp nước, dù là ăn cùng một cây kem hay nhéo má, anh đều rất nhanh chóng tiếp nhận. Người duy nhất bị bất ngờ lại là Jeong Jihoon.
Tan học, Han Wangho đưa nhóc nam sinh trung học đi ăn đồ Nhật. Mặc dù rõ ràng chỉ uống có một cốc rượu Soju, nhưng trên đường về nhà Han Wangho vẫn có hơi cao hứng, nắm lấy tay Jeong Jihoon vung vẩy lên xuống như trẻ con.
Đến tận khoảnh khắc chia tay nhau ở tầng dưới của chung cư, mặt Han Wangho vẫn có chút đỏ bừng, nhưng đã gần như tỉnh hết rượu rồi, nên dù có một mình về nhà hẳn cũng không có gì to tát. Hai người đứng ở tầng dưới chần chừ một lúc rất lâu, Han Wangho cũng đang suy nghĩ có nên trực tiếp đưa Jeong Jihoon vào nhà hay không, nhưng sau khi suy nghĩ lại quyết định thôi quên đi.
Thế là hai người đứng ở lối vào chung cư và nhìn nhau chằm chằm.
"Anh có thể tự mình đi lên nhà được không?" Jeong Jihoon lên tiếng trước.
"Được......"
Han Wangho bẽn lẽn trả lời, tựa như còn có điều gì muốn nói. Cả một buổi chiều ở cùng nhau, Jeong Jihoon chưa đủ để biết rõ được tâm tư của Han Wangho, nhưng cậu vẫn có thể đoán được đại khái.
Cậu dang rộng vòng tay và mỉm cười với Han Wangho.
Thành thật đối mặt với tình cảm của bản thân là quan trọng nhất, tiếp theo là bày tỏ tình cảm của mình, cho nên đúng là Jeong Jihoon không muốn buông tay một chút nào. Ôm sẽ khiến người ta dễ dàng cảm thấy an toàn hơn hôn. Mùi nước giặt hương chanh trên người Jeong Jihoon rất thơm, Han Wangho cảm thấy được cậu ôm cũng rất dễ chịu.
Seoul nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, ban đêm gió thổi từng đợt, Han Wangho cảm thấy mình thật sự uống quá nhiều, nếu không anh cũng sẽ không tham lam nhiệt độ cơ thể của người khác mà ôm ấp chặt như vậy. Giờ cảm thấy dù tách nhau ra ba giây thôi cũng giống như cá ra khỏi nước trong ba phút vậy.
Anh đứng trên bậc thềm lối vào chung cư, nhìn xuống người yêu nhỏ vừa đẹp trai vừa cao ráo của mình. Lúc này cậu đang vẫy tay chào anh. Anh nghe thấy Jeong Jihoon nói:
"Hẹn gặp lại anh vào ngày mai nhé."
Han Wangho mỉm cười và nói với nam sinh trung học có đôi mắt sáng ngời kia:
"Không, anh sẽ gặp em sau kỳ thi cuối cùng."
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com